Mat Ma Trong Mat Em
Người bình thường sẽ dành ngày cuối tuần để ngủ nướng, đi dạo hoặc hẹn hò.Còn gia đình của Huỳnh Hoàng Hùng?Còn đang... giăng dây phá hiện trường giả trong sân sau để "ôn bài" cho một cuộc thi điều tra nội bộ mà chẳng ai yêu cầu."Kiều, nhớ đánh dấu vết máu theo sơ đồ nhé!""Đây là tương ớt chứ không phải máu, nha nội!""Thành An, dựng xác giả nghiêng chút coi! Nằm thẳng vậy nhìn chán lắm!""Tao là xác mà còn phải tạo dáng nữa hả?"Minh Hiếu cầm máy ảnh chụp hiện trường mà tay run bần bật vì cười. "Mấy người có biết tôi từ cảnh sát chuyên án giờ thành nhiếp ảnh gia cosplay không?!"Ở góc kia, Đăng Dương vừa chơi đàn guitar vừa... làm nhạc nền rùng rợn."Đủ ghê chưa? Có cần remix thêm tiếng mèo kêu với tiếng cười trẻ con không?"Hùng thì đang chạy vòng quanh, trên tay cầm cuốn sổ ghi chú, đeo kính lão (chôm của Đăng), nghiêm túc lắm:"Vết kéo lê nạn nhân dài bao nhiêu? Động cơ gây án là gì? Hung khí còn dính dấu vân tay không?"Đăng từ trong nhà bưng ra một mâm bánh flan, bình thản nói:"Hôm nay là ngày nghỉ. Ăn bánh trước rồi phá án sau."—Buổi tối, cả sáu người nằm dài ngoài vườn, ngắm trăng. Xung quanh là đèn dây treo khắp cây, lung linh như phim điện ảnh."Có bao giờ mày nghĩ tới chuyện lập gia đình chưa?" – Thành An hỏi vu vơ."Rồi. Nhưng mà...""Nhưng mà không tưởng tượng nổi ai chịu cưới mày, đúng không?" – Đăng Dương chen vô."Mày mới không ai thèm cưới!""Ê, tụi mày yên lặng. Cho Hùng nói." – Minh Hiếu chỉnh lại mền cho Hùng rồi im lặng nghe.Hùng nhìn lên trời, giọng trầm xuống:"Em nghĩ gia đình không nhất thiết phải là cha – mẹ – con. Có thể là sáu đứa không bình thường sống chung trong một căn nhà, cãi nhau ỏm tỏi, rồi vẫn lo cho nhau từng ly từng tí.""Cũng có thể là một người cứ mãi chạy trốn, cuối cùng tìm được một nơi đủ yên để ở lại.""Hoặc... là một người từng không biết mình là ai, cuối cùng cũng có thể được gọi bằng một cái tên với tất cả yêu thương."Đăng nắm tay cậu, siết nhẹ."Gia đình là nơi mình muốn quay về. Không quan trọng gọi bằng gì, chỉ cần là người mình thương."—Đêm xuống. Trong căn nhà nhỏ ấy, có sáu con người, mỗi người một tính, một quá khứ, một vết thương – nhưng khi chạm vào nhau, tất cả dường như vừa khớp.Không ai hoàn hảo. Nhưng họ đã lựa chọn ở lại bên nhau, dẫu cho quá khứ có từng là máu và nước mắt.Bởi vì...Gia đình không phải là nơi mình sinh ra.Mà là nơi mình chọn để sống tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me