TruyenFull.Me

Mau Cua Vanilla

 Tuyết phủ trắng cả một lối đi gần đây nhiệt độ đã xuống rất thấp, một số nơi đã ngừng làm việc, trường học cũng tạm cho học sinh nghỉ vì thời tiết xấu. Không thể ra ngoài rong chơi, cũng chỉ có thể nhốt mình trong nhà, trống trải tĩnh lặng như làn tuyết ngoài kia chẳng có chút ấm áp mặc cho máy sưởi vẫn đang hoạt động.

Bình thường khoảng thời gian này cô đã đi cùng Stelle và Caelus chơi một vài trận bóng chày nhưng dựa theo tình hình này xem ra bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc chơi game online.

Thở dài, trên màn hình hiện lên dòng chữ "chiến thắng" niềm vui reo hò từ bên tai nghe vang lên, tiếng cười nói của hai chị em ồn ào thêm vào đó là Sói Bạc cũng sẵn góp tí sức với họ.

⌈Ôi trời, trễ thế rồi à.⌋

Stelle để ý thời gian trôi qua nhanh khi họ chơi cùng nhau, chưa gì đã hơn nửa đêm. Sói Bạc mặc dù không quan tâm tới thời gian chơi game nhưng cô ấy cũng đã chán trò này. Caelus ngáp dài, cậu ta bắt đầu buồn ngủ từ trận thứ tám có vẻ đây là giới hạn.

⌈Vậy hôm nay đến đây thôi.⌋

Cảm thấy bầu không khí trở nên mệt mỏi, cô quyết định kết thúc buổi tiệc điện tử này. Họ tạm biệt nhau rồi cô nhanh chóng tắt máy tính, lảo đảo tới giường và buông mình ngã xuống chiếc nệm êm ái. Tưởng chừng cơn buồn ngủ sẽ ập tới nhanh chóng nhưng không như kì vọng, mắt cô nặng trĩu nhắm lại cũng không giúp tâm trí cô được nghỉ ngơi.

Lăn qua lăn lại cuối cùng cô nhìn chằm chằm lên trần nhà suốt nửa tiếng. Mặc dù cô bây giờ cô không ngủ, cũng có thể tìm kiếm điều gì đó để làm dù sao ngày mai cũng không phải đến trường tuy nhiên cô lại không muốn làm gì. Một cảm giác như mọi sự hứng thú chợt bị hút vào hư không, để lại khoảng trống nhạt nhẽo trong cô.

Nằm im được một lúc, điện thoại chợt rung lên, màn hình sáng hiển thị thông báo. Với lấy điện thoại xem qua nó không phải là tin nhắn, chỉ là một thông báo từ Spitifly. Ca sĩ yêu thích của cô vừa phát hành một album mới.

"Là cô Robin...!"

Cô bật dậy, nở nụ cười phấn khích thể như cơn buồn chán vừa rồi chỉ là một cơn gió lạ thổi đến. Chộp lấy tai nghe, cô nhanh chóng mở gần tối đa âm lượng, nhấn vào bài hát đầu tiên trong album.

Trong không gian tĩnh lặng, giai điệu dịu dàng từ từ vang lên, giống như đợt sóng lặng, không vội vã, không dồn dập tựa điệu slow nhịp nhàng. Sau bản hoà nhạc dạo đầu, màn khai vị để dẫn dắt người nghe vào show trình diễn đầy ngoạn mục. Giọng hát bắt đầu ngân nga, trong trẻo thể nước tinh khiết, xoa dịu tâm hồn chứa hàng ngàn điều trắc ẩn thể nói rằng "mọi thứ sẽ ổn thôi".

Một sự thoải mái khi ngả lưng xuống giường một lần nữa, đêm nay cô cũng cần "nó" - liều thuốc giúp cơn buồn ngủ của cô rời khỏi nơi trú ẩn, một cách để cô thư giãn mặc cho không có gì trong lòng hoặc cũng có thể chúng chứa quá nhiều để cô nhận ra.

"Cô Robin... giọng hát của cô ấy... thật dễ chịu."

...

..

.

Vài năm trước, cô chán nản dạo bước trên phố, nhiều suy nghĩ và lo lắng khi chuẩn bị sắp vào giải đấu bóng chày cấp trường, hôm đó cô từ buổi luyện tập bóng trở về, bình thường cô sẽ đi cùng nhóm bạn thân nhưng họ đều có hẹn. Việc đi về một mình đối với cô mà nói đó chẳng còn xa lạ song kể từ lúc quen biết nhóm của Stelle việc này chỉ giảm đi, đôi lúc lại đi một mình cũng cảm thấy trống vắng.

"Hôm nay lại không có ai ở nhà..."

Quanh quẩn trong vòng cô đơn trở thành thói quen, cô cảm thấy chán nản ở bất kì đâu vì sự "tự do" hiện tại, Firefly có thể đi tới nơi nào cô muốn, đi bao lâu cô thích, làm bất kể gì cũng không ai quan tâm.

Vậy nên hôm nay cô quyết định sẽ lượn lờ bên ngoài lâu hơn một chút.

Trời đổ sang màu cam rực rỡ của hoàng hôn, dòng người tấp nập qua lại trên đường lớn, mùi hương xiên thịt thơm lừng từ tiệm đồ nướng ở vỉa hè, cửa hàng trà sữa đông đúc các vị khách trẻ tuổi sau buổi tan trường. Một khung cảnh bình yên như khoảng lặng giữa cuộc sống bộn bề.

Ngồi ở công viên nào đó cô lướt qua, trên tay cầm một ly trà sữa và tay còn lại cầm hộp đồ nướng. Dưới tán cây, lá rơi nhẹ nhàng gió mát dịu dàng lướt qua má, tận hưởng từng phút trôi đi.

Nhìn ngoài sân chơi một số đứa trẻ đang chơi ném bóng, làm cô nhớ lại khoảng thời gian trước lúc mới vào đội, quả thật ngày đó hầu hết các trận cô không ra sân chỉ ở một góc tập ném bóng và đánh bóng với các thành viên mới khác. Cô tiến bộ nhanh chóng sau đấy được đội trưởng cho làm tay ném chính, lý do cho sự phát triển vượt trội này là vì Firefly có quá nhiều thời gian rảnh, cô dành hầu hết cho việc luyện tập và xem các tài liệu về bóng chày, học hỏi vài kỹ thuật.

Mơ màng trong hoài niệm quá khứ, quả bóng từ khi nào bay thẳng tới dãy ghế cạnh cô kèm theo phía sau là một tiếng hét lớn.

⌈Cẩn thận!⌋

⌈...!⌋

Cô ngước nhìn quả bóng đang phóng tới chỗ cô gái lạ mặt đang ngồi ở dãy ghế kế bên với tốc độ cao, không chút do dự cô vươn tay chụp lấy quả bóng một cách dễ dàng. Đây gần như phản xạ tự nhiên đối với người chơi bóng chày, đối với người khác tốc độ quả bóng này rất nhanh nhưng ở góc nhìn của Firefly mà nói nó như thể được tua chậm, cô nhìn thấy cả đường bóng bay sau khi một trong số cậu bé kia lỡ tay ném về phía dãy ghế kế bên.

Nắm trọn quả bóng trong tay, cô thở phào một tiếng, định quay người hỏi thăm cô gái lạ mặt kia thì nhóm trẻ con nhanh chóng chạy đến ríu rít xin lỗi vì bất cẩn vừa rồi. Một trong số đó lại nhìn cô với ánh mắt phấn khích, hỏi cô về kỹ thuật bắt bóng "nhẹ như lông vũ" vừa rồi.

⌈Chị gái kỹ thuật vừa rồi là gì vậy?! Bắt trái bóng không tốn chút sức luôn!⌋

⌈Không lẽ chị là cầu thủ bóng chày sao?!⌋

Cô chưa bao giờ bị kẹt trong tình thế trẻ con bao vây thế này, cô lúng túng trả lời từng câu hỏi của những đứa trẻ rồi đó không biết từ lúc nào cô đã đi theo tụi nhỏ ra sân chơi cùng. Tới tầm trời cam dần chuyển tối, tụi trẻ mới chịu giải tán. Chúng vừa vẫy tay tạm biệt vừa vui vẻ nói lời chào với cô.

⌈Có dịp lại chơi tiếp nhé chị gái!⌋

"Cuối cùng cũng xong rồi..."

Dù cô không ghét trẻ con nhưng đôi lúc thật khó để đối phó với tụi trẻ hoạt bát như thế. Thở phào, cô lặng lẽ bước lại chỗ ngồi của mình. Thầm nghĩ mình cũng nên về nhà, dọn ly nước, hộp thức ăn đang dở dang trên băng ghế, xách cặp của mình lên nhưng cô nhận ra có một tờ giấy nhỏ lạ được để lại trên cặp từ lúc nào.

"Danh thiếp...? Robin..."

Trên danh thiếp ghi Penacony phía trước, phía sau có ghi tên "Robin" và một dãy số điện thoại ngoài ra không có thêm bất kì thông tin nào khác. Cô không nhớ mình đã có nhặt cái này ở đâu, hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì với cái danh thiếp, cho đến một lúc cô quay sang băng ghế bên cạnh, cô gái lạ mặt đã rời đi từ bao giờ.

"Có thể nào... Là của cô ấy?"

Trở về nhà mang theo một chút sự tò mò, cô tìm kiếm cái tên "Robin" trên mạng và bất ngờ khi nhận ra cô gái kia thật sự nổi tiếng. Firefly nghe qua các bài hát của Robin, thoạt đầu chỉ vì hiếu kì rồi sau đó trở thành fan, cô bắt đầu chú ý tới những sự kiện và tin tức về Robin và có một lần đi xem buổi biểu diễn trực tiếp của cô ấy. Mặc dù ở khoảng cách xa, cô vẫn có thể cảm thấy trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài vì nhan sắc lẫn giọng hát của cô ấy.

...

..

.

"Mặc dù...đã có dịp gặp cô ấy một lần nhưng cũng chỉ là tình cờ, thậm chí nó còn không được tính là một cuộc gặp gỡ..."

Tai vẫn bắt lấy điệu nhạc, ánh mắt nặng trĩu nhanh chóng khép lại, dòng suy nghĩ bị nuốt chửng bởi cơn buồn ngủ. Lặng lẽ giống tuyết rơi bên ngoài, giấc ngủ bình yên cuốn trôi muộn phiền vào màn đêm.

Tiếng báo thức reo inh ỏi, cô quên việc cài báo thức hằng ngày để đi học. Xua tay qua lại tìm điện thoại, cô nhớ rằng tối qua mình đã để nó ở đầu giường, tai nghe cũng rơi mỗi bên một nơi.

Sau vài phút cô cuối cùng cũng tìm được và tắt báo thức, ngồi dậy uể oải. Theo thói quen nhìn ra cửa sổ, trời đã sáng hơn có vẻ tuyết đã ngừng rơi. Cô đoán thời tiết đã bắt đầu ổn định trở lại.

Điện thoại cô rung lên, lần này có vẻ là tin nhắn từ nhóm bạn. Đoán rằng trời có nắng đã giúp tinh thần họ trở nên phấn chấn hơn, muốn được ra sân để khởi động và luyện tập. Cô mỉm cười nghĩ dù sao cũng đã ở nhà quá lâu, ra ngoài hóng gió trời sẽ giúp cho tâm trạng chán nản phơi đi phần nào.

Nghĩ rồi cô nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị.

Vừa bước ra ngoài cửa, làn gió lạnh xuyên qua da làm cô run rẩy song bầu không khí trở nên dễ chịu và thoải mái hơn trong nhà. Hít một hơi thật sâu, cô cảm giác bản thân như được thanh lọc.

Đi tới sân tập cô thường tụ họp với nhóm bạn, Stelle và Caelus đã ở đó trước trên hàng ghế ở hai bên đội, đầu tiên là đội bên phải có Blade, Sói Bạc và cả Kafka còn bên trái là March 7th và Dang Heng. Hôm nay tụ tập đông đủ hơn cô nghĩ, có lẽ do ngày nắng đầu tiên sau cơn bão tuyết.

⌈Ô! Firefly!⌋

Thấy Firefly bước vào sân, Stelle vui vẻ vẫy tay Caelus cũng hướng về cô mỉm cười. Cảm thấy sân bóng ấm hẳn lên, cô tự hỏi có phải do thời tiết tốt hay không.

"Hửm...?"

Đi được tới nửa sân cô liếc nhìn sang phía bên trái, ngoài March và Dang Heng còn có một bóng người trông rất quen ngồi cách hai người bạn kia hai ghế trống. Cô ấy đeo khẩu trang và một chiếc kính có tròng hơi tối, không thể nhìn rõ gương mặt của cô ấy.

⌈Sao vậy, Firefly?⌋

Stelle hướng theo ánh nhìn của cô, để ý tới vị khán giả lạ mặt.

⌈Đó là bạn của cậu sao?⌋

⌈Bạn của tớ sao có thể bịt kín mặt đáng nghi như thế được chứ?⌋

Cô đoán cũng không phải là người quen của Caelus, nếu không phải người quen của ai ở đây thì có thể là ai? Nơi này sân đấu công cộng có lẽ là một vị khách nào đó muốn tận hưởng khí trời sau khoảng thời gian dài trong nhà.

⌈Này! Hai người có chơi không?⌋

⌈Tới ngay! Nào đi thôi, Caelus hối rồi kìa.⌋

Bỏ qua sự tò mò về vị khách bí ẩn, cô đi cùng Stelle tới vị trí mà Caelus đang đứng, ngoài ra một số người cùng đội khác cũng đã có mặt. Họ bắt đầu khởi động, tập vài bài cơ bản rồi sau đó chia thành hai đội đấu với nhau.

Cứ như thế đến tận trưa, những khán giả ở hai bên từ reo hò cổ vũ sau đó bàn tới việc mua bữa trưa và nước cho đội bóng. Xử lý xong bữa ăn, Firefly rời chỗ để đi vệ sinh.

"Phù, mới hai tuần không khởi động thôi mà cơ thể đã cứng lại rồi."

Vừa rửa tay vừa thầm than, tưởng tượng đến ngày mai đống cơ của cô sẽ trở nên nhức nhối khiến cô phải ngao ngán. Tắt nước, cô dùng khăn nhỏ đem theo bên người lau tay, đúng lúc xong xuôi cô chợt nghe thấy tiếng bước chân. Quay sang theo quán tính, cô bắt gặp người khán giả lạ mặt đó.

Bầu không khí lặng im trong chốc lát. Một thoáng cô cảm thấy người phía trước mình rất quen thuộc, quen tới mức cô cố gắng lục lại kí ức của mình, tự hỏi mình đã gặp người này bao giờ chưa? Nếu thế thì ở đâu? Trông người đó ra sao? Cứ lặp lại quá trình đó Firefly không để ý thời gian đã trôi qua bao lâu, họ đứng nhìn nhau cũng hơn vài phút rồi.

⌈Chúng ta lại gặp nhau rồi.⌋

Giọng nói từ cô gái bí ẩn trước mắt chợt kéo cô lại, cô nhận ra giọng nói này... không hay nói đúng hơn, giọng nói này thân thuộc tới mức cô không bao giờ nhầm lẫn. Cô đóng băng đánh mắt sang hướng khác, giờ chẳng còn có thể nhìn thẳng vào cô gái đó, nỗi lo lắng lẫn hồi hộp làm bụng cô cồn cào, có chút căng thẳng, bối rối không biết nên nói gì tiếp.

⌈Không lẽ cô là cô Ro-⌋

Chưa dứt câu, cô cắn lưỡi. Trong tầm nhìn cô, bất chợt xuất hiện gương mặt xinh đẹp. Cô gái bí ẩn đã cởi khẩu trang và kính xuống, đó là một gương mặt cô thường ngắm nhìn qua màn hình, cùng lắm cũng chỉ ngắm nhìn từ xa, từ tận trên khán đài không thể nhìn rõ.

⌈Cô thật sự là cầu thủ bóng chày nhỉ~ Tôi cứ tưởng do cô hứng thú với bóng chày nên mới biết những kỹ thuật đó.⌋

⌈Cho, cho dù chỉ thích bóng chày thôi cũng không thể thực hiện những kỹ thuật ấy dễ dàng nếu không luyện tập!⌋

Trước sự hoài nghi của cô ấy, có lẽ bản thân cũng không muốn bị phủ nhận những nỗ lực luyện tập nên cô thẳng thắn nói ra quan điểm của mình. Robin có chút bất ngờ khi Firefly đột nhiên trở nên mạnh dạn như vậy, nhưng sau cùng cô ấy đã hướng ánh mắt về phía cô.

⌈A... Ý tôi là...⌋

Cô lại quay về với vẻ lúng túng.

"Thật đáng yêu."

Robin thầm nghĩ, cô thừa nhận rằng mình chỉ đến sân bóng để giết thời gian, khi quá lâu mới có thể ra ngoài. Không biết vì sao cô lại muốn tới sân bóng chày nhưng khi nhớ tới khoảnh khắc một cô gái lạ mặt đã giúp cô, Robin lại muốn nhìn thấy cô gái đó một lần nữa. Mặc dù để lại danh thiếp trên cặp cô ấy, cô không mong chờ gì việc cô ấy gọi đến số điện thoại trên đó.

"Khoảnh khắc cô ấy xuất hiện và chụp lấy quả bóng ấy... Cả vẻ mặt vui vẻ khi cô ấy chơi bóng cùng bọn trẻ lúc đó... Mình không tài nào có thể quên, tới tận bây giờ..."

⌈Firefly! Trận thứ tư sắp bắt đầu rồi đó!⌋

Tiếng kêu của Stelle vọng lại từ sân, đến lúc Firefly liền đáp lại. Có vẻ cô ấy phải quay lại, mặc dù rất muốn xin chữ ký Robin nhưng cô không mang theo bút lẫn thứ gì có thể kí lên. Trong nỗi thất vọng cô đành nói lời tạm biệt với cô ấy.

⌈Xin lỗi cô Robin, tôi phải quay lại rồi...⌋

⌈Không, là tôi chặn đường cô trước mà.⌋

Cô ấy lắc đầu mỉm cười, Firefly cũng nhanh chóng lướt qua tiến tới sân đấu. Bất chợt một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, Firefly giật mình quay đầu lại. Sức nóng lan toả khắp má khiến mặt cô như sắp bốc cháy.

⌈Chờ đã, trước đó...⌋

Robin lấy điện thoại ra, giữ nụ cười nhưng lần này có vẻ tươi tắn hơn.

⌈Tôi có thể trao đổi thông tin liên lạc với cô không? Nếu cô không thấy phiền.⌋

⌈...Không, làm sao có thể phiền...⌋

Firefly cũng vội lấy điện thoại ra, sau vài thao tác bọn họ đã trao đổi xong. Nhưng Robin vẫn chưa buông tay cô ra, không còn cách nào khác định rút tay lại thì Robin liền dùng sức kéo Firefly lại gần, gương mặt cả hai thu hẹp chỉ cách vài xen-ti-mét.

⌈Tôi sẽ chờ lần gặp tiếp theo của chúng ta, "little bug"~⌋

Ngay lập tức, Firefly quay đi chạy tức tốc về phía sân với một gương mặt bốc khói. Bỏ lại phía sau là tiếng cười khúc khích và nỗi cồn cào về câu nói đầy ẩn ý của Robin.

⌈Quay lại rồi!...Hử? Firefly cậu bị cảm sao? Mặt cậu đỏ hết rồi.⌋

Cô dùng bàn tay che đi nửa khuôn mặt của mình, lúng túng đáp lại bạn mình.

⌈Không sao, tớ chỉ thấy hơi nóng thôi.⌋

⌈Trời vậy mà kêu nóng hả? Cậu thật sự ổn không vậy?⌋

⌈Trận đấu tập sắp bắt đầu rồi, đừng lo nữa hoạt động nhiều nên mới nóng thôi.⌋

Bỏ qua sự lo lắng của cả hai người bạn, cô chạy tới chỗ tập hợp. Cần điều gì đó khiến cho bản thân không phải nghĩ tới chuyện vừa rồi, buổi tập chiều hôm ấy Firefly là người hăng hái nhất, liên tục ghi điểm mà không ai trong đội hiểu vì sao cô lại hăng sức tới vậy.

Thật sự khí trời vẫn còn rất lạnh, tuyết chưa tan mà ánh nắng cũng không gắt. Nhưng vì lý do nào đó, thân nhiệt Firefly lại cao một cách bất thường, có lẽ do bị cảm nhưng không biết loại "cảm" này có thuốc nào có thể chữa khỏi hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me