Me Trai That Ma Nhung Cau Lam Toi Rung Dong Truoc
Chuyến đi Đà Lạt kết thúc nhanh hơn tôi tưởng.
Mới hôm qua còn đạp xe thở không ra hơi, nay đã phải kéo vali lên xe về lại trường.Và như định mệnh, lúc tôi đang lơ ngơ chen vào hàng điểm danh, Jay lại bước đến.Không biết do vô tình hay cố ý, nhưng khoảng trống giữa tôi và bạn cùng lớp dường như... chờ sẵn Jay bước vào.Cậu ấy đứng cạnh tôi, không nói gì trước.
Tôi cũng định cúi đầu chào xã giao rồi thôi, nhưng cậu ấy lại bất ngờ nghiêng người nói khẽ:
– "Chắc cậu vẫn chưa biết tên mình ha?"Tôi quay sang, vừa kịp bắt gặp nụ cười dịu như nắng chiều trên đồi thông.
– "Jay. Mình tên Jay."
Rồi như sợ tôi chưa nhớ kịp, cậu ấy bổ sung:
– "Lớp 12A1. Nhưng chắc cậu nhớ cái lưng mình nhiều hơn là mặt."Tôi: ...Chết rồi, vậy là cậu ấy thấy cái lúc mình chụp hình bờ lưng thiệt á?
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Jay đã mỉm cười, giơ tay ra nhẹ nhàng như không khí:
– "Mình có thể xin zalo hay Instagram của cậu được không? Để nếu... mình gặp lại, còn biết đường nhắn."Tôi không nói gì, chỉ gật đầu và đưa điện thoại.
Cậu ấy thêm tên, chỉ ghi đơn giản: "Jay 🌿"
Không có bio, không có ảnh đại diện – y chang con người thật ngoài đời: đơn giản, im lặng, nhưng khiến người khác cứ nhớ mãi.
Mới hôm qua còn đạp xe thở không ra hơi, nay đã phải kéo vali lên xe về lại trường.Và như định mệnh, lúc tôi đang lơ ngơ chen vào hàng điểm danh, Jay lại bước đến.Không biết do vô tình hay cố ý, nhưng khoảng trống giữa tôi và bạn cùng lớp dường như... chờ sẵn Jay bước vào.Cậu ấy đứng cạnh tôi, không nói gì trước.
Tôi cũng định cúi đầu chào xã giao rồi thôi, nhưng cậu ấy lại bất ngờ nghiêng người nói khẽ:
– "Chắc cậu vẫn chưa biết tên mình ha?"Tôi quay sang, vừa kịp bắt gặp nụ cười dịu như nắng chiều trên đồi thông.
– "Jay. Mình tên Jay."
Rồi như sợ tôi chưa nhớ kịp, cậu ấy bổ sung:
– "Lớp 12A1. Nhưng chắc cậu nhớ cái lưng mình nhiều hơn là mặt."Tôi: ...Chết rồi, vậy là cậu ấy thấy cái lúc mình chụp hình bờ lưng thiệt á?
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Jay đã mỉm cười, giơ tay ra nhẹ nhàng như không khí:
– "Mình có thể xin zalo hay Instagram của cậu được không? Để nếu... mình gặp lại, còn biết đường nhắn."Tôi không nói gì, chỉ gật đầu và đưa điện thoại.
Cậu ấy thêm tên, chỉ ghi đơn giản: "Jay 🌿"
Không có bio, không có ảnh đại diện – y chang con người thật ngoài đời: đơn giản, im lặng, nhưng khiến người khác cứ nhớ mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me