TruyenFull.Me

Mau Chay Nguoc

"Dũng cảm là thứ cần có để đứng lên và nói, can đảm cũng là những gì nó cần để ngồi xuống và lắng nghe." - Winston Churchill

Tác phong làm việc kiểu này nói xấu không phải, nói tốt thì chẳng hay mình đang ủng hộ chủ trương "một mình tôi"? Nhưng người nói đúng quá, cãi sao được. So với việc ôm đầu và dằn vặt một câu đại loại kiểu "Tại sao mình lại để em ấy đối diện với nguy hiểm một mình!" hay gì đó khác, Quang Trung cùng Kim Thiền và Tiêu Trì tới nhà họ Từ. Ý Anh Tú để lại rất rõ ràng, nếu phán đoán đó là thật, anh phải sẵn sàng đưa người tới bệnh viện làm phẫu thuật.

- Hả?

Kim Thiền hiếm khi thô lỗ với người hơn tuổi nhưng những gì Quang Trung nói nằm ngoài khả năng tiếp thu của cậu, khiến cậu không thể không thất thố.

- Cái người mà anh bảo, anh ta rốt cuộc là ai vậy?

Tiêu Trì nghi hoặc hỏi, Quang Trung không biết đáp sao. "Đồng nghiệp của tôi." đáp vậy ấy hả? Quang Trung cảm thấy không nên.

- Là một người mà tôi tin là biết rất nhiều về vụ này.

Trong khoảng một tiếng mặt đối mặt, Anh Tú nói anh nghe cả đống thứ, nhiều như thể đây là bản di chúc Anh Tú dành cho anh. Anh gần như đem hết chúng kể cho Tiêu Trì, không phải chủ ý nhưng đương nhiên Kim Thiền bên cạnh cũng đang ham học hỏi tiếp thu tuốt tuồn tuột. Tất nhiên lời nói ra đều là thành ý chia sẻ nhưng họ lỡ miệng nhận mình là "người thường" nên không phải cái gì cũng được bên kia thông qua một cách dễ dàng.

- Mọi côn trùng đều có khả năng hóa yêu, bản thân chúng thành yêu chẳng phải vì chúng là giống này, giống kia. Anh cho rằng nó là nhện chỉ vì lời của cái cậu Du Hào gì đó nói?

Không. Vì Anh Tú đã nhìn thẳng vào mắt anh và khẳng định một câu chắc nịch. Lời Anh Tú nói với anh sáng nay và lời anh hiện tại như nhập làm một.

"Là nhện."

- Chắc chắn là nhện.

Tiêu Trì không hiểu sao mấy kẻ tự xưng là ngoại đạo này lại có thể tỏ vẻ hiểu rõ những chuyện tâm linh như vậy. Họ không biết mấy thứ ngoài rìa lại có thể thấu tỏ trọng tâm. Tiêu Trì khoanh tay trước ngực, tuy trong lòng còn rất nhiều nghi vấn song vẫn chấp nhận phối hợp cung cấp những gì mình biết.

- Nhện yêu bắt đầu từ hai trăm năm tuổi trở đi rất chi là phiền phức, nhất là ở những nơi đã bị nó "chăng tơ". Gần như mọi động tĩnh đều dễ dàng bị nó nghe ngóng bởi lũ này đã bắt đầu có thể đẻ con, một đội quân khó bị phát hiện mà lại rất đông.

Tiêu Trì nhìn anh một hồi rồi nói.

- Mà cậu có vẻ cũng chuẩn bị rồi đấy chứ.

Quang Trung khó hiểu nhìn anh ta.

- Thảo dược mùi cam chanh có thể xua được nhện con. - Anh khịt mũi nhẹ - Của cậu hình như còn lồng thêm mùi trầm hương... Là loại tốt đây.

Quang Trung quệt nhẹ đầu mũi mình, anh chợt nhớ ra vì khả năng chịu lạnh kém nên mấy hôm nay ở trên núi mũi của anh bị tịt, không thể ngửi thấy gì. Hàng mi đen rũ xuống, đôi nét mày hơi cau lại, hình như anh biết mùi trên người anh là do ai tẩm.

Anh chớp nhẹ mắt, nhớ về đêm trước lúc đi ngủ buổi tối họ vừa đặt chân đến đây. Khi đó Anh Tú đưa anh một túi thơm nhỏ.

"Coi như đây là quà gặp mặt của tôi đi."

Anh Tú có để ý nhỉ? Việc anh luôn treo nó lên đai nhỏ dùng để luồn thắt lưng qua trên cạp quần. Thăm thẳm nơi đáy mắt như lóe lên chút ráng đỏ, Quang Trung cúi đầu nhưng anh chỉ mất đôi ba giây rồi lại ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Trì vội vàng chạy đi trước.

Tuy không đủ thuyết phục nhưng dường như ai cũng cảm thấy nóng ruột khi ngày cưới đang cận kề. Ngày đó thực sự sẽ xảy ra chuyện? Giờ chỉ mong có thể nói chuyện rõ ràng với hội trưởng bối của thôn thì may ra họ khẳng định được.

Kim Thiền trổ mã sớm, còn nhỉnh hơn Anh Tú vài phần nhưng đó chẳng đủ để cậu đi kịp theo vị sư huynh nhà mình. Quang Trung lùi chậm lại vài bước, sóng vai bên cậu, vô cùng thản nhiên hỏi một câu.

- Anh cậu liệu có đánh được nhện yêu?

Quang Trung thật biết cách bắt chuyện.

Cậu sững người, toàn bộ lời muốn nói đều viết trên mặt, chính là kiểu "Chú nghĩ tôi có thể hạ thấp đồng môn của mình sao?". Quang Trung làm như mình chưa từng hỏi gì, thong dong đuổi theo Tiêu Trì. Kim Thiền bị bỏ lại, vô cùng khó hiểu nhìn cái người đang đi phía trước.

Tiêu Trì từng nói với cậu, học cái nghiệp này khổ nhất không phải đối đầu với yêu ma quỷ quái mà là với những vị "thượng đế" khó chiều kia. Vấn đề liên quan đến tâm linh dễ đụng phải các hạng mục đạo đức, nhân tính trong mỗi con người bởi thế đôi khi mấy vị "thượng đế" đấy rất thích giấu đi một vài thứ mà với mấy kẻ đấy là tiểu tiết, danh dự quan trọng hơn trong khi với họ đó có thể là manh mối chủ chốt, thậm chí là yếu tố mang tính sống còn.

Dường như Quang Trung đang giấu giếm gì đó nhưng những câu hỏi anh ta đặt ra đều vòng quanh chiếc hộp đang khóa kín.

Họ nghi ngờ nhưng giờ phút này, họ cũng tin tưởng nhau.

"Miếu Tuy Vi."

Trước mắt Anh Tú là ngôi miếu thờ xập xệ, đổ nát, hoành phi xiêu vẹo nhìn không ra hình thù. Anh phải đứng như trời trồng gần nửa tiếng đồng hồ mới đọc ra được chút chữ nghĩa. Anh nhìn một lượt công trình kiến trúc ở đây, cảm thấy thật đáng tiếc cho ngôi miếu này.

Mưa to rồi sẽ dịu dần thành mưa nhỏ, Tuy Vi là một cái tên đẹp. Anh Tú trầm tư suy nghĩ, bản thân theo lễ đến vái trước bàn thờ miếu một lạy. Chỗ đó thật sạch sẽ, nhang khói, lễ lộc vẫn đủ mặn ngọt. Anh làm như điều này không có gì lạ, tầm mắt lướt qua chúng như một cơn gió.

Tên miếu khiến anh nghĩ đến những cơn mưa bất chợt đổ xuống trên núi cao, người lữ khách chạy nạn bất ngờ gặp được ngôi miếu nhỏ nên nghỉ chân tá túc. Một ngôi miếu mang ý nghĩa như thế, linh thiêng thế nào có thể khiến người dân xung quanh nô nức tụ về đây sinh sống. Một trăm hai mươi ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Câu hỏi bất chợt đánh động tâm trí nhưng Anh Tú cảm thấy chuyện này không quá quan trọng bởi thứ anh muốn ở ngôi miếu là câu trả lời cho câu hỏi "Tại sao yêu vật kia muốn dụ anh tới đây?" Anh Tú giơ tay mình ra, một vài sợi tơ mỏng khó có thể nhìn thấy đang từ bàn tay anh vươn về hướng bàn đặt lễ. Lorus nói nếu chỉ giải phần khống chế tâm trí, cơ thể vẫn còn cảm giác, giúp anh xác định nơi mình bị hấp dẫn đồng thời đoán ra được ai là kẻ hạ chú.

Anh Tú vái xong ba lạy, bắt đầu lục tung nơi này.

Tấm vải nát bị anh kéo rách, tơ nhện góc miếu bị anh quơ xuống, Anh Tú truy tìm các dấu vết tâm linh sót lại xung quanh đây. Anh dừng lại trước bát hương trên bàn thờ. Nếu thần tá túc ở miếu này thật sự tốt, hẳn sẽ hiểu cho anh.

Anh Tú chậm rãi hạ bát hương xuống, anh đổ toàn bộ tàn hương trong bát, bụi tro được đà phất lên mặt khiến anh ho sặc sụa. Miếng dán hạ sốt trên trán chưa tháo xuống, nhiễm chút tàn tích mà từ trắng thành xam xám. Tay cầm đèn pin giơ lên ngang mặt cũng không cản được bao nhiêu lớp phấn mịn đang bay. Với tuổi đời của miếu, tro này thật sự quá ít và thậm chí còn rất mới, anh ước lượng có khi mới chỉ được thắp trong khoảng dưới năm năm trở lại đây.

Đợi đến khi không khí sạch sẽ hơn, anh bật đèn pin lên. Ánh đèn soi vào sâu bên trong, tò mò thám thính, khám phá bí mật khiến lòng người ngứa ngáy.

Nhóm của Quang Trung đến ngay sau khi Anh Tú rời đi, có Thi Tiên rào sẵn, mấy người bọn họ được vào phòng cô mà không gặp khó khăn.

So với hôm qua, Thi Tiên trông có vẻ đã ổn hơn dù khóe mắt vẫn còn đỏ. Vừa thấy họ đến, cô đã vội vàng ngước lên như tìm kiếm ai đó.

- Anh Trung.

Thi Tiên nhìn anh, ánh mắt cô dường như đã trưởng thành hơn so với ngày hôm qua, Quang Trung hơi bất ngờ với dáng vẻ này. Anh nhẹ nghiêng đầu, đôi mắt đen láy hơi khép lại, lấp ló ẩn trong đó vẻ quyến rũ khó tả, là cái cảm giác đào hoa mà chín chắn khiến người ta quyết liệt đâm đầu vào. Hình như việc Anh Tú để lại cho anh không chỉ là mỗi chuyện cái thai. Quang Trung không cho rằng mình giỏi việc này nhưng anh phải làm thôi.

Quang Trung nhìn chiếc ghế đối diện với Thi Tiên, anh ngồi xuống, cảm thấy mặt ghế vẫn còn ấm.

- Tôi đây. Hẳn là cô đã có một đêm vất vả rồi.

Thi Tiên nhìn anh, môi cô mím lại, Quang Trung kiên nhẫn chờ cô nói.

- Tôi nghĩ mình sẽ nhờ cha giúp, ông ấy có lẽ sẽ biết thêm được gì đó.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt như đang chờ một câu quyết định của anh. Quang Trung cúi đầu, vừa thầm khen khả năng thuyết phục của Anh Tú thật khiến anh phải thán phục vừa nghĩ xem mình cần nói gì trong khi đó Kiều Vân ngạc nhiên nhìn Thi Tiên. Bản thân cô gần như dành cả đêm tâm sự hết nước bọt nhưng Thi Tiên vẫn ậm ừ cho có vậy mà Anh Tú chỉ mất vài phút nói chuyện đã xong hết rồi sao?

Quang Trung tự hỏi Anh Tú nhìn được gì ở cô gái này. Anh chớp nhoáng nhớ lại những điểm cô thể hiện vào tối hôm qua cùng từng câu Anh Tú nói với anh. Dáng vẻ rụt rè đến quên cả mời khách, sự chần chừ khi nói về chuyện đám cưới. Rụt rè? Chần chừ?

Nội tâm con người muôn hình vạn trạng, cách thể hiện ra mặt lại thiên biến vạn hóa, có đôi khi sẽ khiến đối phương nhìn nhận lầm về bản thân.

Quang Trung ngẩng đầu lên, anh chợt hiểu ra. Thi Tiên không sợ mất mặt, cô thiếu sự gan dạ. Cô cần lời động viên, sự tiếp sức cho quyết định lớn của bản thân.

Quang Trung thở hắt một hơi, anh dịu dàng nói.

- Chi bằng chúng ta gọi cả cậu Du Hào đến. - Anh nhìn sang Kiều Vân đang nóng ruột đứng một bên - Chúng tôi ở đây cùng cô.

Du Hào nghe Thi Tiên gọi, giọng anh ta như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu, lượng nhiệt tỏa ra đấy e để mấy người họ gộp lại tiếp can đảm cũng không bằng.

Đến giờ này đã sắp tới lúc ăn trưa, Quang Trung khoanh tay dựa cửa nhìn ra bên ngoài. Ông Từ thương con như vậy, so với mấy người họ có khi còn biết rõ độ nặng của vấn đề, hẳn đợi Du Hào đến nói chuyện một phen, họ sẽ sớm sáng tỏ thêm.

Quang Trung nhìn khoảng không thoáng đãng nhưng mờ đục trước mặt, trầm ngâm suy tư.

Anh Tú ngắm bát hương rỗng nửa ngày, bất chợt phát hiện chút dấu vết nhỏ. Có một viền vật chất bẩn bao quanh bên trong bát, cao hơn tầng tro hương vài phân. Đây mới là thứ ban đầu bát hương chứa.

Anh Tú cẩn thận cào chúng, vét sạch ra được một lượng gần bằng nắm tay. Anh lấy một ống nhỏ chứa đầy máu tươi rồi đổ xuống đống vụn bẩn bên dưới. Cộng thêm một vài nguyên liệu không biết anh lấy ở đâu ra trộn chung, một lượng máu nhỏ đã hòa làm một với nắm bụi tro. Dường như kết quả này không làm Anh Tú bất ngờ.

"Quả nhiên..."

Anh hững hờ nghĩ rồi đứng dậy.

Miếu thờ không có tượng đổi lại treo đấy một bức tranh. Vị thần trong tranh có rất nhiều tay, quanh thân còn có nhiều sợi tơ mỏng lưa thưa, dù đã bị thời gian làm cho tàn phai nhưng trông vẫn vô cùng thoát tục, tiên khí.

Anh Tú lần này đến vái lạy cũng không thèm, cứ thế trèo lên giật bức tranh xuống. Anh ném nó sang một bên, quan sát kĩ trên và dưới nơi treo tranh.

"Trên cao là xà ngang, dưới là bệ gỗ. Nếu không có vải từ xà ngang rủ xuống, độ dài của tranh lụa là không đủ."

Nói cách khác, vật thờ tự ban đầu của miếu là thứ khác. Với chiều cao này, anh khẳng định đó là một bức tượng đang thiền, bị lụa từ trần nhà rủ xuống che khuất mặt, lần này anh có căn nguyên để suy luận. Vì tốn một ngày tìm kiếm thôn, anh không lên núi ngay, khi đó có thăm quan vài ngôi miếu ở dưới chân núi. Miếu Tuy Vi không chỉ có một nhưng giống như nơi này, đã bị lãng quên mà khác với nơi này, miếu thờ tượng chứ không thờ tranh.

Anh Tú nhảy xuống, ngắm nhìn khoảng cách giữa bệ gỗ với xà ngang trên cao. Anh đi vòng ra sau, tìm thấy miếng vách có thể gỡ ra được mà Headeroust báo cáo. Miếu thờ này dựa lưng vào núi, sau miếng vách đây có thể có thứ gì?

"Núi à..."

Anh Tú ra ngoài xem phần dựa lưng của miếu với núi, không có một khe lọt ra dù anh đã trèo lên quan sát rất kỹ. Anh còn lấy que chọc vào kẽ hở, dựa theo cảm nhận phát hiện ra que đã vào rất sâu nhưng vẫn bị ván tướng với đá núi chèn ép. Như vậy có khả năng đường sau tấm vách kia chỉ là một lối thông ra, không phải cửa hang.

Anh nhìn những sợi tơ mỏng muốn kéo anh vào, trong đôi con ngươi nhạt màu, vẻ hờ hững lại rõ rệt.

Tuy ông Từ thương con cái gì cũng chiều là thật nhưng bọn họ cũng ngại kéo năm tụm bảy trong nhà người ta. Quang Trung nói đôi ba câu, Tiêu Trì hỏi cô vài điều. Xong việc, họ nối bước ra ngồi quán nước gần nhà ông Từ.

Tiêu Trì lộ ra vẻ buồn bực.

- Tôi không thể cho cô ấy uống thứ này thứ kia, càng không có biện pháp xác định mấy cái giả thuyết của anh. Anh nói xem, giờ cứ ngồi chờ vậy à?

Quang Trung thản nhiên đáp.

- Anh đánh không lại?

Tiêu Trì lườm anh. Quang Trung ho nhẹ một tiếng.

- Có cách nào giết nhện con không.

Tiêu Trì lắc đầu.

- Trừ khi anh muốn đồng quy vu tận còn không phải giết được nhện mẹ... - Anh im lặng hồi lâu, dường như cảm thấy cách nói này vẫn khó chấp nhận - Hoặc làm nó tê liệt để phẫu thuật lấy ra.

Quang Trung nghiêng mình về phía Tiêu Trì.

- Vậy là nó khả thi?

Tiêu Trì cau mày.

- Thì... - Anh cắn răng, chấp nhận chịu thua - trên lý thuyết là thế, tôi chỉ lo nhỡ chúng ngọ nguậy được thì sao? Số người gặp nạn khi đó sẽ tăng lên mất.

Quang Trung nhẹ nhàng đáp.

- Bởi vậy chúng tôi mới cần nhờ anh. Tôi không biết đây có tính là thực tế không nhưng đôi khi chúng ta nên thử ứng biến.

Dẫu vậy anh vẫn đang cảm thấy việc bản thân có thể hòa mình vào mớ bòng bong này thật là một điều gì đó khác lẽ thường. Anh không hề nói dối việc mình là kẻ ngoài ngành.

Kim Thiền nhìn hai người lớn tuổi ôm câu này ném câu kia cho nhau, tự hỏi họ tại sao không nghĩ đến việc đi thám thính xung quanh thay vì tiếp tục nằm dài đuổi ruồi. Quang Trung thấy ánh mắt dò hỏi của cậu, chợt anh bâng quơ.

- Tại sao lúc ở nghĩa trang cậu lại nói sư phụ cậu bảo thôn này có yêu quái.

Kim Thiền bất thình lình bị Quang Trung hỏi, đột nhiên gương mặt từ mệt mỏi chuyển sang sửng sốt rồi lại hóa xanh hóa đỏ như bị dọa sợ.

Quang Trung nói tiếp.

- Mục đích anh Trì cho cậu lên núi một mình đâu liên quan đến chúng.

Tiêu Trì nghe xong cũng giật mình không nhẹ.

- Tiểu Thiền, con nói vậy thật sao?

Kim Thiền mặt nhăn như khỉ ăn ớt, mất nửa ngày sau mới dám khai báo. Quang Trung ở một bên ngồi nghe, lại lần nữa khen trong lòng rằng thiếu niên này thật là tuổi trẻ thừa sức sống.

- Chú đó! Có gì không thể bí mật hỏi tôi sao.

Giờ này họ cùng nhau quay lại khu nghĩa trang, đi mà như đuổi.

Kim Thiền buồn bực trong người, chân dậm xuống hơi mạnh. Quang Trung nhìn cậu ta, trong lòng muốn bật cười, thong thả bước từng bước với cậu, để Tiêu Trì một mình chạy trước. Tuổi trẻ mà, vẫn là trẻ con thôi.

Té ra chàng thiếu niên này trước khi rời núi còn tiện tay ôm theo một món pháp bảo của sư phụ, là một chiếc bản đồ bát quái đã được tôi luyện qua nhiều phương pháp truyền trong nội môn phái. Nhờ nó, Kim Thiền mới phát hiện ra được dị điểm trong thôn, chỉ là đạo hạnh của cậu không cao, chưa hiểu rõ cách dùng.

- Tôi sẽ bị sư phụ đánh gãy chân mất.

Quang Trung không nhìn cậu ta, nhẹ nhàng đáp.

- Để một thiếu niên như cậu dễ dàng trộm đồ đi, cậu đang đánh giá thấp sư phụ mình sao?

Kim Thiền khó hiểu nhìn anh.

- Người làm thầy trong tâm thức cũng sinh ra vài phần làm cha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me