TruyenFull.Me

Markhyuck Jichen Mong Hoi Thien Co

Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy Chenle, thấm ướt một mảng áo mỏng. Jaemin đã buông cậu xuống từ lúc nào, giờ đây khoanh tay đứng một bên, môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, thích thú quan sát vở kịch bất ngờ đang diễn ra. Chenle cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của người phía sau đang phả vào gáy mình, mỗi lúc một gần hơn. Bóng hình cao lớn của người đó như một ngọn núi sừng sững, nuốt trọn lấy cái bóng nhỏ bé, yếu ớt của cậu dưới ánh chiều tà đang dần buông xuống, nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Chenle vẫn không đủ can đảm để quay đầu lại, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.

Một giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn đặc cố hữu và một sự hờ hững đến lạnh người, khẽ khàng vang lên từ phía sau: "Công tử, ta và người... đã từng quen biết sao?"

Từng chữ, từng chữ như những mũi kim vô hình châm chích vào màng nhĩ Chenle. Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng Jisung chưa nhận ra điều gì bất thường. Cậu khẽ nghiêng người, một cử động nhỏ nhoi, gần như không thể nhận thấy, chỉ dám dùng khoé mắt liếc nhanh về phía sau, cố gắng thu vào tầm mắt một góc áo của Jisung. Một tay cậu vội vàng đưa lên, những ngón tay run rẩy che đi nửa khuôn miệng, cố gắng ép giọng mình trở nên xa lạ, khàn đục hơn: "Đa tạ... đa tạ bằng hữu của công tử đã ra tay tương trợ. Nhưng ta và người... vốn dĩ không hề quen biết. Nếu không còn việc gì khác, ta xin phép..."

Dứt lời, Chenle như một tên trộm bị bắt quả tang, đầu cúi gằm xuống đất, không dám nhìn thẳng vào bất cứ thứ gì, vội vàng muốn lách người qua khoảng không chật hẹp, trốn chạy khỏi nơi này. Bước chân cậu liêu xiêu, run rẩy, như giẫm phải gai nhọn, chỉ chực khụy ngã bất cứ lúc nào. Nhưng, ý định trốn chạy tội lỗi ấy vừa mới nhen nhóm trong tâm trí, chưa kịp được thực hiện một cách trọn vẹn, thì một đôi tay to lớn, rắn chắc tựa gọng kìm, với những khớp ngón tay mạnh mẽ, chai sần đã tóm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu, kéo giật lại một cách không thương tiếc.

Chenle đang trong cơn hoảng loạn, lại thêm bước chân không vững, mất đi toàn bộ trọng tâm, cả người ngã dúi dụi về phía sau, lọt thỏm vào một lồng ngực ấm áp, vững chãi đến lạ thường.

Một mùi hương quen thuộc đến đau lòng, mùi gỗ đàn hương thanh khiết, trầm lắng quyện lẫn với chút se lạnh, tinh khiết của sương đêm vùng sơn cước, và cả một chút mùi mồ hôi mằn mặn rất riêng của người ấy, xộc thẳng vào khứu giác Chenle. Mùi hương này... mùi hương mà cậu đã khắc cốt ghi tâm suốt bao đêm dài thao thức. Chenle ngơ ngẩn, mọi phòng bị trong phút chốc sụp đổ, vô thức ngước mắt lên nhìn.

Một gương mặt, một bóng hình quen thuộc đến mức khiến trái tim cậu như ngừng đập, rồi lại quặn thắt đau đớn, hiện ra ngay trước mắt cậu, rõ ràng đến từng đường nét, từng sợi tóc mai. Vẫn là mái tóc đen nhánh như gỗ mun thượng hạng, dày và hơi rối, vài sợi lòa xòa trước trán. Vẫn là đôi môi đầy đặn, thường ngày hay mím lại thành một đường thẳng kiên nghị, nhưng đôi khi lại có thể nở những nụ cười dịu dàng nhất thế gian. Vẫn là ánh mắt sâu thẳm, đen láy như chứa đựng cả một bầu trời đêm. Nhưng, dường như năm năm đằng đẵng của nhân gian, tựa như một giấc mộng dài đã tàn nhẫn khắc lên người thiếu niên năm nào những dấu vết của thời gian. Góc hàm không còn nét mềm mại, non nớt của tuổi trẻ, mà trở nên cương nghị, sắc sảo hơn, như được đẽo gọt từ đá quý. Khí chất bất phàm, cái uy nghiêm lạnh lùng, bá đạo của bậc đế vương cửu ngũ đã hiện hữu rõ nét trong từng cử chỉ, từng ánh nhìn, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Những đường nét thanh tú ngày nào, giờ đây đã được thời gian gọt giũa, nhuốm màu nam tính, phong trần, một vẻ đẹp trưởng thành đầy cuốn hút của người nắm trong tay vận mệnh cả một quốc gia. Đôi vai rộng hơn, bờ ngực vững chãi hơn, thân hình toát lên một vẻ mạnh mẽ áp đảo, một khí thế vương giả không cho phép ai khinh nhờn.

Chenle bàng hoàng giật mình, như người vừa tỉnh cơn mê, ý thức được tình thế hiện tại của cả hai. Cậu định thần lại, theo phản xạ tự nhiên muốn giãy giụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay đang siết chặt lấy mình. Nhưng rồi, khi ánh mắt cậu run rẩy chạm phải đôi đồng tử đen sâu của chàng – đôi mắt ấy, giờ đây lại đỏ ngầu, ngập tràn những cảm xúc phức tạp, đau đớn, dằn xé đến nghẹn lời. Có một chút gì đó hoang mang, khó tin, như thể chàng vẫn không dám tin vào những gì đang diễn ra. Rồi lại xen lẫn một nỗi lo âu không tên, một sự sợ hãi mất mát mơ hồ. Và len lỏi trong đó, là một tia trách móc khe khẽ, một sự hờn dỗi âm ỉ, và cả một nỗi đau thương không thể nào che giấu, như một vết thương lòng rỉ máu. Đầu mày chàng khẽ nhíu lại, một nếp gấp nhỏ hằn sâu giữa trán.

Khoảnh khắc ấy, tất cả những lời nói dối mà Chenle đã cố gắng chuẩn bị sẵn trong đầu, những kịch bản trốn chạy hoàn hảo, bỗng dưng tan biến như bong bóng xà phòng dưới ánh mặt trời. Mọi ý định chạy trốn, mọi kế hoạch lẩn tránh giờ đây đều trở nên vô nghĩa, nhạt nhẽo, hóa thành mây khói hư vô, tan vào trong không khí. Cậu đứng lặng yên như một pho tượng, mặc cho Jisung muốn làm gì thì làm. Trái tim cậu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Bàn tay Jisung đang nắm lấy cổ tay cậu từ từ trượt xuống, những ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ đan vào những ngón tay nhỏ bé, hơi run rẩy của Chenle. Chàng nắm thật chặt, như thể sợ chỉ cần lơi lỏng một chút, cậu sẽ lại tan biến như một giấc mơ. Rồi không một lời giải thích, không một câu nói nào, Jisung kéo Chenle về phía chiếc xe ngựa tứ mã màu đen tuyền, sang trọng và uy nghi đang đỗ gần đó. Chàng nhẹ nhàng nhưng cương quyết, không cho phép bất cứ sự phản kháng nào, đưa cậu lên xe.

Tú bà Lý Tam Nương đứng gần đó, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ đầu đến cuối thì mặt mày tái mét đi vì sợ hãi và cả sự không cam lòng. Hai bảo vật mà bà ta vừa mới vớ được, còn chưa kịp khai thác hết giá trị, giờ lại sắp bị cướp đi ngay trước mắt! Bà ta vội vàng chạy tới, định lên tiếng ngăn cản: "Khách... Khách quan! Hai vị công tử này là người của Hồng Xuân Viện chúng tôi! Ngài không thể..."

Chưa đợi bà ta nói hết câu, Jaemin đã nhanh như một tia chớp, từ trên ngựa nhảy xuống, tiến lại gần, giọng điệu vẫn giữ vẻ lịch sự, nho nhã thường thấy, nhưng trong ánh mắt lại loé lên một tia sắc lạnh, mang theo chút uy hiếp không thể chối cãi: "Phụng mệnh Hoàng thượng, hai vị đào kép này, từ nay sẽ không còn thuộc về quý phường nữa. Họ phải lập tức theo chúng ta về kinh. Đương nhiên, ngươi sẽ không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Hoàng thượng đã có lệnh, sẽ có bồi thường thích đáng cho những tổn thất của quý phường. Giờ thì, xin phép."

Dứt lời, Jaemin khẽ phất tay, ra hiệu cho đám thị vệ tinh nhuệ đang đứng nghiêm trang xung quanh. Theo lệnh của Jisung, người vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối nhưng ánh mắt chưa một giây rời khỏi Chenle, đoàn người ngựa lập tức chỉnh tề đội hình, bánh xe gỗ nặng nề lăn đều trên con đường đất, quay ngược hướng, thẳng tiến trên con đường trở về kinh thành.

----------------------------------------------------------

Bên trong cỗ xe ngựa rộng rãi, nhưng lại ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở, Chenle ngồi im thin thít như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng son. Lòng cậu giờ đây là một mớ hỗn độn, ngổn ngang trăm mối tơ vò. Việc đã rất lâu rồi không gặp lại chàng, cộng với hành động cố tình lẩn trốn lúc nãy khiến cậu chột dạ, xấu hổ và tội lỗi khôn xiết. Mặt cậu cúi gằm xuống, chỉ dám nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, tuyệt nhiên không dám ngẩng lên dù chỉ một chút, không dám đối diện với ánh mắt của Jisung.

Xe ngựa lộc cộc, đều đặn lăn bánh trên con đường đất không mấy bằng phẳng, thỉnh thoảng lại xóc nảy lên vì những ổ gà. Chính trong sự im lặng nặng nề và những cú xóc nảy nhè nhẹ ấy, Chenle mới bàng hoàng nhận ra một điều: cậu và Jisung... vẫn còn đang nắm tay nhau! Bàn tay to lớn của Jisung vẫn bao bọc lấy bàn tay cậu, ấm áp và vững chãi, khiến tim cậu đập lạc đi một nhịp.

Chenle giật bắn mình, như phải bỏng. Cậu vội vàng, có chút hoảng hốt quay sang, định dùng giọng nói nhỏ nhẹ nhất có thể để nhắc khéo Jisung. Nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là một góc nghiêng hoàn hảo của gương mặt chàng, ánh mắt chàng đang phóng ra ngoài cửa sổ, nhìn vào khoảng không vô định xa xăm. Dường như cảm nhận được sự giãy giụa khe khẽ, một ý muốn vô cùng yếu ớt muốn rút tay về từ phía Chenle, Jisung chẳng những không buông ra, mà ngược lại, những ngón tay chàng còn siết chặt hơn như một lời khẳng định không cho phép chối từ.

Chenle thấy vậy, chỉ đành thở dài một tiếng não nề trong lòng, chấp nhận số phận, mặc cho bàn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay người kia. Không khí trong xe ngựa vẫn đặc quánh sự căng thẳng và ngượng ngùng. Cả hai người không ai nói với ai một câu nào, mỗi người chìm đắm trong những dòng suy nghĩ riêng. Chenle lo âu không yên, trái tim như bị treo lơ lửng giữa không trung. Nhưng, cái cảm giác xa cách mấy tháng trời đằng đẵng, giờ đây lại được cảm nhận hơi ấm quen thuộc đang bao phủ lấy bàn tay mình, vẫn khiến trái tim cậu len lỏi một niềm vui sướng, một sự ấm áp khôn nguôi. Niềm vui ấy, dù nhỏ bé, cũng đủ để xoa dịu đi phần nào những bất an, những sợ hãi đang giày vò tâm can cậu, làm tâm trí cậu, dù chỉ một chút, cũng thoải mái hơn không ít.

Chenle rất muốn bắt chuyện, khao khát được hỏi Jisung rằng dạo này chàng sống thế nào. Từ lúc đăng cơ lên ngôi cửu ngũ chí tôn, chàng có gặp phải chuyện gì khó khăn trắc trở không? Chàng có ăn uống đầy đủ, có nghỉ ngơi đúng giờ không? Hay những đêm dài cô tịch trên đỉnh cao quyền lực, có khi nào chàng cảm thấy cô đơn? Cậu thực sự rất muốn cả hai lại có thể cư xử với nhau tự nhiên như trước kia: thân thiết, không chút trốn tránh, không hề có khoảng cách xa lạ.

Nhưng cậu biết, sâu thẳm trong lòng cậu biết, hiện giờ thì chưa thể được. Mấy tháng chợp mắt qua đi tựa như giấc mộng của cậu lại dài tựa năm năm đằng đẵng trong cuộc đời Jisung. Năm năm, không phải là một quãng thời gian quá ngắn, cũng chẳng quá dài, nhưng nó đủ để thay đổi một con người, đủ để biến cố xô đẩy cuộc đời theo những ngã rẽ không ngờ. Jisung của hiện tại, không còn là vị Nhị hoàng tử mới bước lên ngai vàng đầy sóng gió ngày ấy nữa. Chàng đã thay đổi, đã kinh qua bao thăng trầm, đã thực sự trưởng thành, đã khoác lên mình tấm áo bào của bậc đế vương, ánh mắt sắc bén hơn, tâm tư sâu thẳm hơn.

Tuy vậy, thứ Chenle sợ hãi không phải là sự thay đổi ở dung mạo của Jisung. Điều khiến cậu bất an, lo lắng hơn cả, chính là cái nhìn của chàng, là cảm xúc của chàng dành cho cậu liệu có còn vẹn nguyên như thuở ban đầu không? Chàng có hận cậu không, khi cậu đã thất hứa, đã không thể ở bên cạnh sẻ chia cùng chàng trong những năm tháng khó khăn, gian khổ nhất của cuộc đời? Chàng có ghét cậu không, khi cậu đã cố gắng chạy trốn khỏi chàng như một kẻ hèn nhát? Liệu trái tim đã chai sạn vì những tổn thương của chàng có còn dành một góc nhỏ nào cho cậu, liệu chàng có còn sẵn sàng, một lần nữa, mở rộng vòng tay đón nhận cậu trở về không? Cậu có cảm giác, hành trình "cưa đổ" Jisung lần này thật sự có muôn vàn khó khăn, trắc trở hơn gấp bội.

Mải mê với những dòng suy nghĩ miên man, hỗn độn, không có điểm dừng, Chenle không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, giấc ngủ tìm đến cậu nhẹ nhàng như một làn khói. Có lẽ là do sự mệt mỏi cùng cực sau một chuỗi ngày dài căng thẳng, lo âu. Hoặc cũng có thể, một phần nào đó, là do hơi ấm từ bàn tay Jisung mang đến một cảm giác an toàn, một sự bình yên đến lạ kỳ, khiến cậu buông bỏ mọi phòng bị.

Jisung phát hiện ra Chenle ngủ gật là khi cỗ xe ngựa bất ngờ xóc nảy mạnh qua một đoạn đường gồ ghề, khiến cả người Chenle đang tựa hờ vào thành xe suýt chút nữa đổ chúi nhào về phía trước. Jisung phản ứng cực nhanh, một bản năng đã ăn sâu vào máu thịt. Một tay chàng vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chenle, không hề buông lỏng. Tay kia vội vàng đưa ra, lòng bàn tay to lớn vững chãi đỡ lấy vầng trán đang có xu hướng va vào thành xe của cậu, ngăn không cho cậu bị tổn thương. 

Chàng lặng lẽ nhìn gương mặt thanh tú, đang say ngủ của Chenle. Đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Hàng mi dài, cong vút như cánh bướm khẽ rung động, đổ bóng xuống gò má hơi ửng hồng vì giấc ngủ. Trong lòng Jisung, một cảm giác phức tạp, khó tả dâng lên, vừa có chút gì đó ngọt ngào, lại vừa xen lẫn một nỗi xót xa mơ hồ. Hết cách, Jisung đành nhẹ nhàng, cẩn trọng kéo đầu Chenle, để cậu tựa hẳn vào vai mình.

Chenle ngủ rất ngoan, rất say, như một đứa trẻ không chút phòng bị. Có lẽ do thói quen tìm kiếm hơi ấm, hoặc cũng có thể, đơn giản là do tiềm thức sâu thẳm trong cậu vẫn luôn khao khát sự gần gũi này. Đầu cậu khẽ dụi dụi vào hõm cổ Jisung, mái tóc mềm mại cọ vào làn da ấm nóng của chàng, tìm một tư thế thoải mái nhất để chìm sâu hơn vào giấc mộng. Hơi thở đều đặn, thanh khiết của cậu phả nhẹ lên làn da Jisung, mang theo một cảm giác ngưa ngứa, tê dại nhưng lại vô cùng dễ chịu, như một dòng nước ấm xoa dịu tâm hồn đã quá mệt mỏi của chàng.

Jisung vẫn giữ nguyên tư thế, không dám cử động mạnh, sợ làm kinh động đến giấc ngủ của người bên cạnh. Ánh mắt chàng vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn vào khoảng không vô định, cố gắng tỏ ra bình thản, không hề quan tâm. Nhưng thỉnh thoảng, giữa những khoảng lặng, chàng lại không kìm được mà liếc mắt xuống, đôi đồng tử đen sâu thẳm khẽ dừng lại trên mái đầu tròn ủm, mềm mại đang tựa vững vàng trên vai mình. Một nụ cười hiếm hoi, gần như không thể nhận thấy, khẽ nở trên đôi môi mỏng của chàng. Chàng khẽ đưa bàn tay còn lại lên, những khớp ngón tay thon dài, mạnh mẽ từ từ luồn vào mái tóc nâu của Chenle. Cảm giác quen thuộc, thân thương đến nao lòng, một cảm giác đã từ rất lâu rồi, tưởng chừng như đã vĩnh viễn đánh mất, nay lại hiện hữu rõ ràng đến thế, khiến trái tim Jisung khẽ nhói lên một cái thật nhẹ, rồi lại lan tỏa một sự ấm áp dịu dàng. Chàng khẽ xoa nhẹ mái tóc cậu, những ngón tay lưu luyến không muốn rời, như muốn khắc ghi thật sâu cảm giác này. Năm năm đằng đẵng trôi qua, bàn tay này của chàng đã quen với việc cầm nắm những cuộn tấu chương nặng trịch, những thanh bảo kiếm lạnh lẽo nhuốm máu tanh, giờ đây, được chạm vào sự mềm mại, thanh khiết này, cảm giác thật khác biệt, thật bình yên.

Thực ra, chuyến hành trình từ Thanh Khê về kinh thành, nếu đi với tốc độ bình thường cũng phải mất ít nhất ba ngày hai đêm. Nhưng công vụ triều chính chất chồng, không thể bỏ bê quá lâu, do đó Jisung đã ra lệnh cho đoàn người phải bứt tốc, rút ngắn thời gian di chuyển xuống còn hai ngày một đêm.

Chenle tỉnh dậy khi xe ngựa đột ngột thắng gấp trước cửa một khách điếm ven đường. Cậu lảo đảo, suýt chút nữa lại ngã dúi dụi về phía trước. Vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, mắt nhắm mắt mở đưa tay lên dụi, thì một giọng nói trầm khàn, quen thuộc cất lên ngay bên tai: "Tối nay chúng ta tạm nghỉ ở đây."

Chenle ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn thấy Jisung đã xuống khỏi xe ngựa từ lúc nào. Chàng đứng vững ngay bên dưới, ánh mắt nhìn cậu, không rõ cảm xúc. Một tay chàng đưa ra, lòng bàn tay hướng lên, một cử chỉ rõ ràng là muốn đỡ cậu xuống xe. Chenle nhìn bàn tay đang chìa ra giữa không trung của Jisung, trái tim trong lồng ngực khựng lại một nhịp. Một cảm giác ngại ngùng, bối rối, xen lẫn chút gì đó khó xử dâng lên trong lòng. Thay vì nắm lấy bàn tay ấy, cậu lại vội vàng, có phần hấp tấp, tự mình nhảy xuống xe, rồi như một con thỏ đế bị dọa sợ, chạy vút vào trong khách điếm, không dám ngoảnh lại.

Jisung nhìn bàn tay mình vẫn còn đang giơ ra giữa không trung, rồi lại nhìn theo bóng lưng vội vã của Chenle vừa khuất sau cánh cửa khách điếm. Một lúc lâu sau, chàng mới lặng lẽ thu tay về, giấu nhẹm sau lớp tay áo bào rộng thùng thình. Nào ai biết được, phía sau vẻ ngoài bình thản ấy, bàn tay chàng đang siết chặt lại, những khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức, cố gắng kìm nén một nỗi thất vọng mơ hồ, một cảm giác hụt hẫng khó tả âm thầm len lỏi trong tim.

Khách điếm nghỉ chân ven đường nên không gian khá nhỏ, phòng ốc cũng không được rộng rãi cho lắm. Đoàn người của Jisung lại không ít, cộng thêm một vài toán khách thương buôn khác cũng đang dừng chân tại đây, nên việc sắp xếp phòng nghỉ cũng có chút khó khăn. Và như một lẽ dĩ nhiên, Chenle đêm nay được sắp xếp ngủ chung một phòng với Jisung.

Chenle bước vào căn phòng đơn sơ, nhìn chiếc giường gỗ nhỏ kê sát vách tường, lòng thầm ảo não. Chiếc giường này, hai thằng đàn ông trưởng thành cùng ngủ trên đó chắc chắn sẽ phải chen chúc nhau. Cậu thầm trách trong bụng, bộ tên Jaemin mặt dày kia không thể nào tinh ý hơn một chút, chọn một căn phòng có chiếc giường lớn hơn được hay sao?

Trong lúc Chenle còn đang đứng ngẩn người giữa phòng, đầu óc rối bời, loay hoay không biết lát nữa khi Jisung vào phòng, mình nên mở lời nói gì trước, nên làm gì để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, thì đột nhiên cánh cửa phòng bật mở không một tiếng báo trước. Chenle giật bắn mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng quay đầu lại. Nhìn thấy người vừa bước vào, cậu bất giác thở phào một hơi nhẹ nhõm, căng thẳng trong người cũng vơi đi phần nào. Thì ra là Jaemin!

Tên Jaemin gian xảo, mặt mày lúc nào cũng như đang cười cợt, nhìn thấy vẻ mặt của Chenle thì không khỏi trêu chọc: "Sao thế? Không phải là Hoàng thượng nên ngươi thất vọng lắm đúng không?"

Chenle định thần lại, cái tính đanh đá, thích đấu khẩu thường ngày trỗi dậy, đang định mở miệng chửi cho tên mặt dày này vài câu thì Jaemin đã nhanh nhảu nói tiếp, không cho cậu cơ hội phản bác: "Hoàng thượng còn phải bàn bạc một số chuyện quan trọng, nên dặn ta qua báo với ngươi một tiếng. Tối nay ngài ấy sẽ về muộn, ngươi cứ đi ngủ trước đi, không cần phải đợi."

Nói xong, Jaemin nháy mắt một cái đầy ẩn ý, rồi cũng nhanh như một cơn gió, chuồn đi mất dạng trước khi Chenle kịp nói thêm bất cứ lời nào.

Chenle ngồi xuống mép giường, trầm ngâm suy nghĩ. Thật ra, việc tạm thời chưa cần phải đối mặt, chưa cần phải nói chuyện trực tiếp với Jisung ngay lúc này cũng tốt. Cậu cảm thấy cả mình và Jisung đều cần có thêm một chút thời gian để tĩnh tâm lại, để làm quen lại với sự hiện diện của đối phương sau bao nhiêu năm xa cách. Chỉ khi cả hai thực sự bình tĩnh, mới có thể mở lòng nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn được.

Chenle gật gù với suy nghĩ của chính mình, đúng lúc đó, lại có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rồi cánh cửa phòng từ từ hé mở. Haechan ló đầu vào, thấy chỉ có một mình Chenle trong phòng, liền nhanh chóng đóng cửa lại, rồi phi như bay vào, ngồi phịch xuống bên cạnh Chenle trên giường.

Chenle nhìn bộ dạng hấp tấp của Haechan, không khỏi bật cười, trêu chọc: "Sao thế? Mark Lee của mày đâu rồi mà lại để cho mày chạy long nhong sang tận đây thế này?"

"Thì cũng bị Jisung lôi đi bàn việc chứ sao!" Haechan thở dài ngao ngán. "Ổng dặn tao là tối nay ổng về muộn, không cần phải chờ. Nên tao chuồn sang đây chơi với mày cho đỡ buồn nè!"

Chenle nghe vậy cũng chỉ gật đầu, rồi cả hai lại rơi vào im lặng. Haechan là người lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng. "Này Chenle."

"Hử?"

"Mày gặp lại Park Jisung rồi... mày thấy sao?" Haechan hỏi, giọng có chút ngập ngừng. "Ổng... có giận mày không?"

Chenle im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Rồi cậu mới khẽ đáp, giọng nói có chút gì đó buồn bã, mông lung: "Tao và Jisung... thực ra vẫn chưa nói chuyện gì với nhau cả..."

Haechan nhìn sâu vào đôi mắt đang phảng phất nỗi ưu tư của Chenle. "Chenle à," cậu nói, giọng chân thành. "Gặp lại được hai người bọn họ rồi, mày thực sự cảm thấy thế nào?"

Chenle khẽ thở dài, giọng nói khô khốc, mang theo một nỗi hoang mang không tên: "Tao... tao cũng không biết nữa, Haechan à. Tao cảm thấy mọi thứ thật mông lung, thật không rõ ràng. Tao không biết ngày mai sẽ như thế nào, không biết nên tiếp xúc với Jisung ra sao cho phải. Tao không biết liệu bọn tao có thể hàn gắn lại những rạn nứt đã qua hay không. Tao càng không biết, sau năm năm dài đằng đẵng trôi đi như vậy, liệu ổng có còn muốn dây dưa gì với một kẻ như tao nữa không."

Rồi Chenle quay sang nhìn Haechan, ánh mắt chứa đựng một nỗi sợ hãi mơ hồ. "Nhưng Haechan à," cậu hỏi. "Một tương lai mông lung, bất định như vậy, mày... mày có sợ không?"

Haechan nhìn sâu vào đôi mắt Chenle, một sự im lặng bao trùm lấy cả hai. Dường như giữa họ có một sợi dây thần giao cách cảm vô hình, một sự tương linh tương thông của hai kẻ cùng chung cảnh ngộ, cùng mang trong lòng những nỗi niềm trăn trở giống nhau. Cả hai đều biết quá rõ câu trả lời rồi mà.

Dẫu biết rằng, con đường phía trước có thể sẽ trải đầy chông gai, mịt mù không thấy lối thoát. Nhưng kể từ khoảnh khắc họ quyết định đặt cược, bước chân trở về lại thời đại này, chút sợ hãi cỏn con ấy có thấm vào đâu. Miễn là họ được trùng phùng, được nhìn thấy người mà họ yêu thương đi hết con đường dương quang rực rỡ của hắn. Thế là đủ rồi. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được nhìn thấy người mình thương được hạnh phúc.

Cả hai ngồi chơi với nhau, nói chuyện phiếm đủ thứ trên trời dưới đất một lúc lâu nữa, rồi Haechan cũng cảm thấy hơi mệt, đành ba chân bốn cẳng chạy về lại phòng của mình.

--------------------------------------------------------

Trời đã nhá nhem tối hẳn. Chenle cũng chẳng hiểu tại sao, rõ ràng buổi chiều đã ngủ một giấc dài trên xe ngựa rồi, mà đến tối về phòng, cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ rũ rượi. Có lẽ là do tâm trí đã quá mệt mỏi sau một ngày dài đầy biến động. Chenle nằm xuống giường, theo thói quen cuộn tròn người lại thành một góc nhỏ, kéo chăn lên đắp kín người. Đôi mắt cậu khẽ chớp chớp, hàng mi nặng trĩu vì cơn buồn ngủ đang kéo đến. Cậu nhớ lại hơi ấm từ bàn tay Jisung khi cả hai nắm tay nhau trên xe ngựa ban chiều, một cảm giác ấm áp, an toàn len lỏi trong tim. Rồi cứ thế, Chenle từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Mãi cho đến tận nửa đêm, khi sương đã xuống dày đặc, Jisung mới kết thúc buổi nghị sự. Chàng khẽ đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Gian phòng vốn đã nhỏ, giờ lại thêm tối om vì không có ánh nến. Jisung không vội thắp đèn, sợ làm kinh động đến giấc ngủ của người bên trong. Chàng khẽ cởi lớp áo khoác ngoài nặng trịch, rồi nhẹ nhàng men theo ánh trăng mờ ảo hắt vào từ khung cửa sổ, tiến lại gần chiếc giường.

Jisung ngồi xuống mép giường, một cách cẩn trọng, cố gắng không gây ra bất cứ tiếng động nào. Chàng khẽ khàng, chăm chú quan sát Chenle đang say ngủ. Cậu nằm co ro một góc trên chiếc giường chật hẹp, quấn chặt chiếc chăn mỏng quanh người, chỉ để lộ ra mái đầu nhỏ với mớ tóc nâu mềm mại, trông hệt như một con sâu đo nhỏ bé, đáng yêu, đang cuộn mình trong chiếc kén ấm áp. Đầu mày thanh tú của cậu còn khẽ nhăn lại, đôi môi hồng thỉnh thoảng lại hừ hừ mấy tiếng khe khẽ, rất nhỏ, như đang gặp phải chuyện gì đó không vui.

Jisung bất giác mỉm cười, một nụ cười vô cùng dịu dàng, hiếm hoi đến mức gần như chưa từng xuất hiện trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng của bậc đế vương. Chàng khẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của Chenle. Rồi những ngón tay ấy từ từ lướt xuống, chạm nhẹ lên vầng trán cao, khẽ vuốt ve đôi mắt đang nhắm nghiền, hàng mi dài cong vút như cánh bướm, rồi đến sống mũi thẳng tắp, thanh thoát, và cuối cùng, dừng lại nơi đôi môi hồng nhuận, hơi hé mở đầy mời gọi của cậu. Ánh trăng bạc huyền ảo, liêu trai khẽ chiếu rọi qua khung cửa sổ, hắt lên khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cậu một vầng sáng lung linh, mờ ảo, càng làm cho Chenle lúc này giống như một giấc mộng đẹp đẽ, mong manh, chỉ sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ vào thôi, giấc mộng ấy sẽ lập tức tan biến vào hư không.

Jisung cứ ngồi bất động như vậy, ngắm nhìn Chenle không chớp mắt, như muốn khắc ghi thật sâu từng đường nét, từng chi tiết trên gương mặt cậu vào tận đáy tim mình. Chàng cảm nhận rõ ràng hơi thở đều đặn, ấm áp, mang theo mùi hương sữa thoang thoảng rất riêng của Chenle tỏa ra từ cơ thể cậu, một mùi hương khiến chàng say mê, nhung nhớ. Trong lòng chàng, bỗng dưng dâng lên một nỗi chua xót không thực, một niềm vui sướng đến nghẹn ngào, một cảm giác hạnh phúc đến mức khiến sống mũi cay cay.

Chàng tìm được rồi. Cuối cùng, chàng đã tìm lại được cậu rồi. Bảo vật quý giá nhất của cuộc đời chàng, thứ mà chàng tưởng chừng như đã vĩnh viễn đánh mất. Trái tim tưởng chừng như đã chết mòn vì chờ đợi, vì đau khổ, vì tuyệt vọng, giờ đây lại như được một mồi lửa nhỏ, ấm áp nhen nhóm, rồi từ từ bùng cháy lên dữ dội, thiêu đốt mọi lý trí, mọi sự kìm nén của chàng.

Tâm trí Jisung lúc này như một mớ bòng bong, hỗn độn hàng ngàn những cảm xúc trái ngược, giằng xé lẫn nhau. Chàng rất muốn, khao khát đến tột cùng được lay cậu dậy ngay lập tức. Rất muốn hỏi cậu tại sao năm đó lại nhẫn tâm bỏ đi không một lời từ biệt. Chàng rất muốn chất vấn, rất muốn tra hỏi, rất muốn trách móc, thậm chí là trừng phạt. Thậm chí, trong một thoáng điên cuồng, chàng còn có một khao khát mãnh liệt, một ý nghĩ đen tối muốn đem trói cậu lại bên mình, nhốt cậu vào một nơi bí mật chỉ riêng chàng biết, để tầm mắt của chàng sẽ không bao giờ thiếu vắng bóng hình cậu nữa, để cậu không bao giờ có thể rời xa vòng tay chàng thêm một lần nào nữa, dù chỉ là trong ý nghĩ.

Nhưng chàng không thể. Chàng không thể nào đối xử tàn nhẫn như vậy với bảo vật của chàng. Niềm hạnh phúc quá lớn lao, quá bất ngờ, quá mãnh liệt khi tìm lại được Chenle dường như đã lấn át tất cả mọi sự tức giận, mọi nỗi oán hờn, mọi lý trí thường ngày. Mọi hành động của chàng lúc này, dường như đều xuất phát từ bản năng sâu thẳm nhất trong trái tim: muốn cậu không được rời đi, dù chỉ một bước; muốn bảo vệ cậu khỏi mọi tổn thương, mọi nguy hiểm của thế gian; muốn cậu sẽ không bao giờ phải ưu tư phiền muộn, không bao giờ phải rơi một giọt nước mắt nào nữa; muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ chỉ để cậu có thể bình yên, vui vẻ ở bên cạnh mình một lần nữa.

Cậu muốn trốn chạy khỏi chàng, chàng biết. Chàng tức giận, đau lòng vì điều đó, có lẽ, cậu cũng đã phần nào cảm nhận được. Nhưng những cảm xúc buồn bã, vui mừng, nhớ nhung, xót xa cứ thế trộn lẫn vào nhau khi chàng nhìn thấy được gương mặt thân thương của Chenle, khiến chàng không thể thốt nên bất cứ một lời trách móc nặng nề nào. Rồi cứ thế, trong một phút giây mất kiểm soát, chàng đã đơn phương kéo cậu trở về bên mình, kéo cậu vào thế giới của mình một lần nữa.

Đúng lúc ấy, Chenle đang ngủ say khẽ hừ hừ mấy tiếng không hài lòng, đôi mày thanh tú lại càng cau chặt hơn, tạo thành một nếp nhăn nhỏ giữa trán. Jisung nhìn đôi mày cau lại của Chenle, bất giác đưa ngón tay cái của mình lên, nhẹ nhàng, cẩn trọng vuốt ve, xoa dịu, giúp cho đôi mày ấy từ từ giãn ra. Chàng khẽ cười, một nụ cười mang theo sự cưng chiều vô hạn, giọng nói trầm thấp, ấm áp, mang theo một chút ý trêu chọc, thì thầm vào tai cậu: "Sao thế, biết là đêm nay phải ngủ chung giường với ta, nên trong mơ em cũng cảm thấy không hài lòng đến vậy à?"

Đôi môi hồng nhuận của Chenle khẽ mấp máy vài cái, như thể đang muốn biểu tình, muốn phản đối lại lời trêu chọc của chàng. Jisung khựng lại một chút, ánh mắt nhìn đôi môi xinh xắn, đầy đặn ấy trở nên u tối hơn. Bàn tay chàng đang vuốt ve trán cậu từ từ chuyển xuống, những ngón tay thon dài, ấm áp mân mê, chạm nhẹ lên làn môi mềm mại, ẩm ướt của cậu, một sự tiếp xúc khiến cả người chàng như có một luồng điện chạy qua. Rồi, như bị một lực hút vô hình, không thể cưỡng lại thôi thúc, Jisung khẽ dùng ngón tay trỏ tách nhẹ đôi môi cậu ra một chút, rồi từ từ cúi người xuống, đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn. Một nụ hôn ban đầu chỉ là chạm nhẹ, phớt qua như cánh chuồn chuồn khẽ lướt trên mặt hồ tĩnh lặng. Nhưng rồi, nụ hôn ấy nhanh chóng trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn, mang theo tất cả sự nhớ nhung, khao khát, chiếm hữu và cả một chút gì đó đau đớn, dằn vặt đã kìm nén suốt năm năm dài đằng đẵng.

Hôn xong, khi lý trí đã dần quay trở lại, Jisung từ từ ngẩng đầu lên, hơi thở có chút gấp gáp. Chàng nhìn sâu vào gương mặt vẫn còn đang say ngủ của Chenle, ánh mắt phức tạp, chứa đựng ngàn vạn lời muốn nói. Chàng khẽ dụi đầu mình vào mái tóc mềm mại của cậu, một hành động đầy dịu dàng, thân mật và có chút gì đó trẻ con. Rồi chàng thì thầm, giọng nói khàn đặc vì cảm xúc, mang theo một chút bất đắc dĩ, một chút trách móc yêu chiều, lại có cả một sự cưng chiều vô hạn không thể nào che giấu: "Nhóc vô tâm."

Jisung cứ ngồi yên bất động như vậy một lúc lâu nữa, tham lam hít hà mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người Chenle, tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc bình yên, hạnh phúc hiếm có này, một khoảnh khắc mà chàng đã mơ ước suốt năm năm qua. Sau đó, chàng khẽ luồn một tay vào bên trong chiếc chăn mỏng của Chenle, giọng nói dịu dàng, trầm ấm như đang dỗ dành một đứa trẻ con đang hờn dỗi: "Ngoan nào, nhường cho ta một chút chăn có được không? Hoàng tử của em sắp chết cóng ở ngoài này rồi đây này."

Nói rồi, chàng nhẹ nhàng, cẩn thận kéo chăn lên cao hơn một chút, rồi từ từ nằm xuống bên cạnh Chenle, cuốn cả hai người vào trong cùng một chiếc chăn ấm áp. Chiếc giường nhỏ bé, ọp ẹp giờ đây lại càng trở nên chật chội hơn hẳn khi có thêm sự hiện diện của một người đàn ông trưởng thành nữa. Jisung khẽ dịch người lại gần hơn, áp sát mặt mình vào lồng ngực ấm áp của Chenle. Chàng lắng nghe rõ ràng từng nhịp tim đập đều đặn, mạnh mẽ, đầy sức sống của cậu. Một cảm giác an tâm, một sự bình yên đến lạ thường lan tỏa khắp cơ thể, xoa dịu đi tất cả những mệt mỏi, những căng thẳng, những lo toan của một ngày dài.

Lần đầu tiên trong suốt năm năm trời đằng đẵng, kể từ cái ngày định mệnh ấy, Jisung lại có thể yên tâm nhắm mắt, buông bỏ mọi phòng bị, chìm vào một giấc ngủ sâu, một giấc ngủ thực sự không còn những cơn ác mộng giày vò, không còn những nỗi ám ảnh bủa vây. Bên cạnh chàng, là hơi ấm, là mùi hương quen thuộc, là nhịp đập trái tim của người mà chàng yêu. Và chỉ cần có thế thôi, đối với chàng, đã là quá đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me