TruyenFull.Me

Meanie Bad Boy Va Mui Ten Dinh Menh

Khi đồng hồ điểm 9 giờ, giai điệu trong quán bar chuyển đổi. Wonwoo chào Jeonghan rồi sải bước lên sân khấu.

Ánh đèn hội tụ vào anh.

Bản nhạc vang lên.

Mọi chuyển động của Wonwoo đều tinh tế và quyến rũ. Ánh mắt sắc sảo, cơ thể lướt đi theo từng nhịp nhạc như hòa làm một với giai điệu. Không khí trong quán như bùng nổ, mọi ánh nhìn đều bị cuốn hút. Nhưng đúng lúc ấy—

"RẦM!"

Một cây cột đạo cụ bất ngờ rơi xuống.

Wonwoo theo phản xạ tránh đi, nhưng chân vướng vào dây điện, cơ thể mất thăng bằng. Anh ngã xuống sàn. Một cơn đau nhói truyền đến từ cổ chân.

Cả quán bar sững lại.

Trước khi có ai kịp phản ứng, Mingyu đã lao lên sân khấu như một cơn gió.

Hắn cúi xuống, một tay luồn dưới đầu gối, tay còn lại đỡ lấy lưng Wonwoo, dễ dàng bế anh lên.

"Hyung, xe đâu? Chở tụi em đến bệnh viện!" – Mingyu lớn tiếng gọi Jeonghan.

Jeonghan giật mình, vội chạy đi lấy xe.

Trong xe, Wonwoo nhắm mắt, mồ hôi lấm tấm trên trán vì cơn đau. Mingyu ngồi ghế sau, cánh tay siết chặt lấy anh.

"Không sao đâu, sắp đến bệnh viện rồi, anh sẽ ổn thôi."

Giọng nói trầm ấm bên tai khiến Wonwoo bớt căng thẳng. Hắn thì thầm trấn an, đôi khi lại cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh. Tay hắn vỗ nhẹ vào lưng anh theo nhịp điệu chậm rãi, như muốn xoa dịu cơn đau.

Cảm giác an toàn lạ lùng ấy khiến Wonwoo dù đang đau, vẫn cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ.

---

Tại bệnh viện.

Bác sĩ xác nhận Wonwoo bị nứt xương nhẹ, cần bó bột và hạn chế di chuyển trong ba tháng.

Jeonghan đưa anh về phòng bệnh, nhưng sau đó phải rời đi để xử lý sự cố tại Echo Room. Trong phòng giờ chỉ còn lại Wonwoo và Mingyu.

Mingyu ngồi bên cạnh, bận rộn sắp xếp lại đồ đạc. Wonwoo nằm trên giường, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn hắn. Hồi tưởng lại cảnh trên xe, mặt anh bất giác nóng lên.

Mingyu đột nhiên cất giọng:

"Anh... ăn trái cây không? Tôi gọt cho nhé?"

Hắn hỏi một cách vụng về, như thể cố tìm điều gì đó để nói.

Wonwoo vội quay đi, giọng nhỏ dần:

"Không cần đâu, tôi ổn."

Mingyu nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, liền nói:

"Anh nghỉ đi. Tôi ngủ ở sofa, đợi Jeonghan hyung quay lại."

Wonwoo gật đầu, nhưng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

Anh chần chừ một lúc rồi lí nhí:

"Mingyu này... Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại để bật camera trước không? Tôi cần tháo kính áp tròng..."

Mingyu nghe vậy, bật cười nhẹ.

"Để tôi bế anh vào nhà vệ sinh. Trong đó có gương, dễ hơn."

Wonwoo hơi bối rối nhưng cũng không thể từ chối.

Mingyu cúi xuống, cẩn thận luồn tay bế anh lên một cách nhẹ nhàng, như thể anh chỉ là một vật nhỏ bé cần được bảo vệ. Hắn đặt anh đứng tựa vào bồn rửa, giúp anh không đặt trọng lượng lên chân bị thương.

Bên trong nhà vệ sinh, ánh sáng trắng chiếu xuống, phản chiếu hình ảnh hai người trong gương.

Wonwoo cẩn thận tháo kính, nhưng tiếng thở của Mingyu ngay phía sau lại khiến anh mất tập trung.

Khi tháo xong, anh ngước lên và qua tấm gương, ánh mắt anh bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của Mingyu.

Cái nhìn ấy... nóng bỏng đến mức làm Wonwoo cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó rung lên.

Cổ họng anh khẽ khô lại, bèn hắng giọng:

"Tôi xong rồi."

Mingyu giật mình, như vừa bừng tỉnh từ một giấc mơ. Hắn vội vàng bế anh trở lại giường, kéo chăn đắp lên người anh.

Trước khi quay đi, hắn cúi đầu, giọng trầm thấp:

"Ngủ ngon, Wonwoo."

Lúc này, giọng Wonwoo khe khẽ vang lên.

"...Cảm ơn, Mingyu. Chúc cậu ngủ ngon."

Hắn sững lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mingyu quay về sofa, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo người đang nằm trên giường.

Đêm nay, dù ngủ trên sofa bệnh viện, hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me