TruyenFull.Me

Markjin Jinmark Longfic Hate And Love

  Sau khi nói chuyện điện thoại, cuối cùng tôi hoàn toàn yên tâm, cảm thấy họ Tuan kia tư tưởng rõ ràng, miệng lưỡi lanh lợi, không cần lo lắng. Nhưng đêm nay vẫn là một ngày đáng kỷ niệm, đây là ngày sau ba năm nay, trên cơ sở quan tâm lẫn nhau, lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện điện thoại lâu vậy.

Tôi hầu như muốn lật đổ ý nghĩ trước kia rồi, có lẽ sau khi chia tay đúng là còn có thể làm bạn.

Ngày thứ hai tan ca, vì muốn thay dự toán của một hạng mục, tôi ngâm một gói mì ăn liền coi là bữa tối ăn ở công ty.

Lúc đi vào tiểu khu, đã sắp 8 giờ tối rồi, điện thoại lại đột nhiên reo lên.

Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, tôi cảm giác tim run lên. Số điện thoại này tuy tôi không lưu, nhưng lại rất quen, đây là số của Chủ tịch K.

"Xin chào, xin hỏi là ai ạ?"

"Tôi là K." Giọng nói của nhân vật lớn luôn trầm trầm thong thả, song lại khiến cho người khác một áp lực vô hình.  

  "Xin chào, sếp K, ông gọi tôi có chuyện gì sao?"

"Có, vừa rồi thư ký mang tiến độ hạng mục của công ty cậu đưa cho tôi, tôi cảm thấy có một số chỗ không thỏa đáng lắm, muốn mời cậu bây giờ qua đây giúp tôi phân tích chút."

Hạng mục này lúc nào lại trở thành việc mà một ông chủ to như vậy đích thân quan tâm rồi? Muốn từ chối, song tôi chú ý đến K không phải là dùng câu hỏi, mà là dùng câu khẳng định.

"Sếp K, hôm nay có chút muộn rồi, với lại rất nhiều tư liệu tôi cũng không mang, chi bằng sáng sớm ngày mai tôi đến công ty ngài, ngài xem có được không?"

"Chuyến bay của tôi vào sáng ngày mai." Vài chữ ngắn ngủi song lại không thể tin nổi.

"Sếp K, ông bây giờ ở công ty à?"

"Tôi đang ở công ty tiêu thụ."

Tôi như trút được gánh nặng, " Được, sau nửa tiếng nữa tôi đến."

Tôi luôn rất mẫn cảm, luôn cảm thấy chuyện đêm nay, áp lực rất lớn, ở cửa tiểu khu hồi hộp hồi lâu, nghĩ chuyện có thể xảy ra, song lại không có cách nghĩ nào tốt. Đang lúc này, di động của tôi lại reo lên, là Mark.  

  "JinYoung, em ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa."

"Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"

"Không được, em phải có việc đi công ty khác." Nghe thấy giọng nói anh ấy, tôi bỗng có chút cảm giác yên tâm.

"Muộn vậy rồi, đi công ty nào?" Thực ra bây giờ vẫn chưa đến 8 giờ, không coi là muộn, rất nhiều người trong phòng tiêu thụ lúc này vẫn đang còn làm việc.

"Là Phòng tiêu thụ."

"Ừm, anh biết rồi." Anh ấy không hỏi nhiều nữa, chỉ nói đơn giản câu vậy.

Lúc tôi đến công ty tiêu thụ , đã sau nửa tiếng. Vừa xuống khỏi taxi, đã có một người đi về phía tôi.

Tôi quen, đúng là lái xe của K hôm đó.

"Cậu Park, sếp K đang đợi cậu trên xe."  

  Tôi nhìn chiếc xe của K đang dừng trước mặt, cửa xe đã được mở. Đi tới, nhìn thấy K ngồi ngay ngắn trong xe.

"Sếp K, ông phải đi đâu à?"

"Đúng." Ông ấy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh còn trống, ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi ngồi vào, ông ấy cười nhạt nói: "Lúc tôi còn trẻ, vì công việc không biết tiếc sức khỏe, bây giờ chỉ cần không ăn cơm đúng giờ, là dạ dày không chịu nổi, cậu Park không phiền lòng chứ?"

Tôi chỉ có thể cười trừ nói: "Không sao." Không cần soi gương cũng biết tôi cười gượng biết bao.

Xe lái thẳng đến khách sạn lớn . Phục vụ từ xa đã chạy tới mở cửa.

Đi theo sau K, rất nhiều chuyện, thế nào cũng nghĩ không thông.

Lúc cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, một mùi hương bao trùm. Lúc cửa được đóng lại, tôi hoàn toàn sững sờ. Cả căn phòng được trang trí thành biển hoa hồng, vô số hoa hồng đỏ diễm lệ đang vẫy tay chào tôi.

"Sếp K!" Tôi quay người, mắt nhìn vào mắt ông ta. Ông ta vẫn một vẻ nho nhã vậy, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.  

  "Cậu Park, hy vọng cậu thích."

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy: "Sếp K, đây là có ý gì?"

K ngồi đối diện với tôi, trong mắt vẫn nở nụ cười, những lời sau đó nói ra thẳng đến mức khiến tôi không dám tin. Ý đại khái chính là ông ta muốn "chăm sóc tôi", mà cái giá của sự chăm sóc, càng khiến tôi không dám tưởng tượng. 

Tôi hỏi ông ấy, rốt cuộc vì sao ông ấy thích tôi, ông ấy đột nhiên nói: "Thiện cảm của tôi đối với cậu có lúc không cần nguyên nhân."

Ông ấy nói tiệc rượu ngày hôm đó, không phải lần đầu tiên nhìn thấy tôi.

Làm người tình cho người khác, đừng nói bản thân tôi không thể đồng ý, nếu bị mẹ tôi biết, còn không lấy dao cắt thịt tôi mới lạ?

Tôi đột nhiên nghĩ đến ba từ "vô liêm sỉ".

  "Sếp K, tôi sẽ quên hết những lời hôm nay ông nói với tôi, trong lòng tôi, sau này ông vẫn là một nhà doanh nghiệp được người khác tôn trọng." Nói rồi, tôi đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Song lời nói đằng sau vọng lại khiến tôi lập tức dừng lại.

"Cậu Park, cậu nên biết người giống như tôi nhất định sẽ còn trân trọng danh dự của mình hơn nhiều lần, cho nên lời nói của tôi với cậu Park hôm nay, chỉ vì thể hiện thành ý của tôi. Bất luận có cự tuyệt hay đồng ý, thực ra kết quả đều giống nhau." Giọng nói ông ta không chút gợn sóng, nhưng lại có niềm tin.

Cuối cùng tôi vẫn không dừng lại, lúc kéo rèm, chỉ cảm thấy hai chân mình đều run lên. Đi ra ngoài vài bước, lại va phải ngực một người.

"JinYoung, em sao vậy?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi dường như trong chốc lát bị hút hết sinh khí.

"Sắc mặt sao lại tái mét vậy, xảy ra chuyện gì rồi?" Trong giọng nói anh ta lộ vẻ tức giận và lo lắng ngấm ngầm.

Tôi lắc đầu, "Không sao, đưa em về nhà đi." Tôi túm chặt lấy anh ta, một khắc cũng không muốn buông tay. Nhưng Mark lại không động đậy, mà quay đầu lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn, K đã đi ra từ trong phòng.  

  Mark kéo tay tôi khỏi cánh tay anh ấy, sau đó vỗ vai tôi nói: "Em đợi tôi ở đây."

Thời gi­an trôi qua rất nhanh, tôi ngồi trên so­fa ngoài phòng nghỉ, nhìn thời gi­an trên di động, Mark đã vào đó 40 phút rồi.

Tôi nghĩ có cần lao vào không?

Lúc đợi Mark từ trong phòng nghỉ đi ra, đã là 10 giờ tối rồi. Anh ta và K, hai người bọn họ đều có khuôn mặt tươi cười, lúc đi ra, còn nhìn thấy hai người nắm tay hữu nghị một lát, giống như bạn cũ vậy.

Ngồi vào trong xe Mark, vẻ mặt anh ta lại hoàn toàn thay đổi. "K nói cái gì với anh?" Tôi nóng mặt, cẩn thận hỏi anh ta.

Sắc mặt anh ta rất khó coi, giữa đôi mày ẩn chứa sự tức giận, "Ông ta sau này sẽ không gây phiền phức cho em nữa."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trọng của anh ta, tôi chỉ thấp thoáng cảm thấy bất an. Theo tôi biết, tài sản và địa vị xã hội của K không phải người làm công cao cấp như Mark có thể so sánh.  

  Vừa rồi K nói kiên quyết như vậy với tôi, sao có thể vì Mark mà thay đổi thái độ chứ? Mà vừa rồi K đã nói rõ với tôi, ông ta đã điều tra hoàn cảnh của tôi rất rõ, bao gồm cả việc tôi đã từng quen với Mark.

"Mark, anh nói gì với ông ta?"

"Em cảm thấy một người có ý đồ với vợ mình, anh nên nói gì với ông ta?" Khẩu khí anh ta rất lạnh lùng, hiển nhiên là không muốn nói nhiều. Càng như vậy, lòng tôi lại càng thấp thỏm.

Nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của tôi, anh ấy lại vỗ về nói: "Không sao rồi, anh đã xử lý xong rồi.

Đến dưới nhà, anh ta dừng xe, cùng ra khỏi xe theo tôi.

"Anh đưa em lên nhà."

"Được."

Đi đến góc ngoặt ở tầng 3, đã đến cửa phòng tôi. Tôi dùng chìa khóa mở cửa, lúc quay đầu nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi.  

  "Không mời anh vào ngồi một lát sao?" Ánh mắt anh ta sâu như vậy, bên trong càng ẩn chứa tâm trạng tôi không nhìn thấu.

Sau khi bật đèn phòng, cả thế giới trong chốc lát sáng lên. Trong không gi­an không coi là lớn, nhưng khiến người ta có một cảm giác yên ổn chưa từng có.

Mark đang nhìn xung quanh, đồ dùng đều là đồ cũ của chủ nhà để lại, sau khi chuyển đến, tôi hầu như không mua thêm thứ gì, đồ dùng đều là những thứ trước kia, cho nên không thể tránh khỏi vết tích của người cũ đã ở.

Anh ta cởi áo ngoài ra, tiện tay đặt một bên, đầu hơi dựa vào ghế so­fa, từ từ nhắm mắt, dường như rất mệt.  

  Tôi rót ly nước cho anh ấy, anh ta không uống, vẫn giữ tư thế như vậy. Tôi đang nghi ngờ anh ta có phải thực sự ngủ thiếp đi không. Lúc cách anh ta rất gần, tôi lặng lẽ nhìn anh ta, anh ta giống như tôi, gầy hơn nhiều so với vài năm trước, trên khuôn mặt khôi ngô, nhiều góc cạnh của người trưởng thành. Chiếc ca­vat thắt lỏng lẻo trên cổ anh ta, cúc cổ áo một cái mở. Rõ ràng hình tượng bất nhã, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó coi. 
"Mark." Tôi giơ tay đẩy cánh tay anh ta, tư thế như vậy không thoải mái, nếu thật sự ngủ thiếp rồi, nhất định rất khó chịu. Chỉ là một lát sau, cánh tay liền đột nhiên bị anh ta quắp chặt, trọng tâm không vững bị anh ta kéo vào trong lòng.  

  Mặt chúng tôi áp sát nhau, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh, giống như ngôi sao rực rỡ nhất, sáng cả một vùng, anh ta không hề ngủ. Một giây sau, anh ta cúi đầu áp chặt vào môi tôi, cùng với lời nói làm rung chuyển làn môi, giống như lẩm bẩm vậy, "Anh nhớ em..." Nói xong, anh ta ôm chặt tôi, hôn càng sâu hơn.

Tôi ngẩn người ra kệ cho anh hôn, mấy ngày gần đây có cảm xúc khó hiểu đột nhiên thoải mái, khiến tôi càng không kiểm soát được cảm giác trong lòng, quên đi tất cả để đáp lại anh ta, bất giác dùng tay ôm lấy cổ anh ta...

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều ngủ không ngon, áp lực công việc, còn có suy nghĩ về tình cảm, thường xuyên khiến tôi không thể ngủ trước nửa đêm, còn nửa đêm về sáng thì lại tỉnh để chờ trời sáng. Nhưng đến lúc trời sáng thật, thì lại mơ mơ hồ hồ ngủ đi. Sau khi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, luôn trong tình trạng cả người tê nhức. Và vẫn phải lao vào công việc, lại là một ngày phấn khích. Cứ lặp đi lặp lại như vậy biến chuyển liên tục ngày càng xấu.

Mỗi ngày trong giấc mơ đều là chỉ tiêu, thành tích, sự đấm đá nhau trong văn phòng... Lại thêm vào cơn ác mộng trời giáng về K, tôi luôn bị giày vò, toàn thân mệt mỏi.  

  Đêm qua, trong vòng tay anh ấy tôi lại có một giấc ngủ ngon, lúc sáng dậy lại là anh ấy đánh thức tôi trong giấc mộng. Lúc đó, tôi đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay anh ấy, trong buổi sáng yên tĩnh nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người.

Mark đêm qua không biết đã làm tôi bao nhiêu lần, sáng sớm hôm nay còn không biết chán mà đột kích bất ngờ. Lúc này tôi bị anh ấy giày vò không còn chút sức lực, không biết có thể bò dậy đi làm không.

"Hôm nay đừng đi làm nữa." Anh ấy nhắm mắt, lật người lại ôm chặt tôi.

Tôi mơ mơ hồ hồ muốn ngủ, nhưng chuông báo thức cứ hết hồi này hồi nọ kêu.

"Không được, ở công ty còn có rất nhiều việc." Tôi lại nhắm mắt lại, quyết định cuối cùng là nằm thêm 10 phút.

"Jackson là một con người cuồng công việc, cho nên cũng dạy tôi thành như vậy. 

  Sau khi tắm xong, tôi nhìn Mark đang mặc quần dài, mình trần vội vã trong bếp. Ánh nắng mai chiếu lên cơ thể anh ấy, đôi chân dài, cơ thể hoàn mỹ, khiến tôi không thể rời mắt. 

Tôi có chút cảm giác ngạc nhiên. Trước đây trong căn hộ hào hoa kia của anh ấy, tuy anh ấy cũng thường nấu bữa sáng cho hai người, song cảm giác đó lại hoàn toàn không giống.

Có lẽ tôi chưa từng coi chỗ đó là nhà của mình, nhưng lúc này trong căn phòng nhỏ thuộc về tôi, tôi cảm nhận thấy sự thật mà chưa từng có.

Giống như là hạnh phúc, đúng, là hạnh phúc...

Đúng vào lúc thất thần, nhìn thấy anh ấy quay đầu lại, nhìn tôi với cái nhìn ấm áp. Mặt tôi đỏ lên, tôi lao vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một tiếng.

Qua cánh cửa vẫn nghe thấy tiếng cười của anh ấy, rất vui vẻ, cho thấy tâm trạng rất tốt của anh ấy lúc này.  

  Lại một lần nữa tôi đi ra, đã thay xong quần áo, là một chiếc áo sơ mi trắng tay dài và một chiếc quần dài màu xám nhạt.

Tôi dùng lát bánh mì cuộn lấy trứng gà, muốn ăn xong với tốc độ nhanh, "Em ở đây không có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, anh có cần về khách sạn thay quần áo?"

Tôi nghĩ anh ấy nhất định còn bận hơn tôi, nhưng lúc này lại bình thản bất động, có chút kỳ quặc.

"Anh dùng của em là được rồi." Khẩu khí của anh ấy có chút lười biếng. Tôi bị nghẹn bánh mì, ai có thể nghĩ tới con người họ Tuan trước kia nghiêm túc lạnh lùng thế, lúc này lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ thế chứ.  

  Lúc tôi đi, nghĩ một lát, liền móc trong túi ra đưa chìa khóa cho anh ấy, "Anh đi thì khóa cửa chống trộm vào, sau đó đặt ở dưới thềm ngoài cửa là được."  

~ End Chap 28~


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me