TruyenFull.Me

Mau Nuoc Mat Seulrene

Năm 1945, kháng chiếng chống Pháp bùng nổ do Bác Hồ lãnh đạo. Cuộc chiến tranh ảnh hưởng sâu sắc đến nền kinh tế đang phát triển ở nước ta. Ai nấy cũng điều khó khăn, nạn đói bùng phát ở khắp nơi.
.
.
.
Tại vùng quê hẻo lánh ở Hà Nội. Sáp Kỳ và Châu Hiền giờ đây đã thành một đôi. Hai người nương tựa lẫn nhau mà sống. Kể từ lần bỏ trốn vào cái đêm định mệnh ấy, hai người đã phải chạy đôn chạy đáo tìm nơi trú ẩn để thoát khỏi sự truy lùng từ lính của ông Bùi.Ổn định lại cuộc sống. Xây nhà, trồng trọt,đào giếng đều tự tay hai người làm. Cực mà vui.

Hôm nay là ngày đẹp trời, Sáp Kỳ vừa về tới nhà đã lao ngay đến bên cạnh Châu Hiền khoe chiến tích săn được hai con heo rừng mập ú. Cô vui như một đứa trẻ nhận được điểm mười khiến Châu Hiền vui lây. Bữa nay họ lại được một bữa ăn ngon no nê

Tối đến,hai người ngồi trước cửa nhà. Sáp Kỳ ôm trọn Châu Hiền vào lòng, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này

'- Em có thương ta không?'. Châu Hiền hỏi

'- Không!'. Sáp Kỳ dứt khoác

'- Tại sao?'

'- Không thể nào mà không yêu cô tiểu thư xinh đẹp này được chớ'

'- Cái con bé này. Dám trêu ta'. Châu Hiền đánh yêu nhẹ vào người Sáp Kỳ

'- Bình yên thật đấy, đúng là quyết định ngày hôm đó là quyết định đúng đắn. Nếu không thì em sẽ hối tiếc cả đời mất'

'- Đúng rồi. Lúc đó trong em đáng yêu lắm. Mặt mũi thì tèm nhem nước mắt, tay run rẩy nắm tay ta. Sao lúc ấy ta lại nhịn cười giỏi như thế nhỉ?'

'- Cái chị này'. Sáp Kỳ giận dỗi

'- Cảm ơn em rất nhiều. Vì em đã bản lĩnh nắm tay ta cùng nhau bỏ trốn. Thật tốt khi ta đã chọn ở cạnh em. Cùng em trải qua cuộc sống bình yên, ấm no, đủ đầy'

'- Cảm ơn chị đã chọn ở cạnh em. Em yêu chị'.

Trở lại vào đêm trước khi đám cưới tổ chức. Châu Hiền không tài nào ngủ được, một phần hồi hộp lo lắng và phần còn lại là muốn gặp Sáp Kỳ. Cô thở dài mệt mỏi. Bỗng từ bên ngoài, có tiếng nói:'- Tiểu thư, chúng ta nói chuyện chút đi'

Giọng nói quá đỗi quen thuộc. Cô mở cửa ra cho Sáp Kỳ bước vào. Sáp Kỳ bước vào trong, bộ dạng của cô giờ đây khiến Sáp Kỳ bất ngờ. Mắt rươm rướm nước mắt, mũi đỏ hết cả lên

'-Em bị làm sao thế? Sao lại khóc?'

'- Châu Hiền, em xin chị đừng lấy tên Băng lừa đảo đó'.

'- Tại sao chứ? Không phải em cũng muốn ta lấy anh ta sao?'

'- Xin chị đấy đừng lấy anh ta. Em không muốn phải chứng kiến cuộc đời chị bị anh ta vùi dập. Và..... có lẽ trái tim em sẽ tan vỡ khi nhìn thấy chị đám cưới cùng với người khác mất'

'- Ý em là sao?'

'- Tiểu thư, em thật lòng yêu chị. Bấy lâu nay em đã yêu tiểu thư nhưng em đã luôn tự lừa dối chính mình. Em không muốn tiểu thư yêu một người vừa kém cỏi vừa nghèo hèn như em. Nhân tiện em cũng thừa nhận, Băng từng là người yêu cũ của em. Anh ta lên kế hoạch sẽ cưới chị rồi chiếm đoạt tài sản, em không thể chứng kiến hắn lừa dối chị'. Cơ thể Sáp Kỳ run lên, cô vừa nói vừa khóc

'- Em còn yêu anh ta không?'

'- Không hề. Người em yêu là chị'

'- Em đúng là cái đồ ngốc mà. Ta không quan trọng em thế nào, nghèo như nào, yêu ai. Thứ ta yêu chính là con người thật,tính cách đáng quý của em. Và em có biết là em đã làm ta khổ thế nào không chứ. Sao lúc đầu không nói vậy đi, em làm ta phải dằn vặt đau khổ. Luôn phải tự nhủ rằng hãy ngừng yêu Sáp Kỳ đi... Chưa kịp nói dứt lời, Sáp Kỳ đã tiến đến trao cho Châu Hiền một nụ hôn.

Cô siết chặt lấy đôi môi căng mộng ấy. Môi chạm môi khiến thân thể Châu Hiền như rã rời ra không thể chống cự lại. Cứ thế hai người hôn nhau đến tận mấy phút liền. Dính chặt đến độ khi hai người thiếu oxi buộc phải tách rời

'- Châu Hiền, chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn'. Sáp Kỳ nói

'- Bỏ chốn, đi đâu chứ. Khắp cái Việt Nam rộng lớn này nơi đâu cũng có người quen của cha ta. Chúng ta không chốn được đâu'. Châu Hiền lo lắng

'- Em có kế hoạch rồi, chị chỉ cần làm theo,em lo hết. Đi nào'. Sáp Kỳ đưa tay ra. Châu Hiền vui vẻ nắm lấy tay Sáp Kỳ hai người cùng nhau chạy ra cửa sau để chốn. Khi đã sắp tới cửa thì bỗng tiếng cậu Nhân bỗng la to'- Ai đó'. Hai người hốt hoảng đứng hình tại chỗ

Trong khung cảnh u tối, cậu Nhân tay cầm cây đèn pin chiếu qua chiếu lại để xem có ai đó không. Ánh đèn pin cứ chuyển động liên hồi khiến cho Sáp Kỳ và Châu Hiền càng hồi hộp theo. Tưởng chừng hai người xém bị phát hiện thì Vú Xuân xuất hiện

'- Cậu chủ đang làm gì đấy. Khuya rồi sao cậu không đi ngủ ạ'

Nhân cơ hội này, hai người chạy thật nhanh ra khỏi cánh cổng. Vừa ra ngoài, cảm giác tự do khiến cho cả hai thích thú. Nhất là Châu Hiền, sau hai mươi năm ở trong căn dinh thự rộng lớn ấy cuối cùng cô cũng được hưởng thụ cảm giác tự do, làm điều mình thích. Không còn những quy luật hà khắc, định kiến giam cầm.

'- Haha'. Cả hai cười phá lên khi hồi tưởng lại

'- Đây không phải là kế hoạch của em đâu mà là của vú Xuân. Trước lúc chị sắp cưới. Vú Xuân có đến tìm em, Vú ấy bảo là vú đã biết chuyện tình cảm giữa em và chị. Và vú ấy đã khuyên em hãy đưa chị đến một nơi nào đó thật xa đến nơi mà chị cảm thấy hạnh phúc'.

'- Vậy là em chờ người khác đến thôi thúc nên em mới hành động chứ gì!'. Châu Hiền nói đá xéo

'- Chắc là vậy rồi, em nhát chết'

'- Nhát thế mà khiến ta si mê như điếu đổ vậy'

'- Chị lại chọc em'. Sáp Kỳ quay mặt đi tỏ vẻ giận hờn

'- Thôi chị xin lỗi được chưa. Giận mà dễ thương thế. Mong cuộc sống tốt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi'

'- Tình hình đất nước diễn ra căng quá. Nạn đói triền miền, người dân la liệt khắp nơi, tiếng pháo tiếng súng ầm ầm. Bọn Pháp ngày càng manh động chúng giết phá khắp nơi. Em sợ rằng ngày nào đó bọn chúng sẽ phát hiện ra nơi này mất. Hay là mình di cư sang Mỹ ở đi. Bữa em có xuống tỉnh ngóng tin tức, giờ bỏ ra chút tiền là mình có thể qua Mỹ sống cuộc sống sung túc'

'- Qua Mỹ có thể dễ dàng nhưng mà duy trì cuộc sống ở đó mới là vấn đề. Dù gì chúng ta cũng đã ở đây lâu, ở lại với đồng bào vẫn tốt hơn em à'

'- Thì cứ bỏ trốn sang đó đi rồi tính tiếp. Em năn nỉ chị đó. Đi mà'. Sáp Kỳ làm nũng

'- Nếu em muốm thế gì hôn chị một cái đi'

'- Dễ ợt'. Sáp Kỳ nhanh chóng hôn lên môi của Châu Hiền. Nụ hôn vừa ngọt ngào vừa nồng cháy . Rồi Sáp Kỳ nhấc bổng Châu Hiền lên, bế cô xuống chiếc giường được làm bằng cây trúc đơn sơ.  Bàn tay nhẹ nhàng luồn qua lớp áo để sờ nặng hai bầu ngực nhỏ nhắn. Hành động ấy khiến Châu Hiền bất giác rên lên. Sau đó,Sáp Kỳ đưa tay mình xuống vùng dưới của Châu Hiền. Bàn tay thanh thoát chuyên nghiệp khiến Châu Hiền mê đắm. Thế là cả hai đã có một đẹp cực kỳ nồng cháy

Sáng hôm sau, Sáp Kỳ đã thức rất sớm để ra ngoài thu hoạch những nguyên liệu tươi ngon nhất để làm bữa sáng cho Châu Hiền. Vì bữa nay là sinh nhật Châu Hiền, Sáp Kỳ phải đi vào rừng kiếm gì đó để làm quà tặng bất ngờ cho cô.

Khi Châu Hiền đang say giấc, bỗng có tiếng động lạ khiến người nhạy cảm như cô phải thức giấc. Vừa mới mở mắt một bàn tay thô bạo bịt kín miệng cô lại. Tay còn lại nắm tóc cô lôi ra ngoài. Người đó quăng cô xuống đất, khi ngẩng đầu lên cô sợ hãi tột độ. Là những tên lính Pháp. Bọn chúng khoảnh bốn năm người đứng xung quanh cô. Khuôn mặt lộ rõ muốn ăn tươi nuốt sống người con gái yêu đuối này

'- Các người đến đây làm gì?'. Cô quát to

'- Con điếm này biết nói tiếng Pháp kìa tụi bây.'

'- Em hỏi câu dư thừa quá, bọn anh đến để phục vụ em chứ đâu. Tụi bây xơi nó'

Châu Hiền hoảng sợ la hét. Một tên tát vào mặt cô cái mạnh khiến cô phải ọc máu. Rồi chúng ghì chặt hai tay và chân cô xuống nền đất lạnh ngắt

'- Không!!! Bỏ tôi ra. Sáp Kỳ em đâu rồi cứu chị với. SÁP KỲ!!!'

~Hết chap 8~

                       
                         

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me