Mat Ma Trong Mat Em
Sau vụ nổ trắng lóa ấy, cả phòng thí nghiệm dần chìm vào im lặng như một nghĩa trang bỏ hoang. Hùng ngồi phịch xuống nền đất lạnh, tay run rẩy bám chặt vào vạt áo của mình. Cảm giác mất mát len lỏi vào từng hơi thở, len vào từng kẽ máu. Cậu vẫn còn sống. Nhưng cái phần kia của cậu — bản thể mang những ký ức đau đớn, những tiếng gào thét trong bóng tối — đã biến mất.Đăng ngồi xuống cạnh Hùng, vòng tay siết cậu thật chặt. "Em ổn không?"Hùng gật đầu, nhưng đôi mắt đã long lanh. "Đó là em... hay là một phần của em... không đáng để biến mất như thế.""Không ai đáng cả," Đăng nói khẽ. "Nhưng cậu ấy đã chọn rồi. Để em được sống."Cùng lúc đó, Kiều, Dương và Hiếu lục tục bước vào căn phòng đổ nát. Đám cyborg đã ngừng hoạt động, nằm rải rác như xác rối. Hệ thống trung tâm của tổ chức Sigma chính thức sụp đổ sau một cú hack cuối cùng từ Dương — cắt đứt mọi kênh truyền dữ liệu và phá huỷ sạch toàn bộ nhân bản sinh học còn sót lại."Xong cả rồi," Dương nói, nhưng giọng không có chút nhẹ nhõm nào. Anh nhìn Hùng, ánh mắt nặng trĩu. "Cậu không nên phải chịu những thứ này.""Nhưng em là người duy nhất có thể kết thúc nó," Hùng thì thầm. "Cái bóng kia — nó sống trong em suốt những năm tháng qua. Không phải điên. Không phải tưởng tượng. Là thật."Ngày hôm sau, cả nhóm trở lại thành phố. Một bản tin ngắn ngủi trên báo chỉ viết về "một vụ cháy trong khu nhà bỏ hoang ở ngoại ô" – như thể tất cả đã bị chôn vùi theo làn khói trắng.Hạo Thiên đưa cho Hùng một tập hồ sơ dày cộm, tất cả tài liệu về TH-06 và Sigma. "Muốn anh tiêu huỷ hết không?"Hùng lắc đầu. "Giữ lại đi. Cho ai đó cần biết sau này... rằng chuyện như vậy từng tồn tại."Đăng đứng bên cạnh, khoác áo cho Hùng, tay nắm lấy tay cậu. "Từ giờ, em không cần chứng minh mình là ai nữa. Em là Huỳnh Hoàng Hùng. Là người anh yêu."Hùng cười nhạt, ngẩng đầu nhìn bầu trời thành phố u ám. "Phải rồi... là em. Không còn bản sao. Không còn lựa chọn. Chỉ còn một mình em."Một tuần sau, mọi thứ dần trở lại nhịp sống bình thường. Đội điều tra được tạm nghỉ, các thành viên mỗi người tản ra nghỉ dưỡng. Nhưng với Hùng, mọi thứ vẫn chưa thực sự khép lại.Đêm ấy, cậu ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, trước mặt là một tấm gương."Cảm ơn," Hùng nói với chính hình bóng mình trong gương. "Vì đã luôn ở đó. Dù đau đớn đến mấy... em vẫn sống tiếp."Phía bên kia, hình bóng trong gương mỉm cười – không rơi lệ, không oán trách. Chỉ lặng lẽ gật đầu. Rồi tan biến.Một tuần sau – một vụ án mới được giao cho đội đặc nhiệm...Điện thoại reo. Đăng nhìn màn hình, rồi cười nhẹ: "Chuẩn bị đi, Hùng. Lại đến lúc phá án rồi."Hùng khoác áo, cầm hộp sữa yêu thích, bật cười: "Miễn là có anh, thì vụ nào em cũng phá được."Đằng sau nụ cười ấy, là một trái tim đã từng tan vỡ – nhưng vẫn kiên cường ghép lại, từng mảnh một.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me