Me Trai That Ma Nhung Cau Lam Toi Rung Dong Truoc
Tôi mê trai đẹp. Thật đấy. Mỗi lần thấy một gương mặt sáng sủa, sống mũi cao, mắt sâu sâu, hoặc đôi khi chỉ cần một nụ cười duyên là tim tôi nhảy một nhịp. Tôi không phủ nhận, tôi rất có gu. Nhưng cái gu đó hình như lại... không có gu với tôi.Vì sao à?Bạn bè tôi – cả đám trời đánh, chuyên môn cà khịa – bảo tôi là "gu của cà thơi". Tôi lúc đầu ngơ ngác: "Cái gì cơ??" Bọn nó hùa vào: "Mày không thấy hả? Mấy đứa tỏ tình với mày toàn là con gái hoặc mấy bạn nam... không thích nữ thôi!"Ừ thì cũng không sai. Tôi từng nhận được vài lời tỏ tình – mà nếu kể ra thì danh sách không dài, nhưng... kỳ lạ là toàn đến từ những người tôi không ngờ tới. Ban đầu tôi còn thấy tự hào. Ê, tôi hấp dẫn nha! Nhưng rồi, vài bạn nữ nhẹ nhàng đưa thư, thổ lộ trong sáng, làm tôi rối cả đầu. Mà tôi từ chối rất đàng hoàng, lịch sự, không khiến ai tổn thương. Nhưng kể từ sau những lần đó, tôi bắt đầu thấy... sao mà hợp lý đến lạ. Phải chăng... tôi thực sự là gu của cà thơi?Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi không kỳ thị gì cà thơi. Tôi có bạn thân thuộc cộng đồng đó, cực kỳ quý tụi nó. Tôi chỉ đơn giản là... gu của tôi là con trai. Và nhất định phải đẹp trai!
Tôi vào cấp 3 với quyết tâm: tập trung học hành. Dù vẻ ngoài của tôi nhìn cứ như đứa ham chơi, cà lơ phất phơ, nhưng thực chất tôi đứng top 3 lớp và luôn nằm trong top 10 toàn khối. Bọn bạn tôi tức muốn điên, tụi nó bảo: "Chơi như nhau, mày học cao hơn tụi tao, trời bất công quá!"Tôi chỉ nhún vai, cười cười. Nhiều đứa còn trêu: "Ông trời không cho ai tất cả, mày xinh vừa giỏi nên tính khùng điên này là để cân bằng đấy!" Vậy mà tôi lại có lắm người tỏ tình mới hay, cả trường đồn tôi "từ chối nguyên khối nam".Có một lần tôi từ chối một bạn nam cùng lớp, bạn ấy bỏ đi dưới mưa như phim Hàn Quốc. Nguyên tuần sau đó, tụi bạn tôi không tha: "Trái tim băng giá, không chịu yêu ai, định sống độc thân à?" Tôi chỉ cười: "Tụi bây còn nhỏ, yêu rồi chia tay, tình yêu gà bông ai mà giữ lâu dài được."Rồi đến lớp 12.Trường theo như cũ chia lớp thi theo thứ tự tên. Tôi tên bắt đầu bằng chữ "Nh", nên thi phòng toàn con gái – như suốt từ lớp 10 tới giờ. Tôi cứ nghĩ lần này cũng thế.Nhưng không. Khi tôi bước vào phòng thi, tôi khựng lại.Trước mặt tôi là... một cậu con trai. Gương mặt như bước ra từ phim Nhật: trắng, nét thanh thanh nhưng không yếu đuối, tóc hơi rối, ánh mắt rất sâu. Dù cậu ấy không cao nổi bật, nhưng vẫn tầm tầm với tôi – vậy là ổn rồi.Tôi chết đứng trong vài giây, tim đập thình thịch. Gu của tôi! Lần đầu tiên sau mười mấy năm đi học, tôi thấy một người khiến mình... "rung rinh" thật sự. Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy... ngại.Trong suốt giờ thi, tôi làm bài ổn – nhưng đầu óc cứ lãng đãng. Lúc làm xong rồi, ngồi đợi nộp bài, tôi vẫn còn nghĩ miên man. Trường tôi không cho nộp bài trước 15 phút cuối giờ nên tôi gục mặt xuống bàn, mắt lén nhìn người phía trước.Cậu ấy nghiêng nghiêng đầu, chăm chú kiểm tra lại bài. Lúc đó tôi bắt đầu nghĩ: "Không lẽ là học sinh mới? Mà không đúng, nếu có người đẹp trai như vậy chuyển đến, bạn bè tôi đã đồn ầm rồi."Nhưng tôi chưa từng thấy cậu ấy thi cùng phòng trước. Hay là mấy lần trước mình toàn vô sát giờ, lại lười để ý xung quanh? Có thể tôi bỏ sót thật...Ra khỏi phòng thi, tôi vẫn ngơ ngác.Nhưng mà lúc đó... tôi mới chợt nhận ra, chết tiệt thật, tôi không biết tên cậu ấy là gì!Tôi còn không nhớ là giáo viên có gọi tên cậu ấy để điểm danh không nữa. Khi thầy bảo "15 phút nữa là hết giờ, em nào làm xong có thể nộp bài ra về trước" thì tôi – như một cái máy – vội nộp bài và bước đi như trốn chạy. Hình như tôi còn tự hào vì làm bài xong sớm... Giờ nghĩ lại thấy hối hận muốn quay lại cắn chính mình. Quay đầu vào lại được không? Không được, kỳ lắm! Trở lại lớp chỉ để... nhìn cậu ấy hả? Tôi chưa điên tới mức đó.
Tôi vào cấp 3 với quyết tâm: tập trung học hành. Dù vẻ ngoài của tôi nhìn cứ như đứa ham chơi, cà lơ phất phơ, nhưng thực chất tôi đứng top 3 lớp và luôn nằm trong top 10 toàn khối. Bọn bạn tôi tức muốn điên, tụi nó bảo: "Chơi như nhau, mày học cao hơn tụi tao, trời bất công quá!"Tôi chỉ nhún vai, cười cười. Nhiều đứa còn trêu: "Ông trời không cho ai tất cả, mày xinh vừa giỏi nên tính khùng điên này là để cân bằng đấy!" Vậy mà tôi lại có lắm người tỏ tình mới hay, cả trường đồn tôi "từ chối nguyên khối nam".Có một lần tôi từ chối một bạn nam cùng lớp, bạn ấy bỏ đi dưới mưa như phim Hàn Quốc. Nguyên tuần sau đó, tụi bạn tôi không tha: "Trái tim băng giá, không chịu yêu ai, định sống độc thân à?" Tôi chỉ cười: "Tụi bây còn nhỏ, yêu rồi chia tay, tình yêu gà bông ai mà giữ lâu dài được."Rồi đến lớp 12.Trường theo như cũ chia lớp thi theo thứ tự tên. Tôi tên bắt đầu bằng chữ "Nh", nên thi phòng toàn con gái – như suốt từ lớp 10 tới giờ. Tôi cứ nghĩ lần này cũng thế.Nhưng không. Khi tôi bước vào phòng thi, tôi khựng lại.Trước mặt tôi là... một cậu con trai. Gương mặt như bước ra từ phim Nhật: trắng, nét thanh thanh nhưng không yếu đuối, tóc hơi rối, ánh mắt rất sâu. Dù cậu ấy không cao nổi bật, nhưng vẫn tầm tầm với tôi – vậy là ổn rồi.Tôi chết đứng trong vài giây, tim đập thình thịch. Gu của tôi! Lần đầu tiên sau mười mấy năm đi học, tôi thấy một người khiến mình... "rung rinh" thật sự. Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy... ngại.Trong suốt giờ thi, tôi làm bài ổn – nhưng đầu óc cứ lãng đãng. Lúc làm xong rồi, ngồi đợi nộp bài, tôi vẫn còn nghĩ miên man. Trường tôi không cho nộp bài trước 15 phút cuối giờ nên tôi gục mặt xuống bàn, mắt lén nhìn người phía trước.Cậu ấy nghiêng nghiêng đầu, chăm chú kiểm tra lại bài. Lúc đó tôi bắt đầu nghĩ: "Không lẽ là học sinh mới? Mà không đúng, nếu có người đẹp trai như vậy chuyển đến, bạn bè tôi đã đồn ầm rồi."Nhưng tôi chưa từng thấy cậu ấy thi cùng phòng trước. Hay là mấy lần trước mình toàn vô sát giờ, lại lười để ý xung quanh? Có thể tôi bỏ sót thật...Ra khỏi phòng thi, tôi vẫn ngơ ngác.Nhưng mà lúc đó... tôi mới chợt nhận ra, chết tiệt thật, tôi không biết tên cậu ấy là gì!Tôi còn không nhớ là giáo viên có gọi tên cậu ấy để điểm danh không nữa. Khi thầy bảo "15 phút nữa là hết giờ, em nào làm xong có thể nộp bài ra về trước" thì tôi – như một cái máy – vội nộp bài và bước đi như trốn chạy. Hình như tôi còn tự hào vì làm bài xong sớm... Giờ nghĩ lại thấy hối hận muốn quay lại cắn chính mình. Quay đầu vào lại được không? Không được, kỳ lắm! Trở lại lớp chỉ để... nhìn cậu ấy hả? Tôi chưa điên tới mức đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me