TruyenFull.Me

Mat Ma Trong Mat Em

Tờ hồ sơ màu nâu sậm được đặt lên bàn như một vật thể nguy hiểm. Không ai chạm vào nó ngay, dù mọi người đều đã ngồi vây quanh trong phòng họp đặc biệt của đội đặc nhiệm. Trên bìa, là tên một người đàn ông đã mất tích gần hai mươi năm: Bác sĩ Trần Ngọc Thạch – chuyên gia tâm lý, từng là người giám sát trực tiếp của mẹ Hùng trong Dự án Gương Lặng.

"Không ai từng thấy mặt ông ta sau vụ việc," Đăng trầm giọng, "Bản ghi danh sách nhân viên bị tiêu hủy toàn bộ. Mẹ em là người cuối cùng gặp ông ấy. Và... đây là điều bất thường: nhật ký bệnh án lại không có dấu hiệu ông ta từng rời đi."

"Người mất, xác không tìm được. Bệnh viện bị đóng. Mẹ Hùng sống sót nhưng mất trí nhớ từng phần." Thành An lướt nhanh các ghi chép. "Nghe giống phim kinh dị cấp quốc gia."

"Chưa hết," Pháp Kiều đẩy ra một bức ảnh đen trắng mờ. "Camera cũ từ hành lang tầng ngầm bệnh viện ghi lại được khoảnh khắc cuối cùng. Đây."

Tất cả cùng cúi nhìn. Trong ảnh là một người đàn ông cao gầy, áo blouse dài, tay cầm hồ sơ và... đi cùng một cậu bé.

"Khoan... cậu bé kia... nhìn quen quá." Hùng thở dốc.

Kiều chuyển qua một bức ảnh khác: "Và đây là tấm ảnh trong bệnh án tâm lý đầu đời của em – khi em bốn tuổi."

Hai hình ảnh, đặt cạnh nhau. Cậu bé ấy chính là Hùng.

"Em từng gặp ông ấy rồi..."

Mọi người đều lặng đi. Đăng nhìn Hùng, rồi nhẹ giọng: "Và có lẽ... ông ta không chết. Hoặc nếu chết, thì một phần ý thức của ông ta vẫn còn tồn tại trong em."

"Gì cơ?" Hùng sửng sốt. "Anh đang nói là em bị ám hả?"

"Không hẳn. Mà là: có thể ông ta đã cấy một dạng 'hồi ức hướng dẫn' vào tiềm thức em. Một chương trình ám thị. Những lần em hành động theo bản năng – như phá án, phát hiện chi tiết – không hoàn toàn là kỹ năng. Có thể là phần ý thức đó đang dẫn dắt em."

"Giống như... một trí tuệ sống sót ký sinh trong tâm trí em?" Hùng rùng mình.

"Không đến mức đó," Kiều chen vào. "Nhưng cũng không khác mấy."

Tối cùng ngày.

Hùng được đưa về nghỉ tại một khu điều trị đặc biệt dành riêng cho đội đặc nhiệm, có hệ thống kiểm soát giấc ngủ và theo dõi ý thức.

Đăng nằm cạnh cậu, ôm sát trong vòng tay, như muốn giữ lại từng hơi thở.

"Anh sợ em sẽ đi lạc trong ký ức nữa," Đăng thì thầm.

Hùng dụi đầu vào ngực anh, giọng mềm như bánh flan: "Nếu em có đi lạc... thì nhớ nắm áo em mà kéo về đó nha."

"Lỡ kéo mà tụt áo luôn thì sao?" Đăng bật cười, trêu.

"Thì... phải chịu trách nhiệm nha, cảnh sát Đỗ!"

Đêm đó, trong mơ.

Hùng đứng trong một hành lang trắng. Phía cuối hành lang là một cánh cửa sắt. Cậu bước tới, tay run lên khi chạm vào tay nắm.

Một giọng nói vang lên phía sau.

"Cậu đã sẵn sàng chưa, Hoàng Hùng?"

Hùng quay lại. Là một người đàn ông, không rõ mặt – nhưng đôi mắt rất quen. Lạnh và sâu như vực.

"Bác sĩ Thạch?" Hùng hỏi. "Tại sao ông ở trong đầu tôi?"

"Vì tôi chưa từng rời đi," giọng ông trầm thấp. "Tôi cần cậu kết thúc điều tôi chưa làm xong. Dự án Gương Lặng chưa hoàn toàn bị xóa sổ. Có người đang tái kích hoạt nó – và người đó... chính là một bản sao từ tôi."

"...Một bản sao?" Hùng lùi lại.

"Cậu phải tìm hắn. Trước khi hắn tìm được cậu."

Cánh cửa phía sau đột ngột mở ra – và một luồng sáng đen cuốn lấy Hùng, kéo cậu vào khoảng không không trọng lực. Trong khoảnh khắc cuối, cậu nghe tiếng Đăng hét vọng từ xa:

"HÙNG! TỈNH DẬY!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me