Markjin Jinmark Longfic Hate And Love
Khi tôi trở về trạng thái tỉnh táo, đã là sáng sớm, giữa trời đất hỗn độn, vầng dương hé mở. Dưới hàng liễu của khu đô thị, xe anh đã không còn ở đó, tất cả đều như giấc mộng.Nhưng hai ngày tiếp theo tôi ý thức được đó không phải là mộng, mỗi đêm tôi đều lén đến bên cửa sổ, dưới hàng cây của khu đô thị có thể nhìn thấy chiếc xe đó, anh không gọi điện cho tôi nữa, mỗi tối tôi thấy anh từ trong xe bước ra, nhìn theo ánh đèn trong cửa sổ vụt tắt. Anh mỗi ngày đều ở đó, muốn ở đó làm gì?
Sáng ngày thứ ba, khi YuGyeom đưa tôi rời khỏi nhà, này "Cậu có phải không chịu nổi mình không ."Đừng nói bừa, mình không thể bên cậu cả đời, sớm muộn cũng phải chuyển ra, không liên quan đến cậu," Tôi vừa nói vừa đưa tay vẫy taxi. Yugyeom không thông thuộc tàu điện ngầm ở đây, tôi phải bắt taxi ra trạm tàu điện. Tôi tìm được căn nhà ở ngoại ô, tuy xa nhưng tiền thuê rẻ."Nơi đó quá tồi tàn, lại xa thành phố." YuGyeom không yên tâm trách tôi."Sao không an toàn? Tuy là ngoại ô nhưng tiện tàu điện, đến công ty bọn mình rất tiện. Chủ nhà là đôi vợ chồng đã lớn tuổi, ở bên cạnh mình. Cậu yên tâm đi, có việc gì mình sẽ gọi cho cậu."
Chuyển nhà xong .tôi đến công ty làm là trời củng đã trưa . nên tôi chỉ biết chăm chỉ vào công việc làm nốt những dự án tôi cần làm. Mưa ngoài trời cứ rơi mãi, nhìn thời gian trên chiếc điện thoại di động đã sắp đến giờ tan ca. Tôi đợi một lúc nhưng mưa càng to hơn, dường như không có dấu hiệu tạnh mưa. Đưa chiếc cặp lên đỉnh đầu che mưa, tôi phi nhanh đến bãi đỗ xe .Trời đã vào thu, càng mưa càng lạnh, nước mưa thấm trên cơ thể lạnh băng. Khi đến bãi đỗ xe, quần áo trên người đã ướt một nửa, hắt hơi liên tục, chân tay run rẩy vì lạnh.
Đợi khi tôi đến nơi ở mới thuê, toàn thân đã ướt đẫm. Trong phòng đều là những lớp bụi dày, đồ đạc vẫn chưa thu dọn, nằm rải rác trên nền nhà.Nhưng tôi đã không còn một chút sức lực nào nữa. Cố gắng đi thay đồ, dọn dẹp qua giường, khi đầu kê lên gối thì chẳng thể đứng dậy nổi.Toàn thân lúc lạnh lúc nóng, cứ như vậy thiếp đi từ lúc nào không biết, lần nữa cố gắng mở mắt cũng không biết là mấy giờ, trước mặt chỉ là một khoảng tối như mực, chỉ nghe thấy tiếng mưa rả rích, mưa vẫn chưa tạnh.Qua lớp rèm, tôi dường như bị cách ly trong một thế giới khác, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Mở to cổ họng, khô rát không cất lên lời.
Mệt mỏi bao trùm, giữa trời đất dường như chỉ còn lại mình tôi, xung quanh đều là khoảng tối đen.Tôi vốn đã không còn sợ hãi đêm mưa và bóng đen. Nhưng giờ trong một môi trường xa lạ, mang tâm trạng thất bại, đau đớn trên cơ thể khiến toàn thân tôi run lên. Dùng chăn trùm lên mặt, nín thở trong bóng tối.Một hồi chuông điện thoại vang lên, nhắc nhở tôi về sự tồn tại của thế giới này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi kết nối tôi và thế giới lại với nhau. Dường như dùng toàn bộ sức lực tôi mới có thể leo xuống giường, cầm điện thoại, nghe máy mà không chú ý đến số máy trên màn hình.
"Alô..." Khi giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia, tôi dường như đã không thể kìm nén được sự kích động, tim đập mạnh, chỉ nghe anh ta nói: "
JinYoung, em đang ngủ sao?"
Quả nhiên là anh ta, là Mark.
Tôi dường như cắn nát môi, cũng không thể để phát ra tiếng.
"JinYoung, nếu em không thể ngủ, anh nói chuyện với em nhé!" Hôm nay anh ta rất lạ, nhưng tôi không còn tâm trạng để phân tích, chỉ không muốn ngắt điện thoại, chỉ là muốn có ai đó nói với tôi hay là muốn được nghe giọng anh ta, chính tôi cũng không rõ."Hôm nay, anh đột nhiên nhìn thấy trong chiếc hộp mà em thu dọn giúp anh có một hộp kẹo Thụy Sĩ đã quá hạn, đã ba năm rồi chắc chắn đã quá hạn lâu rồi, nhưng không hề có kiến hay chuột, anh thấy thật thần kỳ nên cho vào miệng nếm thử một chiếc, phát hiện vẫn rất ngọt.""Giờ em có muốn thử một viên không?" Trước kia anh không hay nói chuyện cười, giờ nói như vậy cũng chẳng có chút nực cười...Không đúng, anh ta nói gì? Bây giờ?
Tôi lắc lắc đầu, nghẹn ngào "Không cần, tôi không ăn thứ đã quá hạn." Chủ đề vô vị, tôi lại trả lời, nhưng tôi thực sự không muốn đặt điện thoại xuống.Mưa càng ngày càng to, trong sân không biết là thứ gì đổ phát ra âm thanh rất lớn, tôi hoài nghi không biết ngôi nhà nhỏ này có thể chống đỡ với bão gió mạnh dần lên mỗi lúc hay không."JinYoung, lúc mưa đừng đi chân trần trên đất, mau lên giường đi.""Ừm!" Tôi đáp lại, sau đó ý thức được điều gì, giọng run run
"Anh ở đâu?"
Đầu kia im lặng, sau giây lát, tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ, "Ngẩng đầu lên..."Tôi đưa ánh mắt hướng về cửa sổ – nơi duy nhất nhìn thấy bên ngoài, một thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt tôi. Chết lặng vài giây, tôi như mộng du tiến về phía trước, kéo mạnh cửa sổ. Mark cầm một chiếc ô, chiếc ô nhỏ không chắn nổi những giọt mưa, quần áo anh ta đã ướt đẫm. Anh ta đứng đó, mặt cười, đứng yên nhìn tôi.Tôi đang định đóng cửa, anh ta lại nhanh hơn tôi bước vào, sau đó đóng cửa lại, ôm tôi vào lòng.
"Anh đi ra...
"Anh không đi."
"Anh mau đi đi..."
Nhưng sau đó âm thanh của tôi dường như đều bị giam hãm vào cổ họng anh.Anh dùng lực hôn tôi, vừa đẩy vừa ôm đưa tôi vào nhà, đóng cửa. Trong mơ màng, tất cả trở nên hỗn độn, chỉ ý thức được anh ôm tôi lên giường, môi anh đặt lên môi tôi, hôn thật mạnh, cướp đi toàn bộ hơi thở của tôi.Tôi vùng vẫy chặn tay trước ngực anh, ngăn anh tiến sát hơn, nhưng hai tay bị anh dùng một tay nắm chặt, cố định sau người, tay kia của anh ôm chặt eo tôi.Trong phút chốc thân thể mệt mỏi của tôi mất đi tất cả sức lực:"Mark..." Vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã đưa sâu hơn, cuộn lấy tôi, dường như chỉ có như vậy mới an ủi được hai linh hồn bất an trong đêm.Mưa càng lớn, tiếng lốp bốp trên cửa sổ, nhưng không thể ngăn nổi hơi thở rạo rực của hai người. Tay tôi mất kiểm soát vòng qua eo anh, dúi mặt vào lòng anh.
Giây phút đó giống như người bị chìm trong đại dương cuối cùng đã với tới một cây gỗ nổi trên mặt nước. Cảm giác rất khó chịu, trong lòng muốn đẩy ra, nhưng tay lại càng ôm chặt hơn."JinYoung đừng sợ, có anh..."Có anh? Anh thực sự ở đây? Có phải lại là giấc mộng?Trái tim đau đớn... nghẹn ngào... Anh ta vừa khẽ gọi tên tôi. Tủi hờn, cô đơn đã từng trải qua đều hóa thành nước mắt.Anh ta dừng lại, áp sát mặt lên trán tôi, sau đó dùng hai tay đỡ người tôi, cau mày nhìn tôi, "Em đang sốt?"Hóa ra tôi bị ốm, thảo nào khó chịu đến vậy.
"Chúng ta đến bệnh viện",
anh ta lần nữa ôm lấy tôi. Cơ thể tôi, lời nói của tôi thể hiện sự cương quyết tôi không muốn đi viện.Tiếng thở dài từ phía trên đầu tôi, anh nằm bên tôi, đưa cánh tay ôm chặt tôi vào lòng.Có thêm một người bên cạnh không còn lạnh đến vậy. Hóa ra tất cả đều có thể đơn giản như vậy? Cơ thể anh giống như chiếc lò lửa, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Một đêm không mộng mị, khi tôi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ. Cảm giác có người áp sát ngực vào lưng tôi, đưa tay vòng qua cơ thể tôi, thuận theo eo tôi dần dần trượt lên, sau đó ôm chặt tôi.Nhớ đến sự việc tối qua, tôi thầm trách mình, liền vội vùng ra nhưng người phía sau lại ôm chặt hơn.Mark, anh buông tôi ra!" Tối qua chính mình đã mở cửa cho anh ta, đúng là điên rồi?Cảm giác được tay anh ta mới đầu đặt trên trán tôi, sau đó đưa xuống người tôi, lật tôi lại.
Ái!
Mặt đối mặt, đầu mũi cao của anh chạm vào tôi. Tim tôi đập nhanh hơn."Mark, anh xuống mau!" Sốt suốt một đêm, toàn thân vẫn không còn chút sức lực.Anh ta cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.Tôi quyết đoán đưa ánh mắt về phía khác, nhìn ra ngoài. Dưới ánh mặt trời, căn phòng tồi tàn, tôi đã trưởng thành như thế này, chưa từng ở một ngày trong môi trường như thế này. Không phải nói ở đây cũ nát, nghèo khổ, mà dù ở đâu tôi cũng dọn dẹp thật sạch, sau đó với khả năng của mình để nơi đó ấm áp, thoải mái hơn.Vất vả suốt ba năm, một đêm trở về trước ngày giải phóng.
Đang sầu não, anh ta buông tôi ra, xuống giường. Hôm qua quần áo anh ta bị ướt, lúc này tôi phát hiện ngoài quần trong, anh không mặc gì khác. Bộ vest và sơ mi vắt trên lưng ghế bên cạnh.
Tôi hốt hoảng, chui đầu vào chăn. Đợi khi chui ra, anh ta đã mặc xong đồ chăm chú nhìn nơi này. Nỗi buồn và thất vọng hiện rõ trên mặt anh ta. Anh ta nói với tôi "Hôm nay đừng đi làm, nghỉ ngơi cho khỏe."
Gọi điện xin nghỉ, tôi lại đắp chăn lên người, lại thấy anh ta nhìn tôi hỏi: "Giờ em làm ở đâu?""Anh không cần biết thưa Tổng Giám Đốc Tuan", chỉ lộ ra đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta.
Mark thở dài, "JinYoung, em nhất định phải dùng khẩu khí đó nói với anh sao?"
Tôi cười, "Ngài là Tổng Giám đốc của TPC, tôi hy sinh ba năm làm việc phấn đấu ở đó mới đổi lại được sự tôn trọng và tự do, không muốn lại bị xâm phạm.""Anh thừa nhận vì sự ích kỷ của anh không muốn thấy em và Jaebum bên nhau, nhưng em phải hiểu cho anh chứ .
Ha ha, anh nói ra thật dễ dàng, như tôi không hiểu nhân gian, không cần kiếm tiền. Huống hồ tại sao phải để anh ta yên tâm? Anh ta bỏ qua một điểm, trước khi anh ta xuất hiện, công việc của tôi đều rất tốt, có phải vì anh ta mà vận may cả đời sẽ không đến với tôi.
"Nếu em muốn thực ra có thể đến TPC làm việc!" Cuối cùng anh ta đưa ra suy nghĩ thực của mình."Đến TPC làm việc? Lẽ nào ngài Tuan muốn quan tâm đặc biệt tới tôi giống như với người khác." Tôi châm chọc.
"Ý gì?" Anh ta nhìn thẳng vào tôi tỏ vẻ ngạc nhiên dưới ánh mặt trời. Sắc mặt anh ta thay đổi, cau mày, "Trong đầu em đều là những thứ này sao?"
Tôi cười lạnh nhạt, "Ngài Tuan, tôi sống một mình suốt bao nhiêu năm, giờ ngài lại đến bảo tôi nhờ phúc của ngài, không thấy rất đáng cười sao?""JinYoung, đừng nói vậy. Em không phải muốn tiếp tục sao?"
Anh ta rất thành thật, có cả sự kỳ vọng, nhưng tôi thấy nực cười.
"Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi không thể tiếp tục. Nguyện vọng này chưa được sự đồng ý của ngài thì tôi đã thực hiện rồi. Tôi làm việc hay không không liên quan đến ngài. Nếu ngài muốn yêu hay đầu tư tình cảm vào người khác, nếu tiếp tục giày vò tôi, nhất định sẽ chẳng thu được gì."Tôi nhận rõ tâm trạng hứng khởi của anh ta đã bị tôi phá vỡ. Chỉ như vậy trong lòng tôi mới tốt hơn.
"Mark, nếu anh còn nhớ đến chút tình nghĩa trước kia giữa chúng ta, mong anh hãy ra khỏi đây", tôi vừa nói vừa chỉ ngón tay ra cửa. Toàn thân toát mồ hôi, mắt tôi hoa lên.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé!" Anh ta bước ra ngoài cửa, cầm áo vest vắt trên ghế. Sau tiếng sập cửa, anh ta cũng đi ra.
Trong nhà chỉ còn lại mình tôi. Cô đơn như nước hồ, hồi ức như ảo ảnh, vô vàn cảm xúc ào đến.
Không ngờ sau một giờ, anh ta lại về nhà tôi, trong tay cầm túi to, nhìn thấy anh cầm chìa khóa mở cửa vào, tôi giật mình, "Anh cầm chìa khóa cửa của tôi?"
Trong mắt anh như giấu nụ cười, đặt túi trong tay lên chiếc bàn sách duy nhất, quay lại nói "Ừm, nhưng lần sau sẽ không như vậy." Anh vừa nói vừa lấy hộp cơm trong túi ra, sau đó đẩy bàn sách đến trước mặt tôi. Anh dường như đã tắm, thay áo phông và quần bò cho thoải mái, đầu vẫn chưa khô hẳn, nhìn càng đẹp trai hơn.
Anh đưa cho tôi một bình nước, nhìn cách đóng hộp là biết loại nước khoáng nhập khẩu trong khách sạn năm sao với số lượng bán có hạn, hơn nữa khi cầm trong tay lại cảm giác ấm. Độ ấm từ trong lòng bàn tay dâng lên, tôi ép mình đè nén cảm giác đó xuống.Tiếp theo, anh lại mở một hộp cơm tròn, mùi đồ ăn xộc vào mũi. Vài hộp còn lại còn có bánh tôm, canh nóng hổi... các món ăn nhạt, trong đó còn có một bình chè tổ yến.
Tôi chỉ cảm giác không quen, trong căn nhà bình dị như thế này, ăn chè tổ yến, đúng là thật khó chịu.
Anh không ăn gì, chỉ nhìn tôi, thần mắt phức tạp, lúc thì dịu dàng, lúc lại bi thương.Lặng lẽ ăn xong, tôi đứng dậy muốn đi thu dọn. "Ngài Tuan, cảm ơn ngài, công việc của ngài bận như vậy, ngài về trước đi!"
"Hôm nay anh không đến công ty, ở lại với em." Khẩu khí của anh dịu dàng, như đang khẩn cầu."Mark, anh ở lại làm gì? Nếu là để giảm bớt cảm giác áy náy thì không cần như vậy. Trong những ngày sau khi ngài về Seoul, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sự việc trước kia đều đã thành quá khứ, không yêu không hận, quên đi là cách tốt nhất."
"Nhưng anh không thể quên, không muốn quên." Anh đến trước tôi, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn mắt tôi."Ba năm rồi, anh chưa từng quên em "
Tôi lạnh lùng, "Hai người sống với nhau lâu sẽ thành thói quen. Có lẽ không hề yêu, chỉ là anh chưa thích ứng. Tối thiểu tình cảm của anh không đủ để anh gọi điện cho tôi, chứ đừng nhắc đến chuyện quay về nhìn tôi."
Tôi không phải đang oán trách, tôi chỉ muốn để anh hiểu một sự thật hoặc nhìn rõ hơn nội tâm của anh.Căn phòng bỗng chốc lại chìm vào im lặng, từng từ từng từ thốt ra dường như đều đã được ấp ủ từ rất lâu, anh nói: "Em nói đúng, có lẽ là thói quen, nếu cố ý muốn thay đổi cũng không phải không thể, nhưng anh không muốn. Nếu thực sự đã thay đổi, có lẽ thực sự quên rồi, anh không muốn mình mất đi màu sắc duy nhất trong cuộc sống, để tương lai chỉ còn lại hai màu đen trắng."
~ End Chap 18~
Sáng ngày thứ ba, khi YuGyeom đưa tôi rời khỏi nhà, này "Cậu có phải không chịu nổi mình không ."Đừng nói bừa, mình không thể bên cậu cả đời, sớm muộn cũng phải chuyển ra, không liên quan đến cậu," Tôi vừa nói vừa đưa tay vẫy taxi. Yugyeom không thông thuộc tàu điện ngầm ở đây, tôi phải bắt taxi ra trạm tàu điện. Tôi tìm được căn nhà ở ngoại ô, tuy xa nhưng tiền thuê rẻ."Nơi đó quá tồi tàn, lại xa thành phố." YuGyeom không yên tâm trách tôi."Sao không an toàn? Tuy là ngoại ô nhưng tiện tàu điện, đến công ty bọn mình rất tiện. Chủ nhà là đôi vợ chồng đã lớn tuổi, ở bên cạnh mình. Cậu yên tâm đi, có việc gì mình sẽ gọi cho cậu."
Chuyển nhà xong .tôi đến công ty làm là trời củng đã trưa . nên tôi chỉ biết chăm chỉ vào công việc làm nốt những dự án tôi cần làm. Mưa ngoài trời cứ rơi mãi, nhìn thời gian trên chiếc điện thoại di động đã sắp đến giờ tan ca. Tôi đợi một lúc nhưng mưa càng to hơn, dường như không có dấu hiệu tạnh mưa. Đưa chiếc cặp lên đỉnh đầu che mưa, tôi phi nhanh đến bãi đỗ xe .Trời đã vào thu, càng mưa càng lạnh, nước mưa thấm trên cơ thể lạnh băng. Khi đến bãi đỗ xe, quần áo trên người đã ướt một nửa, hắt hơi liên tục, chân tay run rẩy vì lạnh.
Đợi khi tôi đến nơi ở mới thuê, toàn thân đã ướt đẫm. Trong phòng đều là những lớp bụi dày, đồ đạc vẫn chưa thu dọn, nằm rải rác trên nền nhà.Nhưng tôi đã không còn một chút sức lực nào nữa. Cố gắng đi thay đồ, dọn dẹp qua giường, khi đầu kê lên gối thì chẳng thể đứng dậy nổi.Toàn thân lúc lạnh lúc nóng, cứ như vậy thiếp đi từ lúc nào không biết, lần nữa cố gắng mở mắt cũng không biết là mấy giờ, trước mặt chỉ là một khoảng tối như mực, chỉ nghe thấy tiếng mưa rả rích, mưa vẫn chưa tạnh.Qua lớp rèm, tôi dường như bị cách ly trong một thế giới khác, không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Mở to cổ họng, khô rát không cất lên lời.
Mệt mỏi bao trùm, giữa trời đất dường như chỉ còn lại mình tôi, xung quanh đều là khoảng tối đen.Tôi vốn đã không còn sợ hãi đêm mưa và bóng đen. Nhưng giờ trong một môi trường xa lạ, mang tâm trạng thất bại, đau đớn trên cơ thể khiến toàn thân tôi run lên. Dùng chăn trùm lên mặt, nín thở trong bóng tối.Một hồi chuông điện thoại vang lên, nhắc nhở tôi về sự tồn tại của thế giới này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi kết nối tôi và thế giới lại với nhau. Dường như dùng toàn bộ sức lực tôi mới có thể leo xuống giường, cầm điện thoại, nghe máy mà không chú ý đến số máy trên màn hình.
"Alô..." Khi giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia, tôi dường như đã không thể kìm nén được sự kích động, tim đập mạnh, chỉ nghe anh ta nói: "
JinYoung, em đang ngủ sao?"
Quả nhiên là anh ta, là Mark.
Tôi dường như cắn nát môi, cũng không thể để phát ra tiếng.
"JinYoung, nếu em không thể ngủ, anh nói chuyện với em nhé!" Hôm nay anh ta rất lạ, nhưng tôi không còn tâm trạng để phân tích, chỉ không muốn ngắt điện thoại, chỉ là muốn có ai đó nói với tôi hay là muốn được nghe giọng anh ta, chính tôi cũng không rõ."Hôm nay, anh đột nhiên nhìn thấy trong chiếc hộp mà em thu dọn giúp anh có một hộp kẹo Thụy Sĩ đã quá hạn, đã ba năm rồi chắc chắn đã quá hạn lâu rồi, nhưng không hề có kiến hay chuột, anh thấy thật thần kỳ nên cho vào miệng nếm thử một chiếc, phát hiện vẫn rất ngọt.""Giờ em có muốn thử một viên không?" Trước kia anh không hay nói chuyện cười, giờ nói như vậy cũng chẳng có chút nực cười...Không đúng, anh ta nói gì? Bây giờ?
Tôi lắc lắc đầu, nghẹn ngào "Không cần, tôi không ăn thứ đã quá hạn." Chủ đề vô vị, tôi lại trả lời, nhưng tôi thực sự không muốn đặt điện thoại xuống.Mưa càng ngày càng to, trong sân không biết là thứ gì đổ phát ra âm thanh rất lớn, tôi hoài nghi không biết ngôi nhà nhỏ này có thể chống đỡ với bão gió mạnh dần lên mỗi lúc hay không."JinYoung, lúc mưa đừng đi chân trần trên đất, mau lên giường đi.""Ừm!" Tôi đáp lại, sau đó ý thức được điều gì, giọng run run
"Anh ở đâu?"
Đầu kia im lặng, sau giây lát, tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ, "Ngẩng đầu lên..."Tôi đưa ánh mắt hướng về cửa sổ – nơi duy nhất nhìn thấy bên ngoài, một thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt tôi. Chết lặng vài giây, tôi như mộng du tiến về phía trước, kéo mạnh cửa sổ. Mark cầm một chiếc ô, chiếc ô nhỏ không chắn nổi những giọt mưa, quần áo anh ta đã ướt đẫm. Anh ta đứng đó, mặt cười, đứng yên nhìn tôi.Tôi đang định đóng cửa, anh ta lại nhanh hơn tôi bước vào, sau đó đóng cửa lại, ôm tôi vào lòng.
"Anh đi ra...
"Anh không đi."
"Anh mau đi đi..."
Nhưng sau đó âm thanh của tôi dường như đều bị giam hãm vào cổ họng anh.Anh dùng lực hôn tôi, vừa đẩy vừa ôm đưa tôi vào nhà, đóng cửa. Trong mơ màng, tất cả trở nên hỗn độn, chỉ ý thức được anh ôm tôi lên giường, môi anh đặt lên môi tôi, hôn thật mạnh, cướp đi toàn bộ hơi thở của tôi.Tôi vùng vẫy chặn tay trước ngực anh, ngăn anh tiến sát hơn, nhưng hai tay bị anh dùng một tay nắm chặt, cố định sau người, tay kia của anh ôm chặt eo tôi.Trong phút chốc thân thể mệt mỏi của tôi mất đi tất cả sức lực:"Mark..." Vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã đưa sâu hơn, cuộn lấy tôi, dường như chỉ có như vậy mới an ủi được hai linh hồn bất an trong đêm.Mưa càng lớn, tiếng lốp bốp trên cửa sổ, nhưng không thể ngăn nổi hơi thở rạo rực của hai người. Tay tôi mất kiểm soát vòng qua eo anh, dúi mặt vào lòng anh.
Giây phút đó giống như người bị chìm trong đại dương cuối cùng đã với tới một cây gỗ nổi trên mặt nước. Cảm giác rất khó chịu, trong lòng muốn đẩy ra, nhưng tay lại càng ôm chặt hơn."JinYoung đừng sợ, có anh..."Có anh? Anh thực sự ở đây? Có phải lại là giấc mộng?Trái tim đau đớn... nghẹn ngào... Anh ta vừa khẽ gọi tên tôi. Tủi hờn, cô đơn đã từng trải qua đều hóa thành nước mắt.Anh ta dừng lại, áp sát mặt lên trán tôi, sau đó dùng hai tay đỡ người tôi, cau mày nhìn tôi, "Em đang sốt?"Hóa ra tôi bị ốm, thảo nào khó chịu đến vậy.
"Chúng ta đến bệnh viện",
anh ta lần nữa ôm lấy tôi. Cơ thể tôi, lời nói của tôi thể hiện sự cương quyết tôi không muốn đi viện.Tiếng thở dài từ phía trên đầu tôi, anh nằm bên tôi, đưa cánh tay ôm chặt tôi vào lòng.Có thêm một người bên cạnh không còn lạnh đến vậy. Hóa ra tất cả đều có thể đơn giản như vậy? Cơ thể anh giống như chiếc lò lửa, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Một đêm không mộng mị, khi tôi tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ. Cảm giác có người áp sát ngực vào lưng tôi, đưa tay vòng qua cơ thể tôi, thuận theo eo tôi dần dần trượt lên, sau đó ôm chặt tôi.Nhớ đến sự việc tối qua, tôi thầm trách mình, liền vội vùng ra nhưng người phía sau lại ôm chặt hơn.Mark, anh buông tôi ra!" Tối qua chính mình đã mở cửa cho anh ta, đúng là điên rồi?Cảm giác được tay anh ta mới đầu đặt trên trán tôi, sau đó đưa xuống người tôi, lật tôi lại.
Ái!
Mặt đối mặt, đầu mũi cao của anh chạm vào tôi. Tim tôi đập nhanh hơn."Mark, anh xuống mau!" Sốt suốt một đêm, toàn thân vẫn không còn chút sức lực.Anh ta cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.Tôi quyết đoán đưa ánh mắt về phía khác, nhìn ra ngoài. Dưới ánh mặt trời, căn phòng tồi tàn, tôi đã trưởng thành như thế này, chưa từng ở một ngày trong môi trường như thế này. Không phải nói ở đây cũ nát, nghèo khổ, mà dù ở đâu tôi cũng dọn dẹp thật sạch, sau đó với khả năng của mình để nơi đó ấm áp, thoải mái hơn.Vất vả suốt ba năm, một đêm trở về trước ngày giải phóng.
Đang sầu não, anh ta buông tôi ra, xuống giường. Hôm qua quần áo anh ta bị ướt, lúc này tôi phát hiện ngoài quần trong, anh không mặc gì khác. Bộ vest và sơ mi vắt trên lưng ghế bên cạnh.
Tôi hốt hoảng, chui đầu vào chăn. Đợi khi chui ra, anh ta đã mặc xong đồ chăm chú nhìn nơi này. Nỗi buồn và thất vọng hiện rõ trên mặt anh ta. Anh ta nói với tôi "Hôm nay đừng đi làm, nghỉ ngơi cho khỏe."
Gọi điện xin nghỉ, tôi lại đắp chăn lên người, lại thấy anh ta nhìn tôi hỏi: "Giờ em làm ở đâu?""Anh không cần biết thưa Tổng Giám Đốc Tuan", chỉ lộ ra đôi mắt nhìn thẳng vào anh ta.
Mark thở dài, "JinYoung, em nhất định phải dùng khẩu khí đó nói với anh sao?"
Tôi cười, "Ngài là Tổng Giám đốc của TPC, tôi hy sinh ba năm làm việc phấn đấu ở đó mới đổi lại được sự tôn trọng và tự do, không muốn lại bị xâm phạm.""Anh thừa nhận vì sự ích kỷ của anh không muốn thấy em và Jaebum bên nhau, nhưng em phải hiểu cho anh chứ .
Ha ha, anh nói ra thật dễ dàng, như tôi không hiểu nhân gian, không cần kiếm tiền. Huống hồ tại sao phải để anh ta yên tâm? Anh ta bỏ qua một điểm, trước khi anh ta xuất hiện, công việc của tôi đều rất tốt, có phải vì anh ta mà vận may cả đời sẽ không đến với tôi.
"Nếu em muốn thực ra có thể đến TPC làm việc!" Cuối cùng anh ta đưa ra suy nghĩ thực của mình."Đến TPC làm việc? Lẽ nào ngài Tuan muốn quan tâm đặc biệt tới tôi giống như với người khác." Tôi châm chọc.
"Ý gì?" Anh ta nhìn thẳng vào tôi tỏ vẻ ngạc nhiên dưới ánh mặt trời. Sắc mặt anh ta thay đổi, cau mày, "Trong đầu em đều là những thứ này sao?"
Tôi cười lạnh nhạt, "Ngài Tuan, tôi sống một mình suốt bao nhiêu năm, giờ ngài lại đến bảo tôi nhờ phúc của ngài, không thấy rất đáng cười sao?""JinYoung, đừng nói vậy. Em không phải muốn tiếp tục sao?"
Anh ta rất thành thật, có cả sự kỳ vọng, nhưng tôi thấy nực cười.
"Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi không thể tiếp tục. Nguyện vọng này chưa được sự đồng ý của ngài thì tôi đã thực hiện rồi. Tôi làm việc hay không không liên quan đến ngài. Nếu ngài muốn yêu hay đầu tư tình cảm vào người khác, nếu tiếp tục giày vò tôi, nhất định sẽ chẳng thu được gì."Tôi nhận rõ tâm trạng hứng khởi của anh ta đã bị tôi phá vỡ. Chỉ như vậy trong lòng tôi mới tốt hơn.
"Mark, nếu anh còn nhớ đến chút tình nghĩa trước kia giữa chúng ta, mong anh hãy ra khỏi đây", tôi vừa nói vừa chỉ ngón tay ra cửa. Toàn thân toát mồ hôi, mắt tôi hoa lên.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe nhé!" Anh ta bước ra ngoài cửa, cầm áo vest vắt trên ghế. Sau tiếng sập cửa, anh ta cũng đi ra.
Trong nhà chỉ còn lại mình tôi. Cô đơn như nước hồ, hồi ức như ảo ảnh, vô vàn cảm xúc ào đến.
Không ngờ sau một giờ, anh ta lại về nhà tôi, trong tay cầm túi to, nhìn thấy anh cầm chìa khóa mở cửa vào, tôi giật mình, "Anh cầm chìa khóa cửa của tôi?"
Trong mắt anh như giấu nụ cười, đặt túi trong tay lên chiếc bàn sách duy nhất, quay lại nói "Ừm, nhưng lần sau sẽ không như vậy." Anh vừa nói vừa lấy hộp cơm trong túi ra, sau đó đẩy bàn sách đến trước mặt tôi. Anh dường như đã tắm, thay áo phông và quần bò cho thoải mái, đầu vẫn chưa khô hẳn, nhìn càng đẹp trai hơn.
Anh đưa cho tôi một bình nước, nhìn cách đóng hộp là biết loại nước khoáng nhập khẩu trong khách sạn năm sao với số lượng bán có hạn, hơn nữa khi cầm trong tay lại cảm giác ấm. Độ ấm từ trong lòng bàn tay dâng lên, tôi ép mình đè nén cảm giác đó xuống.Tiếp theo, anh lại mở một hộp cơm tròn, mùi đồ ăn xộc vào mũi. Vài hộp còn lại còn có bánh tôm, canh nóng hổi... các món ăn nhạt, trong đó còn có một bình chè tổ yến.
Tôi chỉ cảm giác không quen, trong căn nhà bình dị như thế này, ăn chè tổ yến, đúng là thật khó chịu.
Anh không ăn gì, chỉ nhìn tôi, thần mắt phức tạp, lúc thì dịu dàng, lúc lại bi thương.Lặng lẽ ăn xong, tôi đứng dậy muốn đi thu dọn. "Ngài Tuan, cảm ơn ngài, công việc của ngài bận như vậy, ngài về trước đi!"
"Hôm nay anh không đến công ty, ở lại với em." Khẩu khí của anh dịu dàng, như đang khẩn cầu."Mark, anh ở lại làm gì? Nếu là để giảm bớt cảm giác áy náy thì không cần như vậy. Trong những ngày sau khi ngài về Seoul, tôi đã nghĩ kỹ rồi, sự việc trước kia đều đã thành quá khứ, không yêu không hận, quên đi là cách tốt nhất."
"Nhưng anh không thể quên, không muốn quên." Anh đến trước tôi, quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn mắt tôi."Ba năm rồi, anh chưa từng quên em "
Tôi lạnh lùng, "Hai người sống với nhau lâu sẽ thành thói quen. Có lẽ không hề yêu, chỉ là anh chưa thích ứng. Tối thiểu tình cảm của anh không đủ để anh gọi điện cho tôi, chứ đừng nhắc đến chuyện quay về nhìn tôi."
Tôi không phải đang oán trách, tôi chỉ muốn để anh hiểu một sự thật hoặc nhìn rõ hơn nội tâm của anh.Căn phòng bỗng chốc lại chìm vào im lặng, từng từ từng từ thốt ra dường như đều đã được ấp ủ từ rất lâu, anh nói: "Em nói đúng, có lẽ là thói quen, nếu cố ý muốn thay đổi cũng không phải không thể, nhưng anh không muốn. Nếu thực sự đã thay đổi, có lẽ thực sự quên rồi, anh không muốn mình mất đi màu sắc duy nhất trong cuộc sống, để tương lai chỉ còn lại hai màu đen trắng."
~ End Chap 18~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me