Me Trai That Ma Nhung Cau Lam Toi Rung Dong Truoc
Ngay lúc đó –
một đứa bạn từ sàn nhảy,
mắt trợn tròn, miệng thì thầm nhỏ chỉ vừa đủ nghe:– "Chết Jay rồi."
– "Cái anh đẹp trai này... một chín một mười với Jay. Mà người này là trai 100%. Gu của nó rồi còn gì."
– "Tao nói rồi... tao thấy có dấu hiệu nó thẳng thiệt rồi đó!!!"Cả bọn cười khúc khích như đang chứng kiến một "drama nóng bỏng giữa mùa hè".
Tôi giả điên không để ý – nhưng bỗng cứng đơ.Vì...
phía xa, ở gần khu vực bar bên phải, tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh quầy.
Jay.Cậu ấy không tiến lại.
Cũng không cười.
Chỉ...
nhìn tôi.
Và người bên cạnh tôi.Tôi vừa chạm mắt với Jay.Cảm giác như... vô tình bị camera an ninh bắt gặp tại hiện trường vụ án,
mà dù mình chẳng làm gì sai, vẫn thấy hơi tội.Tôi lập tức lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn đó.
– "Mình với Jay có là gì đâu."
– "Người chột dạ phải là cậu ấy. Ngày sinh nhật của tôi mà cậu ấy còn đi hèn hò."Tự nhủ vậy, tôi trừng mắt nhìn lại – ánh mắt thách thức kiểu:
"Nhìn gì mà nhìn?"Nhưng khổ nỗi...
Tôi chỉ hổ báo được đúng 2 giây.
Vì Jay nheo mắt, cười như không cười – kiểu nụ cười nhẹ đủ làm tim tôi khựng một nhịp.
Rồi...Cậu ấy... đang đi lại phía tôi.Tôi nhìn thấy hết rõ ràng qua khóe mắt.
Còn anh đẹp trai bên cạnh tôi vẫn đang nhiệt tình kể chuyện du học Úc gì đó –
Tôi nghe chữ được chữ mất, đầu óc chỉ còn:– "Trời đất ơi... Jay đang tới thiệt kìa."
– "Quay đi giờ còn kịp không?"
– "Không được! Quay đi là mất mặt trước anh đẹp."
– "Nhưng mà Jay đang nhìn như muốn hỏi: 'Chuyện gì đây?'"
– "Tôi tiêu rồi..."⸻Jay dừng lại ngay trước mặt tôi.
Lịch sự. Đứng thẳng. Ánh mắt không còn cười nữa, nhưng cũng không tức giận.Chỉ có... một sự im lặng đủ làm tôi nghẹt thở.Anh đẹp trai thấy người mới tới thì cũng dừng lại, nhìn Jay với ánh mắt hơi dè chừng.
Jay nhìn tôi, rồi nhìn sang anh ta và hỏi bằng giọng rất bình tĩnh:– "Cậu là bạn của cô ấy à?"Cái cách Jay hỏi –
là kiểu không quá thân, nhưng cũng không phải người xa lạ.
Giống như... muốn xác nhận mối quan hệ.Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đẹp trai đã mỉm cười lịch sự:
– "Tụi tôi vừa quen thôi, đang nói chuyện một chút."Jay gật đầu, rồi... quay sang tôi.
Ánh mắt đó không lạnh, nhưng cũng không còn ấm áp như mọi khi.
Chỉ là... một tia gì đó khó tả – như thất vọng được giấu rất kỹ.Cậu ấy nói khẽ, vừa đủ tôi nghe:
– "Xin lỗi vì làm phiền. Chúc cậu tối vui."Rồi quay lưng bỏ đi.
một đứa bạn từ sàn nhảy,
mắt trợn tròn, miệng thì thầm nhỏ chỉ vừa đủ nghe:– "Chết Jay rồi."
– "Cái anh đẹp trai này... một chín một mười với Jay. Mà người này là trai 100%. Gu của nó rồi còn gì."
– "Tao nói rồi... tao thấy có dấu hiệu nó thẳng thiệt rồi đó!!!"Cả bọn cười khúc khích như đang chứng kiến một "drama nóng bỏng giữa mùa hè".
Tôi giả điên không để ý – nhưng bỗng cứng đơ.Vì...
phía xa, ở gần khu vực bar bên phải, tôi thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cạnh quầy.
Jay.Cậu ấy không tiến lại.
Cũng không cười.
Chỉ...
nhìn tôi.
Và người bên cạnh tôi.Tôi vừa chạm mắt với Jay.Cảm giác như... vô tình bị camera an ninh bắt gặp tại hiện trường vụ án,
mà dù mình chẳng làm gì sai, vẫn thấy hơi tội.Tôi lập tức lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vớ vẩn đó.
– "Mình với Jay có là gì đâu."
– "Người chột dạ phải là cậu ấy. Ngày sinh nhật của tôi mà cậu ấy còn đi hèn hò."Tự nhủ vậy, tôi trừng mắt nhìn lại – ánh mắt thách thức kiểu:
"Nhìn gì mà nhìn?"Nhưng khổ nỗi...
Tôi chỉ hổ báo được đúng 2 giây.
Vì Jay nheo mắt, cười như không cười – kiểu nụ cười nhẹ đủ làm tim tôi khựng một nhịp.
Rồi...Cậu ấy... đang đi lại phía tôi.Tôi nhìn thấy hết rõ ràng qua khóe mắt.
Còn anh đẹp trai bên cạnh tôi vẫn đang nhiệt tình kể chuyện du học Úc gì đó –
Tôi nghe chữ được chữ mất, đầu óc chỉ còn:– "Trời đất ơi... Jay đang tới thiệt kìa."
– "Quay đi giờ còn kịp không?"
– "Không được! Quay đi là mất mặt trước anh đẹp."
– "Nhưng mà Jay đang nhìn như muốn hỏi: 'Chuyện gì đây?'"
– "Tôi tiêu rồi..."⸻Jay dừng lại ngay trước mặt tôi.
Lịch sự. Đứng thẳng. Ánh mắt không còn cười nữa, nhưng cũng không tức giận.Chỉ có... một sự im lặng đủ làm tôi nghẹt thở.Anh đẹp trai thấy người mới tới thì cũng dừng lại, nhìn Jay với ánh mắt hơi dè chừng.
Jay nhìn tôi, rồi nhìn sang anh ta và hỏi bằng giọng rất bình tĩnh:– "Cậu là bạn của cô ấy à?"Cái cách Jay hỏi –
là kiểu không quá thân, nhưng cũng không phải người xa lạ.
Giống như... muốn xác nhận mối quan hệ.Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đẹp trai đã mỉm cười lịch sự:
– "Tụi tôi vừa quen thôi, đang nói chuyện một chút."Jay gật đầu, rồi... quay sang tôi.
Ánh mắt đó không lạnh, nhưng cũng không còn ấm áp như mọi khi.
Chỉ là... một tia gì đó khó tả – như thất vọng được giấu rất kỹ.Cậu ấy nói khẽ, vừa đủ tôi nghe:
– "Xin lỗi vì làm phiền. Chúc cậu tối vui."Rồi quay lưng bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me