Me Trai That Ma Nhung Cau Lam Toi Rung Dong Truoc
Sau chuyến đi, tôi trở lại thực tại.
Lớp 12. Thi cử. Ôn bài. Học thêm.Cuộc sống bước vào chế độ chạy deadline không hồi kết.
Sáng học, trưa học, tối học.
Tin nhắn giữa tôi và Jay cũng chỉ là vài ba dòng:Jay: "Ôn tập ổn không?"
Tôi: "Ổn... ờm... tạm ổn 😅"
Jay: "Vậy thì tốt. Nếu cần gì hỏi mình nha."Chỉ vậy.
Không thả thính, không hỏi han nhiều.
Rất Jay.Thỉnh thoảng tôi mở khung chat với cậu ấy ra, rồi lại gập điện thoại xuống vì... chẳng biết nhắn gì.
Giữa một mớ công thức hóa học, đề văn 5 trang, và hàng đống câu trắc nghiệm môn sử, tôi thấy mình không còn thời gian để thích ai nữa.
Hay đúng hơn là... tôi đang lạc trong việc phân biệt: thích – hay chỉ là ấn tượng.⸻Rồi một ngày...
Lúc tôi vừa thi xong một môn, bạn thân tôi kéo áo hỏi:– "Ê mày có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Tôi chớp mắt:
– "Ngày... thi môn Sinh?"
– "Không bà nội. Là sinh nhật mày đó!!!"Tôi: ...Ủa thiệt hả??
Tôi ngơ ngác mất 5 giây.
Thật sự quên sinh nhật mình luôn vì mải học đến mức không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy.Đám bạn thì bù lu bù loa lên:
– "Tụi tao định sau buổi thi sẽ kéo mày đi ăn mừng! Mày không nhớ gì luôn hả trời???"
– "Nãy giờ tụi tao còn định thử làm clip chúc mừng sinh nhật mà tưởng mày lén nhớ, ai ngờ mày lú thiệt!!!"Tôi chỉ biết cười trừ.
Chẳng biết buồn cười hay buồn thật.
Một phần trong tôi... không hiểu sao lại thoáng nghĩ:
Jay có biết hôm nay là sinh nhật tôi không?
Nhưng rồi tôi tự mắng mình:
– "Giữa mùa thi ai mà nhớ nổi! Cậu ấy lo ôn bài chắc cũng không rảnh đâu."Tôi định bỏ điện thoại xuống, nhưng lại thấy có một tin nhắn mới.
Là từ Jay.
Chỉ vỏn vẹn:"Chúc mừng sinh nhật.
Đừng để bản thân quá áp lực, nhớ thở nha. 🌱"Tôi lặng người.
Không hoa, không quà, không bánh kem.
Chỉ vài chữ, đúng kiểu Jay – nhẹ nhàng, trầm lặng – mà khiến tôi thấy ấm hơn bất kỳ lời chúc nào.
Lớp 12. Thi cử. Ôn bài. Học thêm.Cuộc sống bước vào chế độ chạy deadline không hồi kết.
Sáng học, trưa học, tối học.
Tin nhắn giữa tôi và Jay cũng chỉ là vài ba dòng:Jay: "Ôn tập ổn không?"
Tôi: "Ổn... ờm... tạm ổn 😅"
Jay: "Vậy thì tốt. Nếu cần gì hỏi mình nha."Chỉ vậy.
Không thả thính, không hỏi han nhiều.
Rất Jay.Thỉnh thoảng tôi mở khung chat với cậu ấy ra, rồi lại gập điện thoại xuống vì... chẳng biết nhắn gì.
Giữa một mớ công thức hóa học, đề văn 5 trang, và hàng đống câu trắc nghiệm môn sử, tôi thấy mình không còn thời gian để thích ai nữa.
Hay đúng hơn là... tôi đang lạc trong việc phân biệt: thích – hay chỉ là ấn tượng.⸻Rồi một ngày...
Lúc tôi vừa thi xong một môn, bạn thân tôi kéo áo hỏi:– "Ê mày có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Tôi chớp mắt:
– "Ngày... thi môn Sinh?"
– "Không bà nội. Là sinh nhật mày đó!!!"Tôi: ...Ủa thiệt hả??
Tôi ngơ ngác mất 5 giây.
Thật sự quên sinh nhật mình luôn vì mải học đến mức không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy.Đám bạn thì bù lu bù loa lên:
– "Tụi tao định sau buổi thi sẽ kéo mày đi ăn mừng! Mày không nhớ gì luôn hả trời???"
– "Nãy giờ tụi tao còn định thử làm clip chúc mừng sinh nhật mà tưởng mày lén nhớ, ai ngờ mày lú thiệt!!!"Tôi chỉ biết cười trừ.
Chẳng biết buồn cười hay buồn thật.
Một phần trong tôi... không hiểu sao lại thoáng nghĩ:
Jay có biết hôm nay là sinh nhật tôi không?
Nhưng rồi tôi tự mắng mình:
– "Giữa mùa thi ai mà nhớ nổi! Cậu ấy lo ôn bài chắc cũng không rảnh đâu."Tôi định bỏ điện thoại xuống, nhưng lại thấy có một tin nhắn mới.
Là từ Jay.
Chỉ vỏn vẹn:"Chúc mừng sinh nhật.
Đừng để bản thân quá áp lực, nhớ thở nha. 🌱"Tôi lặng người.
Không hoa, không quà, không bánh kem.
Chỉ vài chữ, đúng kiểu Jay – nhẹ nhàng, trầm lặng – mà khiến tôi thấy ấm hơn bất kỳ lời chúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me