TruyenFull.Me

Me Trai That Ma Nhung Cau Lam Toi Rung Dong Truoc

Tôi còn đang ngơ ngác, nửa tỉnh nửa mơ trong mớ hỗn độn thì đám bạn đã chuyển chủ đề túi bụi – nào là chuyện crush của con nhỏ lớp bên, rồi cái anh phụ trách đoàn bị phát hiện lén ăn mì lúc nửa đêm. Tôi ngồi đó, tay cầm lon nước pha rượu, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, lòng thì vẫn chưa hoàn hồn.

Lạ thay, càng uống... tôi lại càng tỉnh.
Không phải tỉnh rượu, mà là tỉnh... cảm xúc.

Tôi bắt đầu nhớ lại mọi khoảnh khắc với Jay.
Từ ánh mắt, giọng nói... cho đến cái khoảnh khắc tôi tựa vào vai cậu ấy trong vô thức.
Là tôi tự nhiên, hay là vì tôi đã thấy an toàn khi ở bên cậu ấy từ trước rồi?
Mà... tôi thấy an toàn với một cô gái sao?

Sau một hồi rộn ràng, cả đám bắt đầu ngà ngà say, đứa nằm vắt chân lên ghế, đứa thì gục trên bàn, đứa nằm dưới sàn gỗ như xác cá. Tôi bất lực thở dài, thu dọn chiến trường cùng mấy đứa còn lại chưa quá liều lượng.

Đêm đó, tôi ngủ lại căn phòng đầy âm khí này với một mớ suy nghĩ rối rắm.

5h30 sáng.

Điện thoại đứa nào đó rung inh ỏi báo còn một tiếng nữa là phải có mặt điểm danh ở khách sạn chính. Cả đám như xác sống bật dậy, rón rén lê bước trở về, vừa cười khúc khích, vừa cố không đánh thức quản lý tầng.

Về tới phòng, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, lủi ngay vào toilet.

Tiếng nước chảy rì rào.
Tôi đứng đó, để dòng nước xối qua đỉnh đầu, chảy xuống cổ, rồi cả người...

Tôi vẫn chưa dám trả lời lòng mình.
Tôi thích cậu ấy... vì cậu ấy đúng gu nhan sắc?
Hay là kể cả khi biết cậu ấy là con gái... tôi vẫn bị rung động?

Cảm giác ấy không giả.
Tôi không thấy khó chịu.
Chỉ là... không biết nên định nghĩa cảm xúc này thế nào thôi.

7h sáng, tụi tôi lại phải xuống tập trung, nghe giáo viên dặn dò đủ thứ linh tinh: nào là không được rời đoàn, nào là chuẩn bị đồ đạc kỹ, rồi điểm danh lần nữa. Ai nấy đều gật đầu như gà mổ thóc trong trạng thái thiếu ngủ.

Chỉ đến khi được "thả tự do", cả đám mới như bầy ong vỡ tổ ùa đi ăn sáng.

Tôi còn chưa kịp chọn chỗ ngồi, đứa bạn thân đã lôi tôi lại, thì thầm:

– "Nè, tụi tao bàn rồi. Có kế hoạch."

Tôi nhíu mày:
– "Kế hoạch gì nữa trời..."

– "Thì kế hoạch Jay đó!"

Một đứa khác chen vô:
– "Giờ dễ thôi. Mày chỉ cần tiếp xúc nhiều với Jay, thử coi sau khi biết người ta là con gái mày còn thấy rung rinh không."

Tôi gãi đầu:
– "Ờ... ờ..."

– "Nếu không khó chịu, mà còn thấy tim đập nhanh, ánh mắt long lanh thì thôi, khỏi hỏi. Mày hiểu rồi đó. Cứ triển khai tiếp."

Tôi cầm ly sữa đậu nành, ngước nhìn tụi nó với ánh mắt bất lực.

Vừa ngượng vừa lo.
Nhưng... trong lòng, có một góc nhỏ... hình như đang mong đợi?
Tôi có lẽ... đã rung động thật rồi.
Mà lần này, là rung động với... một cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me