Me Trai That Ma Nhung Cau Lam Toi Rung Dong Truoc
Mọi chuyện sau đó vẫn như bình thường: học hành, chơi bời, từ chối vài lời tỏ tình lắt nhắt. Nhưng... lâu lâu, khuôn mặt ấy cứ bất ngờ hiện lên trong đầu tôi như quảng cáo YouTube không thể skip. Tôi tự nhủ: "Thôi nào, chắc gặp một lần rồi chẳng bao giờ gặp lại đâu."Rồi một ngày, trường thông báo: chuyến đi Đà Lạt 2 ngày 1 đêm dành cho khối 12. Lúc đầu tôi không định đi – tính tôi lười, lại ngại mấy vụ đông người. Nhưng tụi bạn năn nỉ, lôi kéo kiểu: "Năm cuối rồi đó bà, sau này hối hận thì đừng trách nha!" Thế là tôi đăng ký.Bây giờ nhìn lại... Tôi mừng vì mình đã đi. Cái quyết định đó đúng đắn tới mức tôi muốn tự vỗ tay thưởng cho mình luôn.À quên kể, lớp 12 tôi bị tách lớp khỏi đám bạn cũ. Nhưng không sao hết – tụi tôi đã tính trước. Lúc nào có thời gian cá nhân là tìm nhau, tụ họp như một bầy ong lạc tổ.Sáng hôm đó, chúng tôi có mặt ở Đà Lạt lúc 10h. Sau phần sinh hoạt chung, tụi tôi có 1 tiếng rưỡi tự do ở FRESH GARDEN – ngọn đồi hoa xinh đẹp nổi tiếng ở thành phố mộng mơ. Tôi và nhỏ bạn đang loay hoay tìm mấy đứa còn lại thì...Xuyên qua biển hoa – tôi lại thấy cậu ấy.Tôi đứng hình. Như một phân cảnh slow motion trong phim. Cậu ấy mặc đồ thường, áo khoác gió màu đen, quần jeans, tai nghe vắt qua cổ – nhìn đơn giản mà đẹp trai muốn xỉu. Lần này không có bàn học hay phòng thi ngăn cách – cậu ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.Tôi ngắm đến mức... quên cả thở.Nhỏ bạn tôi đi trước quay lại nhìn tôi bị tụt lại phía sau, nó hỏi tỉnh bơ:
– Bà bị say nắng hả?
Tôi chột dạ, cười trừ:
– Không, hơi mỏi chân nên đứng nghỉ tí...Trời ơi, tôi mà nói thiệt là tụi nó cười sặc nước miếng mất. Ai đời mê trai tới mức dừng bước giữa rừng hoa, nhìn như mất hồn.Buổi tối hôm đó, trường tổ chức một hoạt động giao lưu với người dân tộc. Cả đám được đưa đến một ngôi làng nhỏ gần khu du lịch. Ngồi quanh đám lửa, có thịt nướng, rượu cần, âm nhạc.Tôi – với danh hiệu "quái vật rượu loãng" – làm vài hớp mà như uống nước suối có mùi. Ngon lành. Bắt đầu hơi... high nhẹ.Rồi đến phần chơi trò chơi, đi vòng quanh đống lửa theo nhạc. Lúc tôi đứng dậy khỏi ghế, xoay người qua hướng đống lửa thì...Định mệnh lại đánh tôi thêm phát nữa.CẬU ẤY. ĐỐI DIỆN TÔI.Giữa ánh lửa bập bùng, mắt tôi và cậu ấy va vào nhau. Không phải kiểu nhìn trúng lúc đâu nha. Là... cậu ấy đang nhìn tôi.
Tôi chết lặng. Một phần vì ánh mắt ấy, phần còn lại vì... cậu ấy gật đầu nhẹ và cười với tôi.Tôi đứng như tượng đá. Não tôi dường như bị ngắt nguồn. Trái tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực.Tôi đang định gật đầu lại, mở miệng gì đó cho lịch sự thì...
– Ê đi mậy! Nhạc lên rồi! Làm gì ngơ ngác vậy??Nhỏ bạn tôi đẩy tôi một cái. Tôi giật mình, theo phản xạ quay đi bước theo vòng tròn.KHÔNG ĐÁP LẠI KỊP!
TRỜI ƠI!
Tôi có mất lịch sự không? Cậu ấy có nghĩ tôi chảnh không? Có nghĩ tôi làm mặt lạnh không?Tôi muốn quay lại nhìn thêm lần nữa mà ngại.
Muốn nhắn ai bắt đền cái khoảnh khắc đó mà không biết nhắn cho ai.Tự nhiên... tôi thấy mình bị bỏ bùa.
– Bà bị say nắng hả?
Tôi chột dạ, cười trừ:
– Không, hơi mỏi chân nên đứng nghỉ tí...Trời ơi, tôi mà nói thiệt là tụi nó cười sặc nước miếng mất. Ai đời mê trai tới mức dừng bước giữa rừng hoa, nhìn như mất hồn.Buổi tối hôm đó, trường tổ chức một hoạt động giao lưu với người dân tộc. Cả đám được đưa đến một ngôi làng nhỏ gần khu du lịch. Ngồi quanh đám lửa, có thịt nướng, rượu cần, âm nhạc.Tôi – với danh hiệu "quái vật rượu loãng" – làm vài hớp mà như uống nước suối có mùi. Ngon lành. Bắt đầu hơi... high nhẹ.Rồi đến phần chơi trò chơi, đi vòng quanh đống lửa theo nhạc. Lúc tôi đứng dậy khỏi ghế, xoay người qua hướng đống lửa thì...Định mệnh lại đánh tôi thêm phát nữa.CẬU ẤY. ĐỐI DIỆN TÔI.Giữa ánh lửa bập bùng, mắt tôi và cậu ấy va vào nhau. Không phải kiểu nhìn trúng lúc đâu nha. Là... cậu ấy đang nhìn tôi.
Tôi chết lặng. Một phần vì ánh mắt ấy, phần còn lại vì... cậu ấy gật đầu nhẹ và cười với tôi.Tôi đứng như tượng đá. Não tôi dường như bị ngắt nguồn. Trái tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực.Tôi đang định gật đầu lại, mở miệng gì đó cho lịch sự thì...
– Ê đi mậy! Nhạc lên rồi! Làm gì ngơ ngác vậy??Nhỏ bạn tôi đẩy tôi một cái. Tôi giật mình, theo phản xạ quay đi bước theo vòng tròn.KHÔNG ĐÁP LẠI KỊP!
TRỜI ƠI!
Tôi có mất lịch sự không? Cậu ấy có nghĩ tôi chảnh không? Có nghĩ tôi làm mặt lạnh không?Tôi muốn quay lại nhìn thêm lần nữa mà ngại.
Muốn nhắn ai bắt đền cái khoảnh khắc đó mà không biết nhắn cho ai.Tự nhiên... tôi thấy mình bị bỏ bùa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me