Mat The Dam My My Nhan Tang Thi Cung Toi Trong Sinh
Tác giả: Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ.Editor: Swing__________________Huống chi còi báo nguy cũng không thể làm vũ khí, chỉ có thể dùng để đề phòng mà thôi. Nhìn khí chất của Tư Lẫm cũng không giống người xấu nên vẫn để cho hắn đi.
"A!!"Tư Lẫm vừa mới dẫm lên thang cuốn đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thì phía cổng bảo an, tiếp theo đó là một mảnh kinh hô.Hắn nhíu mày nhìn lại, vài đạo thân ảnh lướt qua. Có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi đang cắn lên cổ một đại thúc, người trước giống như dã thú không có lí trí, người sau máu đã phun tung tóe.Mọi người đều hoảng sợ mà thét chói tai tìm lối thoát, một người bảo vệ to cao bước đến muốn chế ngự người đàn ông đang nổi điên kia. Thang cuối đã đi qua tầm nhìn và cũng chặn lại vẻ kinh ngạc lóe lên trên mặt Tư Lẫm.Đây là trạm tàu điện ngầm có số lượng lưu chuyển lớn nhất thành phố này, nhưng đời trước hắn cũng không có nghe được trạm tàu này có xuất hiện tin tức đáng sợ như vậy. Là hắn của đời trước không chú ý điều này hay là do virus bùng nổ sớm hơn?Trong đầu nhanh chóng ngẫm lại, Tư Lấm nhớ lại nhóm người đầu tiên bị người nhiễm virus cào hoặc cắn bị thương chuyển hóa tốc độ tuy nhanh nhưng hiện tại trong ga tàu chỉ xuất hiện đồng loạt. Vậy chỉ cần các tuyến tàu không bị ảnh hưởng thì hắn có thể đảm bảo chính mình có thể bình an trở lại bên người Ô Khí Vân."Trạm tiếp theo là đường Phương Cát, tàu sắp dừng, hành khách vui lòng đứng vững. Hành khách muốn xuống xe xin chuẩn bị xuống xe, nhớ lưu ý khoảng cách an toàn,..."Đoàn tàu rất nhanh đã tới nơi, Tư Lẫm không hề do dự bước lên toa tàu có vẻ vẫn còn yên bình trước mắt. Hắn dựa vào thanh chắn nhìn đồng hồ.18h10pCách thời điểm bùng nổ virus phong thành trong trí nhớ còn lại 41 giờ.Sắp đến giờ cao điểm buổi tối, toa tàu vô cùng chen chúc. Thường thì các toa tàu sẽ không còn ghế trống nhưng lúc này lưu lượng nhiều nhất là hướng trạm ngược lại. Từ trạm hiện tại đến điểm sắp tới chỉ lác đác bốn năm người mà thôi.Tư Lẫm đứng ở một góc vẫn giữ thói quen duy trì khoảng cách để phản kích nguy hiểm. Bên tai là tiếng nói chuyện của 2 cô gái vào sau: " Ban nãy có chuyện gì vậy, sao có nhiều người vây xem ở nơi đó?"Nữ sinh váy ngắn nhỏ giọng nói: " Mới có người điên cắn người. giống như quỷ hút máu vậy cắn xuyên qua cổ một đại thúc. May mắn là cậu không nhìn thấy, nếu không đêm nay sẽ gặp ác mộng cho mà xem, cả miệng tên điên kia toàn là huyết ...""Đây là thù hận lớn như thế nào vậy?""Đừng nghĩ nữa, tớ hiện tại chỉ cần nhớ đến cảnh đó là muốn nôn."Ngực Tư Lẫm hơi nhảy lên, đây đúng là đang miêu tả người nhiễm virus. Hắn nhớ rất rõ là còn một ngày nữa mới xuất hiện trường hợp người bị tang thi hóa, thời gian trước cũng không có động tĩnh nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện..."Mau! Đi nhanh lên!" Một nhóm người đột nhiên lao tới từ phía thang cuốn, ô cửa kính trong suốt của toa tàu xuất hiện ảnh ngược khuôn mặt thống khổ của một cậu bé đang bị dẫm đạp. Nhưng tàu điện ngầm đã phát ra âm thanh "tích tích" biểu thị cửa ra vào sắp khép lại. Tư Lẫm và cậu bé đối diện vài giây, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng bước chân vẫn không có nhấc lên.Cứu không được.Vẫn có vài người kịp bước lên trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, người đàn ông tóc húi cua nhíu mày lôi kéo cổ áo đã thấm đẫm mồ hôi:"Người ban nãy bị làm sao vậy, bắt được ai cũng cắn?"Người bạn đi bên cạnh trừng mắt nhìn hắn: "Không biết. Ai bảo ông thích hăng hái làm việc nghĩa, bị cào rồi đúng không?"Vị đại thúc bên cạnh đẩy đẩy mắt kính: "Tôi thấy người đó giống như bị bệnh chó dại, người anh em này tốt nhất nên đến bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh đi."Người đàn ông tóc húi cua cũng chẳng bận tâm là bao: "Tiêm vacxin gì cơ? Có chút máu như này đợi đến lúc tôi tới bệnh viện thì ngay cả vết thương cũng khép lại rồi."Đám người trong lòng chưa hết sợ hãi không chú ý Tư Lẫm ở một bên vừa mới bất động thanh sắc lui lại mấy bước khi nghe đến có người bị cào trúng. Tư Lẫm nhớ mang máng nhóm người đầu tiên sẽ bị tang thi hóa trong khoảng từ 1 đến 24 giờ. Người bị cắn sẽ nhanh hơn một chút, thông thường là trong nửa giờ liền biến thành một con quái vật mất đi lý trí.Sau đó, những con quái vật này có cái tên chính xác hơn là ___ tang thi.Tư Lẫm một bên lùi về sau một bên xem bản đồ trạm tàu, hiện tại cách trạm mà hắn muốn đến là 8 trạm, tàu đã chạy được 3 phút. Nói cách khác hắn còn ít nhất 24 phút nữa mới có thể đến nơi. Nhưng mà nếu đi đường bộ kể cả lái xe, với tình hình kẹt xe hiện tại ước chừng cũng mất một giờ mới có thể trở về.Nếu trên đường lại phát sinh sự cố thì sợ đến cả xe cũng không thể chạy. Mà tàu điện ngầm cho dù trong tình huống người lái xảy ra chuyện cũng có thể tự động di chuyển thêm một đoạn thời gian thẳng đến khi hết điện hay phòng điều khiển có vấn đề.Tư Lẫm chậm rãi lui đến vị trí gần cửa ra vào nhất, hắn nhìn như đang tùy ý tựa vào thanh chắn thực tế lại đang thời thời khắc khắc quan sát tình huống. Ánh mắt luôn quan sát từng người xung quanh. Đã lâu rồi Tư Lẫm không có gặp qua đám người náo nhiệt như vậy, mọi người đều cúi người nghịch điện thoại, có người đang cùng đối tượng gọi điện, có người đang trả lời cho có lệ lời cha mẹ hỏi han, cũng có người đang bộn bề công việc.Không một ai có thể ngờ trong 40 phút đồng hồ ngắn ngủi thế giới sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào. Mọi người chán ghét bình an buồn tẻ, khoản vay không rõ hạn trả hết, công việc áp lực vô tận, tất cả đều là cuộc sống xa xỉ nằm mơ đều không thể quay lại trong mạt thế.Đời trước virus chỉ bùng nổ trong 3 tháng ngắn ngủi, một phần hai dân số trên trái đất đều biến thành tang thi. Mà dưới sư hỗn loạn của mạt thế, thứ đáng sợ không chỉ là những con tang thi vô tri mà còn có lòng người hiểm ác.Tư Lẫm sống mười năm đó bởi vì nguyên nhân này mà hắn không chỉ trốn tránh tang thi mà còn muốn né tránh con người. Hắn giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, co tịch xuyên qua các tòa nhà không có bóng người.__________________________________________________________________Mãi cho đến trạm thứ bảy, toa tàu chỗ Tư Lẫm đứng mới có thêm 2 nữ sinh dáng người không tồi, eo thon chân dài.Ánh mắt hắn dừng trên cánh tay của nữ sinh trông lớn hơn một chút, đây hẳn là một người biết võ."Oa___"Đoàn tàu vừa mới di chuyển, đứa trẻ mới sinh đang nằm trong lòng người phụ nữ đột nhiên khóc nháo lên, tứ chi đứa bé vùng vẫy trong không trung mà khóc đến tê tâm liệt phế.Người phụ nữ tay chân luống cuống vỗ về đứa nhỏ, đem nó bế lên rồi xin lỗi những người xung quanh: "Thật ngại quá, rất xin lỗi mọi người."Tư Lẫm liếc mắt nhìn sang đứa trẻ một cái rồi lại như nhớ đến sự tình không thoái mái nào đó mà cả người đầy lệ khí.Đuôi mắt đứa trẻ có một cái bớt đỏ to rất bắt mắt, nó vẫn khóc to nhìn có vẻ đang đói bụng. Nữ sinh đeo balo vừa mới lên xe đột nhiên lên tiếng."Chị gái, đây là con chị đúng không?""A?" Khuôn mặt người phụ nữ cứng đờ: "Đúng vậy...""Tên của đứa bé là gì?" Nữ sinh truy vấn.".... Tiểu bảo. Tên của nó là tiểu bảo." Người phụ nữ trả lời.Nữ sinh hơi nhướng mày: "Dáng người này của chị không giống như người đã từng sinh con, còn có nhìn chị dỗ đứa bé còn không bằng tôi. Chị không phải là lừa bán trẻ con đấy chứ?""Cô nói linh tinh gì đấy."Người phụ nữ rõ ràng đang hoảng hốt, Tư Lẫm nhìn nữ sinh đang muốn động thủ hơi hơi tránh ra sau ấn vào nút gọi khẩn cấp. Sau một trận tranh chấp, tàu điện ngầm đã đến trạm mà Tư Lẫm cần xuống. Nữ sinh bắt lấy tay người phụ nữ không cho đi, người sau rõ ràng là đang chột dạ chỉ thiếu nước đem 3 chữ "bọn buôn người" viết lên mặt.Nữ sinh đeo balo đã thấy nhân viên bị nút khẩn cấp gọi tới, nhìn người phụ nữ chế nhạo: "Chị gái à, năng lực nghiệp vụ của chị không ổn rồi."Mọi người đều cười vang. Cửa xe vừa mới mở ra liền có một bóng người nhào tới cắn về phía bả vai nhân viên xé xuống một miếng thịt to, nhìn giống như quỷ hút máu đói khát vậy.Người nhân viên đang định dò hỏi vì sao lại tranh chấp thống khổ kêu rên: "A!!"Máu phun ra tung tóe, phụ cận còn có đám người lao đến. Tư Lẫm chậm một bước.Thân thể hắn hiện tại không còn được như đời trước lang bạt 10 năm ở mạt thế, chút cơ bắp còn không có. Toa tàu nhất thời yên tĩnh không tiếng động, mọi người như bị dọa đến choáng váng, người phụ nữ nhân cơ hội muốn chạy trốn bị Tư Lẫm kéo tay lại.Nữ sinh kia rốt cuộc phản ứng, nhanh tay ôm lấy đứa bé còn tiện chân gạt ngã "người" miệng đầy máu kia."A a a a a ___""Thao!!! Cái quái gì vậy?!!"Mọi người rốt cuộc lấy lại tinh thần, từng tiếng kêu bén nhọn vang lên, người người hoảng loạn tản ra bốn phía.Tư Lẫm nhìn cục diện rối loạn này không chút do dự xoay người đi. Hắn và nữ sinh kia nhìn nhau trong nháy mắt rôi mở ra cửa toa bên cạnh nói với mọi người: "Mau xuống đi!"Không mấy người nghe được tiếng hắn, mọi người đều chạy trốn lung tung. Dù hoảng loạn nhưng vẫn không rời đi mà ôm tâm tình xem chuyện lạ ở lại nhìn "quái vật" ăn thịt người.Thậm chí còn có người cầm điện thoại quay lại dù cho tay vẫn đang run."Tình huống này là sao?"Nữ sinh mông lung nhìn một vòng, nhìn Tư Lẫm đang nhanh chóng rời đi rồi lại nhìn cửa tàu sắp khép kín kia.... Cô ôm đứa bé không còn khóc mếu ngơ ngác đứng tại chỗ.Trong tàu điện ngầm, những người không xuống kia chậm rãi phát ra tiếng thét càng hoảng sợ. Một đám người tập trung lại như vậy chẳng lẽ lại chỉ có một người bị nhiễm virus đây?Chọn ở lại đều trở thành đồ ăn trong mâm mà thôi.Tư Lẫm không có tâm tư đi quản người khác, hắn có thể ở thời khắc cuối cùng kéo nữ sinh ra là xem mặt mũi đứa trẻ sơ sinh còn hiện tại trong đầu hăn chỉ toàn là Ô Khí Vân.Virus bùng nổ sớm hơn, không biết Ô Khí Vân có chuyện gì không...Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, điện thoại cho Ô Khí Vân vài lần đều không thấy bắt máy. Mặc dù trong lòng hỗn loạn đến tận cùng, Tư Lẫm vẫn cưỡng ép mình phải bình tĩnh dùng thời gian ngắn nhất leo lên năm tầng tiểu khu.__________________________________________________________________Ô Khí Vân đặt bát canh cuối cùng lên bàn ăn, thông báo trên di động vẫn vang không ngừng."Sao tin tức hôm nay nhiều như vậy?"Hắn còn chưa kịp nhìn kĩ tin tức "Ăn thịt người" trên điện thoại đã nghe được tiếng đập cửa dồn dập. Cửa mới mở ra Ô Khí Vân đã bị người lao tới ôm chặt."Sao lại không nghe điện thoại?"Tay Ô Khí Vân cũng không biết nên để ở đâu, hắn nhẹ giọng nói: "Mới nãy đang nấu cơm không nghe thấy chuông, em làm sao vậy?"Tư Lẫm buông hắn ra, sau khi ý thức được Ô Khí Vân không có việc gì mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Hắn hít sâu một hơi, lời nói ra như đã được luyện tập vô số lần."Không có gì, chỉ là em có chút nhớ anh."Còn tốt, lần này hắn tới kịp.Hắn tuyệt đối không để Ô Khí Vân chết trong tay tang thi một lần nữa mà biến thành bộ dạng kia...Tuyệt đối không."Không phải mới gặp nhau lúc sáng sao___"Hô hấp của Ô Khí Vân hơi khựng lại, hắn nhìn thấy vết máu lấm tấm trên vai Tư Lẫm: "Em...."Ô Khí Vân kéo Tư Lẫm vào phòng lại quan sát ngoài cửa một chút xác định là không có ai đi theo mới nhanh chóng đóng cửa.Mùi thức ăn nồng đậm trong nhà khiến Tư Lẫm có chút thất thần, đã lâu lắm rồi hắn không cảm thụ được khói lửa nhân gian như vậy.Buổi trưa hắn muốn nhanh chóng ra ngoài thu thập vật tư, nước và lương khô có thể dự trữ lâu dài là thứ không thể thiếu nhất trong mạt thế. Trở về sau một ngày bận rộn, trải qua sự cố ở ga tàu hết thảy đều có thể coi là thuận lợi ngoại trừ ...Xúc cảm trên tay làm Tư Lẫm hoàn hồn, hắn nhìn về phía bàn tay đang cầm tay áo của mình có chút nghi hoặc: "Sao vậy?"Ô Khí Vân nghiêm túc hỏi: "Bị thương ở đâu?"Tư Lẫm: "....."Hắn cúi đầu nhìn máu trên áo sơmi, đây chắc là máu của người nhân viên kia.Tư Lẫm trấn an mà vỗ vỗ tay Ô Khí Vân: "Không phải của em."Ô Khí Vân: "...."Không phải máu Tư Lẫm thì cũng là máu của người khác, thật sự là phạm tội rồi? Hay là đánh nhau với người ta? Không biết đối phương có bị thương nặng không, dùng tiền bồi thường có thể giải quyết không?Hắn tiết kiệm được không ít, có lẽ có thể tranh thủ để đối phương không khởi kiện ....Mười năm không nhìn thấy một Ô Khí Vân sinh động như vậy, Tư Lẫm nhất thời không hiểu những lo lắng vi diệu của Ô Khí Vân. Hắn kể lại sự việc trên tàu điện ngầm: "Gần nhất không yên ổn, anh đừng ra ngoài một mình cũng đừng tiếp xúc với người lạ."Ô Khí vân kéo ghế cho Tư Lẫm ngồi: "Em mua nhiều đồ như vậy cũng vì việc này?"Tư Lẫm gật đầu: "Nếu không bất ngờ thì sau 3 ngày nữa bên trên sẽ thông báo phong tỏa thành phố."___________ Tác giả có lời muốn nói:Nội tâm Ô Khí Vân: Trên người Tư lão sư dính nhiều máu như vậy, không phải đã phạm vào chuyện gì chứ. Tôi có nên dọn đồ bỏ trốn cùng Tư lão sư không đây!!!
Anh Chân là tên gọi sau khi Ô Khí Vân tang thi hóa.
"A!!"Tư Lẫm vừa mới dẫm lên thang cuốn đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thì phía cổng bảo an, tiếp theo đó là một mảnh kinh hô.Hắn nhíu mày nhìn lại, vài đạo thân ảnh lướt qua. Có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi đang cắn lên cổ một đại thúc, người trước giống như dã thú không có lí trí, người sau máu đã phun tung tóe.Mọi người đều hoảng sợ mà thét chói tai tìm lối thoát, một người bảo vệ to cao bước đến muốn chế ngự người đàn ông đang nổi điên kia. Thang cuối đã đi qua tầm nhìn và cũng chặn lại vẻ kinh ngạc lóe lên trên mặt Tư Lẫm.Đây là trạm tàu điện ngầm có số lượng lưu chuyển lớn nhất thành phố này, nhưng đời trước hắn cũng không có nghe được trạm tàu này có xuất hiện tin tức đáng sợ như vậy. Là hắn của đời trước không chú ý điều này hay là do virus bùng nổ sớm hơn?Trong đầu nhanh chóng ngẫm lại, Tư Lấm nhớ lại nhóm người đầu tiên bị người nhiễm virus cào hoặc cắn bị thương chuyển hóa tốc độ tuy nhanh nhưng hiện tại trong ga tàu chỉ xuất hiện đồng loạt. Vậy chỉ cần các tuyến tàu không bị ảnh hưởng thì hắn có thể đảm bảo chính mình có thể bình an trở lại bên người Ô Khí Vân."Trạm tiếp theo là đường Phương Cát, tàu sắp dừng, hành khách vui lòng đứng vững. Hành khách muốn xuống xe xin chuẩn bị xuống xe, nhớ lưu ý khoảng cách an toàn,..."Đoàn tàu rất nhanh đã tới nơi, Tư Lẫm không hề do dự bước lên toa tàu có vẻ vẫn còn yên bình trước mắt. Hắn dựa vào thanh chắn nhìn đồng hồ.18h10pCách thời điểm bùng nổ virus phong thành trong trí nhớ còn lại 41 giờ.Sắp đến giờ cao điểm buổi tối, toa tàu vô cùng chen chúc. Thường thì các toa tàu sẽ không còn ghế trống nhưng lúc này lưu lượng nhiều nhất là hướng trạm ngược lại. Từ trạm hiện tại đến điểm sắp tới chỉ lác đác bốn năm người mà thôi.Tư Lẫm đứng ở một góc vẫn giữ thói quen duy trì khoảng cách để phản kích nguy hiểm. Bên tai là tiếng nói chuyện của 2 cô gái vào sau: " Ban nãy có chuyện gì vậy, sao có nhiều người vây xem ở nơi đó?"Nữ sinh váy ngắn nhỏ giọng nói: " Mới có người điên cắn người. giống như quỷ hút máu vậy cắn xuyên qua cổ một đại thúc. May mắn là cậu không nhìn thấy, nếu không đêm nay sẽ gặp ác mộng cho mà xem, cả miệng tên điên kia toàn là huyết ...""Đây là thù hận lớn như thế nào vậy?""Đừng nghĩ nữa, tớ hiện tại chỉ cần nhớ đến cảnh đó là muốn nôn."Ngực Tư Lẫm hơi nhảy lên, đây đúng là đang miêu tả người nhiễm virus. Hắn nhớ rất rõ là còn một ngày nữa mới xuất hiện trường hợp người bị tang thi hóa, thời gian trước cũng không có động tĩnh nhưng vì sao lại đột nhiên xuất hiện..."Mau! Đi nhanh lên!" Một nhóm người đột nhiên lao tới từ phía thang cuốn, ô cửa kính trong suốt của toa tàu xuất hiện ảnh ngược khuôn mặt thống khổ của một cậu bé đang bị dẫm đạp. Nhưng tàu điện ngầm đã phát ra âm thanh "tích tích" biểu thị cửa ra vào sắp khép lại. Tư Lẫm và cậu bé đối diện vài giây, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng bước chân vẫn không có nhấc lên.Cứu không được.Vẫn có vài người kịp bước lên trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, người đàn ông tóc húi cua nhíu mày lôi kéo cổ áo đã thấm đẫm mồ hôi:"Người ban nãy bị làm sao vậy, bắt được ai cũng cắn?"Người bạn đi bên cạnh trừng mắt nhìn hắn: "Không biết. Ai bảo ông thích hăng hái làm việc nghĩa, bị cào rồi đúng không?"Vị đại thúc bên cạnh đẩy đẩy mắt kính: "Tôi thấy người đó giống như bị bệnh chó dại, người anh em này tốt nhất nên đến bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh đi."Người đàn ông tóc húi cua cũng chẳng bận tâm là bao: "Tiêm vacxin gì cơ? Có chút máu như này đợi đến lúc tôi tới bệnh viện thì ngay cả vết thương cũng khép lại rồi."Đám người trong lòng chưa hết sợ hãi không chú ý Tư Lẫm ở một bên vừa mới bất động thanh sắc lui lại mấy bước khi nghe đến có người bị cào trúng. Tư Lẫm nhớ mang máng nhóm người đầu tiên sẽ bị tang thi hóa trong khoảng từ 1 đến 24 giờ. Người bị cắn sẽ nhanh hơn một chút, thông thường là trong nửa giờ liền biến thành một con quái vật mất đi lý trí.Sau đó, những con quái vật này có cái tên chính xác hơn là ___ tang thi.Tư Lẫm một bên lùi về sau một bên xem bản đồ trạm tàu, hiện tại cách trạm mà hắn muốn đến là 8 trạm, tàu đã chạy được 3 phút. Nói cách khác hắn còn ít nhất 24 phút nữa mới có thể đến nơi. Nhưng mà nếu đi đường bộ kể cả lái xe, với tình hình kẹt xe hiện tại ước chừng cũng mất một giờ mới có thể trở về.Nếu trên đường lại phát sinh sự cố thì sợ đến cả xe cũng không thể chạy. Mà tàu điện ngầm cho dù trong tình huống người lái xảy ra chuyện cũng có thể tự động di chuyển thêm một đoạn thời gian thẳng đến khi hết điện hay phòng điều khiển có vấn đề.Tư Lẫm chậm rãi lui đến vị trí gần cửa ra vào nhất, hắn nhìn như đang tùy ý tựa vào thanh chắn thực tế lại đang thời thời khắc khắc quan sát tình huống. Ánh mắt luôn quan sát từng người xung quanh. Đã lâu rồi Tư Lẫm không có gặp qua đám người náo nhiệt như vậy, mọi người đều cúi người nghịch điện thoại, có người đang cùng đối tượng gọi điện, có người đang trả lời cho có lệ lời cha mẹ hỏi han, cũng có người đang bộn bề công việc.Không một ai có thể ngờ trong 40 phút đồng hồ ngắn ngủi thế giới sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào. Mọi người chán ghét bình an buồn tẻ, khoản vay không rõ hạn trả hết, công việc áp lực vô tận, tất cả đều là cuộc sống xa xỉ nằm mơ đều không thể quay lại trong mạt thế.Đời trước virus chỉ bùng nổ trong 3 tháng ngắn ngủi, một phần hai dân số trên trái đất đều biến thành tang thi. Mà dưới sư hỗn loạn của mạt thế, thứ đáng sợ không chỉ là những con tang thi vô tri mà còn có lòng người hiểm ác.Tư Lẫm sống mười năm đó bởi vì nguyên nhân này mà hắn không chỉ trốn tránh tang thi mà còn muốn né tránh con người. Hắn giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, co tịch xuyên qua các tòa nhà không có bóng người.__________________________________________________________________Mãi cho đến trạm thứ bảy, toa tàu chỗ Tư Lẫm đứng mới có thêm 2 nữ sinh dáng người không tồi, eo thon chân dài.Ánh mắt hắn dừng trên cánh tay của nữ sinh trông lớn hơn một chút, đây hẳn là một người biết võ."Oa___"Đoàn tàu vừa mới di chuyển, đứa trẻ mới sinh đang nằm trong lòng người phụ nữ đột nhiên khóc nháo lên, tứ chi đứa bé vùng vẫy trong không trung mà khóc đến tê tâm liệt phế.Người phụ nữ tay chân luống cuống vỗ về đứa nhỏ, đem nó bế lên rồi xin lỗi những người xung quanh: "Thật ngại quá, rất xin lỗi mọi người."Tư Lẫm liếc mắt nhìn sang đứa trẻ một cái rồi lại như nhớ đến sự tình không thoái mái nào đó mà cả người đầy lệ khí.Đuôi mắt đứa trẻ có một cái bớt đỏ to rất bắt mắt, nó vẫn khóc to nhìn có vẻ đang đói bụng. Nữ sinh đeo balo vừa mới lên xe đột nhiên lên tiếng."Chị gái, đây là con chị đúng không?""A?" Khuôn mặt người phụ nữ cứng đờ: "Đúng vậy...""Tên của đứa bé là gì?" Nữ sinh truy vấn.".... Tiểu bảo. Tên của nó là tiểu bảo." Người phụ nữ trả lời.Nữ sinh hơi nhướng mày: "Dáng người này của chị không giống như người đã từng sinh con, còn có nhìn chị dỗ đứa bé còn không bằng tôi. Chị không phải là lừa bán trẻ con đấy chứ?""Cô nói linh tinh gì đấy."Người phụ nữ rõ ràng đang hoảng hốt, Tư Lẫm nhìn nữ sinh đang muốn động thủ hơi hơi tránh ra sau ấn vào nút gọi khẩn cấp. Sau một trận tranh chấp, tàu điện ngầm đã đến trạm mà Tư Lẫm cần xuống. Nữ sinh bắt lấy tay người phụ nữ không cho đi, người sau rõ ràng là đang chột dạ chỉ thiếu nước đem 3 chữ "bọn buôn người" viết lên mặt.Nữ sinh đeo balo đã thấy nhân viên bị nút khẩn cấp gọi tới, nhìn người phụ nữ chế nhạo: "Chị gái à, năng lực nghiệp vụ của chị không ổn rồi."Mọi người đều cười vang. Cửa xe vừa mới mở ra liền có một bóng người nhào tới cắn về phía bả vai nhân viên xé xuống một miếng thịt to, nhìn giống như quỷ hút máu đói khát vậy.Người nhân viên đang định dò hỏi vì sao lại tranh chấp thống khổ kêu rên: "A!!"Máu phun ra tung tóe, phụ cận còn có đám người lao đến. Tư Lẫm chậm một bước.Thân thể hắn hiện tại không còn được như đời trước lang bạt 10 năm ở mạt thế, chút cơ bắp còn không có. Toa tàu nhất thời yên tĩnh không tiếng động, mọi người như bị dọa đến choáng váng, người phụ nữ nhân cơ hội muốn chạy trốn bị Tư Lẫm kéo tay lại.Nữ sinh kia rốt cuộc phản ứng, nhanh tay ôm lấy đứa bé còn tiện chân gạt ngã "người" miệng đầy máu kia."A a a a a ___""Thao!!! Cái quái gì vậy?!!"Mọi người rốt cuộc lấy lại tinh thần, từng tiếng kêu bén nhọn vang lên, người người hoảng loạn tản ra bốn phía.Tư Lẫm nhìn cục diện rối loạn này không chút do dự xoay người đi. Hắn và nữ sinh kia nhìn nhau trong nháy mắt rôi mở ra cửa toa bên cạnh nói với mọi người: "Mau xuống đi!"Không mấy người nghe được tiếng hắn, mọi người đều chạy trốn lung tung. Dù hoảng loạn nhưng vẫn không rời đi mà ôm tâm tình xem chuyện lạ ở lại nhìn "quái vật" ăn thịt người.Thậm chí còn có người cầm điện thoại quay lại dù cho tay vẫn đang run."Tình huống này là sao?"Nữ sinh mông lung nhìn một vòng, nhìn Tư Lẫm đang nhanh chóng rời đi rồi lại nhìn cửa tàu sắp khép kín kia.... Cô ôm đứa bé không còn khóc mếu ngơ ngác đứng tại chỗ.Trong tàu điện ngầm, những người không xuống kia chậm rãi phát ra tiếng thét càng hoảng sợ. Một đám người tập trung lại như vậy chẳng lẽ lại chỉ có một người bị nhiễm virus đây?Chọn ở lại đều trở thành đồ ăn trong mâm mà thôi.Tư Lẫm không có tâm tư đi quản người khác, hắn có thể ở thời khắc cuối cùng kéo nữ sinh ra là xem mặt mũi đứa trẻ sơ sinh còn hiện tại trong đầu hăn chỉ toàn là Ô Khí Vân.Virus bùng nổ sớm hơn, không biết Ô Khí Vân có chuyện gì không...Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, điện thoại cho Ô Khí Vân vài lần đều không thấy bắt máy. Mặc dù trong lòng hỗn loạn đến tận cùng, Tư Lẫm vẫn cưỡng ép mình phải bình tĩnh dùng thời gian ngắn nhất leo lên năm tầng tiểu khu.__________________________________________________________________Ô Khí Vân đặt bát canh cuối cùng lên bàn ăn, thông báo trên di động vẫn vang không ngừng."Sao tin tức hôm nay nhiều như vậy?"Hắn còn chưa kịp nhìn kĩ tin tức "Ăn thịt người" trên điện thoại đã nghe được tiếng đập cửa dồn dập. Cửa mới mở ra Ô Khí Vân đã bị người lao tới ôm chặt."Sao lại không nghe điện thoại?"Tay Ô Khí Vân cũng không biết nên để ở đâu, hắn nhẹ giọng nói: "Mới nãy đang nấu cơm không nghe thấy chuông, em làm sao vậy?"Tư Lẫm buông hắn ra, sau khi ý thức được Ô Khí Vân không có việc gì mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Hắn hít sâu một hơi, lời nói ra như đã được luyện tập vô số lần."Không có gì, chỉ là em có chút nhớ anh."Còn tốt, lần này hắn tới kịp.Hắn tuyệt đối không để Ô Khí Vân chết trong tay tang thi một lần nữa mà biến thành bộ dạng kia...Tuyệt đối không."Không phải mới gặp nhau lúc sáng sao___"Hô hấp của Ô Khí Vân hơi khựng lại, hắn nhìn thấy vết máu lấm tấm trên vai Tư Lẫm: "Em...."Ô Khí Vân kéo Tư Lẫm vào phòng lại quan sát ngoài cửa một chút xác định là không có ai đi theo mới nhanh chóng đóng cửa.Mùi thức ăn nồng đậm trong nhà khiến Tư Lẫm có chút thất thần, đã lâu lắm rồi hắn không cảm thụ được khói lửa nhân gian như vậy.Buổi trưa hắn muốn nhanh chóng ra ngoài thu thập vật tư, nước và lương khô có thể dự trữ lâu dài là thứ không thể thiếu nhất trong mạt thế. Trở về sau một ngày bận rộn, trải qua sự cố ở ga tàu hết thảy đều có thể coi là thuận lợi ngoại trừ ...Xúc cảm trên tay làm Tư Lẫm hoàn hồn, hắn nhìn về phía bàn tay đang cầm tay áo của mình có chút nghi hoặc: "Sao vậy?"Ô Khí Vân nghiêm túc hỏi: "Bị thương ở đâu?"Tư Lẫm: "....."Hắn cúi đầu nhìn máu trên áo sơmi, đây chắc là máu của người nhân viên kia.Tư Lẫm trấn an mà vỗ vỗ tay Ô Khí Vân: "Không phải của em."Ô Khí Vân: "...."Không phải máu Tư Lẫm thì cũng là máu của người khác, thật sự là phạm tội rồi? Hay là đánh nhau với người ta? Không biết đối phương có bị thương nặng không, dùng tiền bồi thường có thể giải quyết không?Hắn tiết kiệm được không ít, có lẽ có thể tranh thủ để đối phương không khởi kiện ....Mười năm không nhìn thấy một Ô Khí Vân sinh động như vậy, Tư Lẫm nhất thời không hiểu những lo lắng vi diệu của Ô Khí Vân. Hắn kể lại sự việc trên tàu điện ngầm: "Gần nhất không yên ổn, anh đừng ra ngoài một mình cũng đừng tiếp xúc với người lạ."Ô Khí vân kéo ghế cho Tư Lẫm ngồi: "Em mua nhiều đồ như vậy cũng vì việc này?"Tư Lẫm gật đầu: "Nếu không bất ngờ thì sau 3 ngày nữa bên trên sẽ thông báo phong tỏa thành phố."___________ Tác giả có lời muốn nói:Nội tâm Ô Khí Vân: Trên người Tư lão sư dính nhiều máu như vậy, không phải đã phạm vào chuyện gì chứ. Tôi có nên dọn đồ bỏ trốn cùng Tư lão sư không đây!!!
Anh Chân là tên gọi sau khi Ô Khí Vân tang thi hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me