TruyenFull.Me

Mau Va Hoa Sookay

Một ngày đầu tháng Mười của năm 2024.Đã sắp lập đông mà trời vẫn còn nắng ấm.Nắng vàng trải dài khắp nơi,có phần còn rực rỡ hơn cả mùa hè.Mà không chỉ nắng,kể cả hàng cây,vòm trời cũng rực rỡ hơn.Chúng đều cố gắng khoe hết những gì đẹp nhất,tươi tắn nhất của mình trước khi mùa đông đến.
Bảo Tàng Lịch Sử Quân Sự Việt Nam vẫn đông đúc như mọi khi.Dù mới khai trương nhưng nơi đây đã thu hút được một lượng lớn khách,già trẻ lớn bé đâu đâu cũng có,thậm chí có những người ở tỉnh xa cũng đến tham quan bảo tàng.
Một ông cụ mặc bộ quân phục màu cỏ úa đã sờn,đi từng bước chậm vào nhà trưng bày.Cụ không có cánh tay phải.Tuy vậy cụ không có vẻ gì là ốm yếu hay khó khăn trong việc đi lại cả.Ngẩng đầu lên mới thấy tuổi của cụ,chứ nhìn dáng đi dáng đứng,tiếng nói không ai nghĩ cụ đã gần chín mươi.
Rồi cụ dừng lại trước khu trưng bày về chiến dịch Điện Biên Phủ.Đôi mắt ông cụ chợt long lanh.Đôi mắt cụ cũng rất đặc biệt.Mắt tam bạch mà lòng đen luôn lấp lánh như vì sao sáng.Kí ức chợt ùa về trong tâm trí ông.Kí ức của một cậu trai mười tám,liên tiếp năm mươi sáu ngày đêm bám lấy đồi A1.
Và cả kí ức về một mối tình.
Huỳnh Sơn POV's
20/4/1954
Tiểu đội chúng tôi còn lại bảy người,hai người đã bị thương nặng.Tranh thủ lúc địch tạm ngưng hoả lực,chúng tôi mới có thời gian xem xét tình trạng của nhau.Thằng Phúc bị một mảnh pháo chém trúng cẳng tay,may vào phần mềm nên không đáng lo lắm.Chỉ có điều do bom nổ gần,nó bị choáng,vẫn chết giấc trong hầm.Trường Sơn bị trúng mìn,bay mất bàn tay trái với thương một mắt.Vì không đủ chỗ trống trong hầm,anh em đành đặt nó tạm xuống lòng hào,lót thêm chiếu cho đỡ đau lưng.Giờ cậu ta đã thiếp đi một chút,tay vẫn ôm khư khư quả lựu đạn,ai gỡ cũng không được.
Tiểu đội trưởng,anh Cường nhảy từ trên trận địa xuống chiến hào,vai vác thi thể của một cậu lính xấu số nào đó.
-Xuống đây em nhé,đừng để dính thêm mảnh nào nữa.-Anh nhẹ nhàng đặt người ấy xuống,vuốt mắt cho người đã khuất rồi bọc cậu lại bằng tấm vải dù vứt ở góc hào.
Duy Thuận và Sơn Thạch nãy giờ vẫn thất thần,ngồi bệt xuống lòng hào,tay vẫn ôm súng.Mặt hai người đều ám khói đen xì.Nhìn nhau,không ai nói được lời nào.Phần vì kiệt sức,phần vì chứng kiến vô số đồng đội đã gục xuống trong làn đạn.
-Chúng ta còn bao nhiêu người,bao nhiêu súng,lựu đạn?
Anh Cường hỏi,mặt anh cũng bơ phờ sau trận càn vừa rồi.Tôi trả lời:
-Thưa thủ trưởng,còn lại bảy đồng chí,ba đồng chí hi sinh,còn lại hai người đang mất tích.Đạn chỉ còn non nửa thùng,lựu đạn...
-Em còn một quả,nhưng cho em giữ đi,biết đâu...
Người vừa nói là Anh Khoa.Tôi cau mày,gõ vào trán anh:"Anh đừng có gở mồm,không có chuyện đấy đâu"
Anh Cường đăm chiêu nhìn xa xa.Anh nói,giọng đã khản đặc:"Ta nhất định phải thắng chiến dịch này.Tổng tư lệnh nói rồi,đây có thể là trận đánh lớn quyết định toàn bộ cuộc kháng chiến.Chúng ta đã rất gần với ngày độc lập,không thể bỏ cuộc ở đây.Phải cho quân địch thấy,không thế thấy nước Nam bé nhỏ mà khinh thường được!"
-Anh còn đi đâu?-Sơn Thạch hỏi,khi thấy Cường chuẩn bị đi ra trận địa lần nữa.
-Anh đi tìm xem có ai còn bị mắc ở đâu không.Nếu hi sinh rồi,cũng không thế bỏ mặc chúng được.Các cậu nghỉ ngơi chút,nhưng không được buông lỏng cảnh giác.Địch mới tạm ngưng hoả lực thôi.
Anh Cường đi rồi,mọi thứ lại trở về im lặng.Không ai biết nói với ai câu gì.Chợt Anh Khoa lên tiếng:"Chết,cây đàn của tôi đâu rồi?"Duy Thuận ngao ngán nhìn Khoa:"Giờ mày còn nghĩ đến đàn được à?Chắc đâu đó dưới hầm ấy,xuống mà tìm."
Nghe vậy,Khoa liền chui xuống hầm.Một lát sau,anh cầm theo cây đàn guitar trèo lên.
-May quá,chưa hỏng dây nào.-Khoa cười cười,phủi hộp đàn cho đỡ bụi.Rồi anh dạo lên vài điệu quen thuộc.Anh quay sang tôi,mỉm cười:"Sơn hát nhé?Tôi đàn cho Sơn."Tôi gật gật đầu.
Chỉ cần là anh mời,tôi làm gì cũng được.
Cũng chẳng biết tại sao mà từ đó đến khuya,địch
không bắn nữa.Nhưng tôu vẫn không thể chợp mắt nổi.Mọi người đã ngủ từ lâu,còn tôi vẫn tựa lưng vào lòng hào,nhìn lên trời.Trời nay không có sao,trăng mờ,một màu đen đặc quánh bao trùm tất cả.Mùi khói thuốc bom buồn nôn lởn vởn trong không khí.
Một bàn tay khẽ chạm lên vai tôi.Tôi giật mình quay lại.Bản năng chiến đấu làm tôi dần có thói quen cảnh giác với mọi vật.
-Tôi đây mà,Sơn đừng sợ.
Anh Khoa ghé sát mặt tôi,nói dịu dàng như dỗ trẻ con.Khi thấy rõ là anh rồi,tôi nhẹ nhõm hẳn.Tôi mỉm cười nói với anh:"Khoa chưa ngủ sao?"
-Sơn cũng đã ngủ đâu?
Khoa cười cười đáp.Chúng tôi lại lặng lẽ ngồi bên nhau.Tay anh đan vào tay tôi,rồi anh khẽ cọ đầu vào cổ tôi nghe buồn buồn.
-Sơn có sợ chết không?
Anh hỏi tôi,giọng xa xăm.Tôi im lặng không đáp.
-Tôi hỏi vậy thôi,chứ tôi biết Sơn không sợ mà.Ra đến đây rồi mà còn sợ nữa thì ra thể thống gì nhỉ?
Tôi nhìn anh,khẽ chạm lên má anh.Anh ấy luôn rất xinh đẹp,dù là trong hoàn cảnh nào.Khoa nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra,nói:"Sơn như vậy là tôi lo đấy.Có khó chịu gì cứ nói ra,tôi không phiền nghe Sơn đâu mà."
Tôi thở dài.Tôi có sợ chết không?
Bảo không thì là nói dối,mà bảo đúng thì cũng chẳng phải.
-Khoa này.Nếu một trong hai chúng ta không trở về...thì phải hứa với nhau sẽ sống tốt nhé.
Anh Khoa nhìn tôi.Đôi mắt anh mở to ngạc nhiên.Rồi anh gục đầu xuống vai tôi,khẽ nói:"Có lẽ vậy...nhưng nếu cả hai cùng trở về...thì chúng ta sẽ về cùng nhau được không?"
Tôi vuốt ve mái tóc anh.Tôi yêu anh,tôi biết điều đó.Nhưng tôi không chắc mình có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy hay không.Tôi và anh,đều là con trai,mà lại có tình cảm với nhau,sẽ không thể đường đường chính chính bên nhau được.
Muốn thể hiện tình cảm,cũng chỉ có cách là chờ đến buổi đêm.
Lúc này anh đã ngả hẳn vào lòng tôi.Vô thức,tôi ôm lấy anh.
-Sơn ơi
-Ơi Sơn đây?
-Sơn ngửa tay ra đi.
Tôi ngửa tay ra.Anh Khoa lấy cái gì đó từ trong túi áo ngực,đặt vào tay tôi.Tôi mở ra xem.
Là nhẫn.Nhẫn làm bằng vỏ đạn.Chiếc nhẫn được làm rất khéo,rất tỉ mỉ.Tôi sờ thử thì thấy hình như mặt trong còn được khắc chữ.
-Khoa tự làm hả?Mặt trong khắc chữ gì đây?
-Hì hì-Khoa cười-Sơn đoán đi.
Tôi nhìn chăm chú chiếc nhẫn.Trời tối nên cũng hơi khó nhìn,nhưng đủ thấy lờ mờ những kí tự viết hoa.
-Có chữ S này...rồi chữ gì nữa đây...chữ H hả?Tên Sơn đúng không?
-Không phải!!-Khoa lắc đầu-Đoán lại đi,dễ lắm.
-Có nét ngang,rồi nét chéo,hai nét chéo...Chữ K?
-Đúng rồi!Mãi mới đoán ra,hơi chậm nhé.
Tôi mân mê chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.Khoa giơ cho tôi xem một chiếc khác,có vẻ mảnh hơn cái của tôi.Anh cười:"Anh cũng có một cái đấy!"Tôi cầm nhẫn của anh lên xem.Mặt trong cũng có hai chữ S-K giống của tôi.Tôi cầm tay Khoa lên,đeo nhẫn vào cho anh.Anh hơi bất ngờ nhưng không từ chối.Đeo xong,Khoa liền lấy chiếc nhẫn trên tay tôi,tinh nghịch:"Sơn đeo cho tôi rồi,để tôi đeo lại cho!"
Chiếc nhẫn bằng đồng,sáng lấp lánh trên ngón áp út của tôi.Tôi nắm lấy tay có đeo nhẫn của Khoa,hôn lên đó.Trong bóng tối mà tôi vẫn thấy anh đỏ mặt.
-Đây là nhẫn đính ước.Hoà bình lập lại,nhất định anh sẽ lấy em về,em tin anh chứ?
-Em tin Sơn.
Đêm khuya,dưới chiến hào,giữa chiến trường,không người chứng giám,không trầu cau kiệu hoa;nhưng cực kỳ thiêng liêng.Khoảnh khắc đó là sự kết nối tâm hồn của tôi và anh,đánh dấu vào một bản cam kết vô hình.Cam kết sẽ cùng nhau đồng cam cộng khổ,đi cùng nhau, thương nhau đến suốt đời.
***
1/5/1954
Đợt ba của chiến dịch đã bắt đầu.Tiểu đội của chúng tôi được giao nhiệm vụ tiêu diệt cứ điểm 505 và 505A(Dominique 3) phía đông sông Nậm Rốm.Đây không phải cứ điểm quá lớn,có điều địch chống cự quyết liệt quá nên chúng tôi cũng khá vất vả.Tiếng đạn vù vù réo trên đầu,rồi mìn bẫy nổ khắp nơi.Trường Sơn bắt đầu mất bình tĩnh,chửi rủa văng mạng.
-Tổ cha chúng mày!Sống gì sống dai như đỉa thế?Đ* mẹ nó chứ,lũ súc vật này kiểu được trời độ hay sao ấy,bắn mãi đ*o chết...
-Kìa Trường Sơn,cẩn thận!-Sơn Thạch gào lên khi thấy một mảnh pháo xẹt ngang đầu.Máu phun ra.
-Sơn!-Minh Phúc cố lết tới chỗ Trường Sơn,định kéo nó xuống hầm nhưng nó gạt tay Phúc ra.Trán nó đầm đìa máu,nó gằn giọng mắng:"Buông tao ra,tao còn chiến tiếp được.Mày lo chỗ của mày đi,chỗ đó bọn nó phản công nhiều,một mình thằng Nam không chống nổi đâu."Trán Trường Sơn đã đầm đìa máu,nhỏ thành dòng xuống cằm.Đôi mắt Sơn đỏ vằn lên,long sòng sọc rất đáng sợ.
-Mày chảy máu nhiều quá kìa,không sơ cứu là chết đấy!-Minh Phúc mặt xám ngoét,thụp đầu xuống để né một làn đạn mới của địch.Sơn hét lên:"Chết thì thôi!Ra đến đầy rồi còn sợ chết thì mày cứ việc đi về,đi về ngay!"
Tôi lúc đó đang tiến đến sát mé sau của cứ điểm.Nơi này,hoả lực ít hơn,nhưng cũng dễ bị phát hiện hơn.Tôi sờ lên người,tìm mấy quả lựu đạn.Tôi gỡ chốt lựu đạn ra,ném vào trong bốt chỉ huy,rồi len lén đi ra ngoài,định bụng sẽ giúp bộ phận chiến đấu cận chiến ở ngoài kia.Bỗng chân tôi sụt xuống.Một tiếng đùng vang lên.Tai tôi ù đặc đi,mắt hoa như có cả ngàn con đom đóm bay xung quanh.Cảm giác đau đớn cùng cực bao trùm nửa thân người.Nội tạng như bị một sức lực vô hình đang cố nghiền nát.Tôi lảo đảo,cố dùng hết sức để thoát ra ngoài.Những tiếng lao xao từ trong bốt báo hiệu cho tôi biết rằng chỉ chút nữa thôi,lũ lính bên trong sẽ nhào ra tóm cổ tôi.Quá đau,không thể chạy,tôi đành nằm dẹp xuống đất như giun,bò lê dưới đất.May mắn thay,chỉ một lúc sau,khi tôi gần lết được ra khỏi trận địa,có một bàn tay xốc tôi lên,kéo tôi về hầm...
Tôi tỉnh dậy thì trời đã tối đen.Đầu tôi vẫn đau như búa bổ.Một bóng người bước đến bên giường.
-Cậu dậy rồi à?-Khi người đó cất tiếng nói,tôi nhận ra đó là Duy Khánh,thuộc bộ phận quân y của đại đội.Cậu ấy nhẹ giọng trấn an tôi:"Cậu đạp phải bẫy mìn,nhưng không bị thương nặng lắm đâu.Có điều..."
Đang nói,bỗng Khánh ngập ngừng,như thể sắp nói ra điều gì không đúng.Tôi nhìn một lượt khắp người mình,và điếng hồn nhận ra.
Cánh tay phải của tôi đã biến mất.
Duy Khánh nói tiếp,giọng khản đặc:"Cánh tay cậu bị dập nát gần hết,mất nhiều máu lắm.Tôi buộc phải cắt nó đi mới cứu được cậu...cậu thông cảm.
-Không sao.Trận đánh thế nào rồi?
-À-Nói đến đây,giọng Duy Khánh vui hẳn-Ta thắng rồi!Hai cứ điểm đã bị tiêu diệt.
-Có ai hi sinh không?
-Có...Trường Sơn bị thương ở đầu,lại mất quá nhiều máu,cậu ấy hi sinh trên đường về bệnh viện dã chiến.Minh Phúc bị một mảnh pháo chém vào lưng,chúng tôi tìm thấy thi thể Phúc bị vùi gần đồn địch.Mấy người còn lại cũng bị thương nặng.Duy Thuận bị trúng mảnh bom,thương cả hai mắt,cũng đang nguy kịch...
-Còn Anh Khoa thì sao?-Tôi hỏi,lồng ngực thấp thỏm lo âu.Chẳng hiểu sao tôi có linh cảm rất xấu về số phận của anh.Tôi nắm chặt bàn tay trái,chiếc nhẫn bị ép chặt vào tay tôi đến phát đau.Khánh đánh trống lảng:"Để tôi đi kê thêm một ít thuốc sát trùng cho cậu,nhiễm khuẩn là gay go đấy."
-Anh Khoa đâu?Anh biết mà đúng không?
Tôi gằn từng tiếng,mạch máu đã nổi vằn trên trán.Sao Khánh lại giấu tôi?Khoa rốt cuộc ở đâu?
-Cậu ấy...bị trúng đạn...vào ngực.-Khánh nói,giọng đã hơi nghẹn lại.-Nhưng cậu ấy vẫn đang phẫu thuật,chắc sẽ cứu được thôi.
-Đưa tôi đến chỗ cậu ấy.-Tôi ngồi bật dậy.Khánh vội vàng đến đỡ lấy tôi,ngăn tôi lại:"Cậu còn yếu trong người,đừng vội..."
-Mặc tôi,đưa tôi đi,tôi xin cậu đấy,coi như làm ơn làm phước cho tôi...
Duy Khánh cắn môi,mắt đỏ hoe.Cậu ấy liền nhẹ nhàng nâng tôi dậy,dìu tôi đi.
Khánh dẫn tôi đến khu phẫu thuật.Tôi có thể thấy Duy Thuận đang nằm trên chiếc giường ở góc phòng.Băng quấn quanh mắt Thuận đã đầm đìa máu.Mấy bác sĩ áo trắng,đội mũ có chữ thập đỏ đi đi lại lại.
-Khoa!-Tôi gọi khẽ vì sợ đánh thức những thương binh còn lại.Đến bên giường anh,tôi thì thầm:"Khoa ơi,Sơn đây mà,Sơn đây"Khoa mở mắt nhìn tôi,nhưng không nói được gì.Tôi nghẹn ngào:"Khoa ơi...Khoa cố lên nhé,mình hứa rồi mà..."Khoa vẫn nhìn tôi,anh mỉm cười.Anh run run kéo cổ áo tôi lại.Khánh biết ý,khẽ ra hiệu cho mọi người ra ngoài.Khoa nhìn sâu vào mắt tôi.Đôi mắt anh vẫn đẹp như ngày nào.Tôi cúi xuống,hôn lên môi anh.Đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc ngập tràn.Bàn tay nắm cổ áo tôi dần lỏng ra.Tay anh rơi xuống,và không động cựa nữa.
Tôi cứ quỳ xuống bên cạnh anh như vậy,không biết là bao lâu.Đến tận lúc Khánh vào,nói tôi đi,tôi cũng không đi.Tôi ngắm nhìn anh,từng đường nét gương mặt anh vẫn thanh tú,mềm mại như lúc anh còn sống.Trông anh thanh thản và bình yên đêna lạ lùng,chỉ như chìm vào một giấc ngủ say.
Còn tôi thì sao?
Trống rỗng.
Đau đớn,tuyệt vọng,bất lực,buồn khổ,tất cả dồn vào một lúc,kéo tôi ngã xuống hố sâu.
Ngày chiến thắng gần lắm rồi,sao em nỡ bỏ tôi đi?
Đã nhiều năm trôi qua,Huỳnh Sơn vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy.Cái ngày anh mất đi người quan trọng nhất trong lòng,người đã hứa sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời.
Giờ được nhìn lại,được sống lại những tháng năm ấy qua những vật trưng bày trong bảo tàng,lòng Sơn không khỏi xúc động và tràn ngập nỗi nhớ nhung.
Trần Anh Khoa,em có thấy không?
Hoà bình đã lập lại,cuộc sống bình yên mà chúng ta đánh đổi bằng xương máu,giờ đã thành hiện thực.
Vậy mà em đi đâu rồi?
Mối quan hệ của họ,không một lời nào là yêu,mà lại hơn cả tình yêu.
Đó là sự đồng điệu về tâm hồn,về lí tưởng.Là sự gắn kết mật thiết về cảm xúc không gì chia cách được.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Huỳnh Sơn đã cũ,đã sờn,đến chữ khắc trong lòng nhẫn cũng đã mờ đi,nhưng anh tuyệt chưa một lần muốn tháo nó ra.
Chiếc nhẫn đồng lấp lánh trong ánh sáng tối của bảo tàng,minh chứng cho một tình yêu vĩ đại và cao đẹp,dù một người đã ra đi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me