Meanie Bad Boy Va Mui Ten Dinh Menh
2 giờ sáng, không gian bệnh viện yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng kim giây đồng hồ lặng lẽ trôi. Căn phòng bệnh nhân tối mờ, ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ hắt lên hai bóng dáng chìm sâu vào giấc ngủ.Bỗng, một cái lay nhẹ nơi bờ vai khiến Mingyu khẽ nhíu mày, đôi mắt vẫn còn lờ đờ vì cơn buồn ngủ. Hắn chớp chớp mắt vài lần để lấy lại tỉnh táo, đến khi ngẩng đầu lên, trước mặt đã là Seungcheol và Jeonghan.Jeonghan đưa một ngón tay lên môi, ánh mắt liếc qua Wonwoo—người vẫn đang ngủ say trên giường bệnh. Tay còn lại của anh chỉ về phía cửa, ý bảo cả ba ra ngoài nói chuyện.Hiểu ý, Mingyu khẽ thở ra một hơi, cẩn thận đứng dậy. Hắn nhìn thoáng qua Wonwoo một lần nữa trước khi cùng hai người anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng.Bên ngoài, Mingyu vừa hỏi chuyện, vừa liên tục quay đầu nhìn qua cửa phòng, lo lắng Wonwoo sẽ tỉnh:
"Quán bar sao rồi ạ? Chuyện gì đã xảy ra với sân khấu vậy?"Jeonghan khẽ thở dài, giọng thấp xuống:
"Tụi anh kiểm tra rồi, cái cột mà Wonwoo sử dụng bị ai đó cố ý tác động lên, khiến nó hư hại. Camera ghi lại được hình ảnh một người lén lút quanh sân khấu vào buổi chiều khi quán đang chuẩn bị mở cửa. Tụi anh đã cho đàn em điều tra, chắc mai sẽ có kết quả."Nghe xong, bàn tay Mingyu siết chặt lại, đôi mày nhíu sâu, môi bặm lại, rõ ràng đang cố gắng kìm nén cơn giận.Seungcheol đặt tay lên vai em họ, trấn an:
"Mọi chuyện cứ để anh với Jeonghan lo. Khi tìm được thủ phạm, em muốn xử lý thế nào thì tùy em."Jeonghan ngạc nhiên quay sang nhìn chồng, nhưng Seungcheol chỉ lắc đầu, không giải thích gì thêm. Anh lấy ra một túi đồ đưa cho Mingyu:"Đây là quần áo của chú mày để quên ở nhà anh hôm trước qua nhậu. Bây giờ em cứ ở đây chăm Wonwoo đi, mai anh và Jeonghan sắp xếp ghé lại. Anh biết em không yên tâm rời đi đâu hết."Mingyu nhận lấy túi đồ, khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn.Seungcheol và Jeonghan không nán lại lâu hơn. Trước khi rời đi, Jeonghan vẫn còn quay lại nhìn Mingyu, ánh mắt mang chút suy tư.Trên đường về, ngồi trong xe, Jeonghan tò mò quay sang chồng:"Sao bạn lại bảo để Mingyu tự xử lý thủ phạm? Lẽ ra mình nên can thiệp."Seungcheol cười, vừa lái xe vừa giải thích:"Nếu không để nó tham gia, em nghĩ nó sẽ không tự tìm cách chen vào à? Thôi thì để nó giải quyết, mình hỗ trợ sau. Chuyện này liên quan đến Wonwoo, mà em biết rồi đó, ai đụng vào người hay đồ của nó thì đừng mong sống yên."Jeonghan bĩu môi, hờn trách:"Hai anh em nhà mấy người giống nhau y như đúc. Wonwoo thậm chí còn chưa phải gì của nó mà nó đã như vậy rồi."Seungcheol bật cười, một tay rời khỏi vô lăng một chút để nắm lấy tay Jeonghan, hôn nhẹ lên mu bàn tay:"Anh dám chắc sớm muộn gì Wonwoo với nó cũng thành đôi. Mingyu từ nhỏ đã muốn gì là không bao giờ từ bỏ, em nên chuẩn bị tinh thần đi."Jeonghan nhìn chồng, nửa tin nửa ngờ, Seungcheol tiếp tục nói:"Kim Mingyu ấy à? Nó chưa từng yêu ai thật lòng, nhưng một khi đã xem thứ gì là của nó, thì đừng ai mong chạm vào. Có khi em cũng không còn được cưng nựng Wonwoo nữa đâu."Câu nói đùa của Seungcheol khiến Jeonghan lắc đầu, cười nhẹ, nhưng không đáp thêm gì.---Trong phòng bệnh, Mingyu quay lại, nhưng không vội ngủ. Hắn bước tới bên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm Wonwoo đang say ngủ. Từ đôi chân mày thanh tú, đôi mắt nhắm nghiền, đến đôi môi nhỏ xinh—mọi đường nét đều cuốn hút đến lạ."Ngay cả khi ngủ, anh ấy cũng đẹp như vậy" Mingyu nghĩ thầm.Không kìm được, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán cao của Wonwoo. Sau đó, Mingyu lùi lại, tự nhủ: "Chỉ lần này thôi. Từ ngày mai, sẽ không ai được phép làm tổn thương anh ấy nữa."Hắn trở lại ghế sofa, nhắm mắt và dần chìm vào giấc ngủ, lòng đã hạ quyết tâm bảo vệ Wonwoo đến cùng.---Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua khe cửa sổ, chạm đến đôi mắt khép hờ của Wonwoo. Anh hơi nhíu mày, khó chịu trước sự nghịch ngợm của những tia nắng, rồi chậm rãi mở mắt.Cảm giác lạ lẫm khiến Wonwoo quay đầu nhìn quanh. Căn phòng trắng toát cùng mùi thuốc sát trùng xác nhận rằng anh vẫn đang nằm trong bệnh viện. Ánh mắt anh lướt đến chiếc sofa nhỏ ở góc phòng và ngay lập tức dừng lại. Mingyu nằm đó, cơ thể to lớn gần như tràn khỏi chiếc ghế chật hẹp, tư thế ngủ co quắp trông không thoải mái chút nào.Một cảm giác áy náy nhói lên trong lòng Wonwoo. Anh tự hỏi, tại sao hắn lại chịu vất vả như vậy chỉ vì một người mà hắn không quá thân thiết? Hai người họ đâu phải bạn bè chí cốt gì, chỉ gặp nhau vài lần và chào hỏi qua loa.Rồi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Mingyu. Đây là lần đầu tiên Wonwoo có cơ hội quan sát hắn thật kỹ.Từng đường nét của Mingyu hiện ra rõ ràng hơn dưới ánh nắng: đôi lông mày đậm, sống mũi cao và cả đôi răng nanh nhỏ đáng yêu ẩn sau đôi môi mím chặt khi ngủ. Wonwoo khẽ cười thầm, nhớ lại những lần gặp trước đây.Lần đầu tiên, ở quán bar, anh thấy hắn thật phiền phức. Mingyu đã khen ngợi anh với ánh mắt sáng rực – ánh mắt khiến Wonwoo nghĩ ngay đến sự tán tỉnh. Khi ấy, anh vừa diễn xong, mệt mỏi, nên càng thấy không thoải mái.Lần thứ hai, họ tình cờ gặp lại ở quán cà phê nhỏ của Wonwoo. Mingyu xuất hiện trong dáng vẻ hoàn toàn khác: tóc thả nhẹ hơi rối, ánh mắt bối rối khi gọi đồ uống. Hình ảnh ấy khiến Wonwoo ngạc nhiên, đến mức anh không thể ngừng nhìn. Đặc biệt là đôi răng nanh nhỏ nhắn và mái tóc bồng bềnh như một chú cún bự. Anh đã tự nhủ không được để ý, nhưng vẫn cứ muốn vươn tay xoa đầu hắn.Còn bây giờ, hình ảnh Mingyu ngủ say trước mặt lại đáng yêu đến khó tả. Wonwoo khẽ mỉm cười khi nhớ lại chuyện tối qua hắn đã cố gắng an ủi anh trên xe, câu nói ấm áp của hắn khiến lòng anh dịu lại. Bất giác, anh chun mũi cười khẽ, cảm thấy cậu chàng này thật sự... dễ thương quá.Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Wonwoo bỗng thấy Mingyu động đậy. Hắn mở mắt, nhận ra anh đã tỉnh liền bật dậy, lao ngay đến bên giường."Anh tỉnh rồi! Có thấy đau hay khó chịu ở đâu không?"Wonwoo nhìn hắn, không nhịn được mà cười trước vẻ hớt hải đó."Tôi ổn. Không sao đâu."Thấy anh muốn ngồi dậy, Mingyu nhanh tay đỡ, giọng vẫn đầy lo lắng:"Anh chắc không? Có cần gọi bác sĩ không?""Không cần. Tôi ổn thật mà" Wonwoo khẽ mỉm cười trấn an.Nhưng câu trả lời của anh chẳng làm Mingyu bớt lo. Hắn cắn môi, suy nghĩ một chút rồi hỏi:"Anh muốn ăn gì không? Em đi mua cho anh nhé."Wonwoo ngẩng lên, ngạc nhiên vì cách xưng hô của hắn. Anh bật cười, nhẹ nhàng đáp:"Vậy... nhờ em mua giúp anh cháo được không?" Nụ cười sáng rực lập tức xuất hiện trên mặt Mingyu, để lộ đôi răng nanh mà Wonwoo yêu thích."Được! Anh chờ chút nha. À, đêm qua anh Jeonghan có ghé qua đưa đồ cho anh. Em đã sạc điện thoại cho anh rồi."Nói xong, hắn đưa túi đồ cho Wonwoo rồi vội vàng đi mua đồ ăn.Khi Mingyu đi khỏi, Wonwoo đeo kiếng, mở điện thoại và thấy tin nhắn từ nhóm bạn. Tin báo từ Jeonghan đã làm họ yên tâm phần nào, nhưng vẫn còn nhiều lời nhắn từ Hansol, Seungkwan, Jihoon và Soonyoung. Wonwoo nhanh chóng nhắn tin cho cả nhóm, bảo rằng anh ổn.Ngay khi anh vừa gõ xong, cửa phòng bật mở. Cả nhóm bạn kéo vào, huyên náo như một cơn lốc xoáy. Chan và Seungkwan là hai người đầu tiên chạy đến bên giường, mặt mày lo lắng như sắp khóc. Những người khác chỉ lắc đầu cười, nhẹ nhàng trêu hai cậu nhóc.Giữa khung cảnh ồn ào ấy, Mingyu mua cháo về hắn lẳng lặng đứng đó ánh mắt vẫn dõi theo Wonwoo không rời. Nhận ra điều này, Seungcheol vỗ vai hắn, ra hiệu đi ra ngoài hành lang nói chuyện.Khi chỉ còn hai người, Seungcheol nghiêm giọng:"Tụi anh tìm ra thủ phạm rồi. Là một cô nhân viên phục vụ. Nghe đâu Wonwoo chiếm được sự chú ý của gã đại gia mà cô ta thích nên sinh lòng ghen ghét."Mingyu siết chặt tay, gương mặt trầm xuống. Sau một lúc suy nghĩ, hắn đáp:"Tống cổ cô ta vào tù vài tháng. Nhân tiện, bắt cô ta trả tiền viện phí. Em sẽ dùng số đó mua thức ăn cho mèo."Seungcheol bật cười:"Mèo nào cơ?"Mingyu đỏ mặt, không đáp lại mà quay người bước thẳng vào phòng bệnh. Trong lòng hắn, câu trả lời đã quá rõ ràng "Chú mèo Wonwoo" chính là lý do hắn chẳng thể rời đi được nữa.
"Quán bar sao rồi ạ? Chuyện gì đã xảy ra với sân khấu vậy?"Jeonghan khẽ thở dài, giọng thấp xuống:
"Tụi anh kiểm tra rồi, cái cột mà Wonwoo sử dụng bị ai đó cố ý tác động lên, khiến nó hư hại. Camera ghi lại được hình ảnh một người lén lút quanh sân khấu vào buổi chiều khi quán đang chuẩn bị mở cửa. Tụi anh đã cho đàn em điều tra, chắc mai sẽ có kết quả."Nghe xong, bàn tay Mingyu siết chặt lại, đôi mày nhíu sâu, môi bặm lại, rõ ràng đang cố gắng kìm nén cơn giận.Seungcheol đặt tay lên vai em họ, trấn an:
"Mọi chuyện cứ để anh với Jeonghan lo. Khi tìm được thủ phạm, em muốn xử lý thế nào thì tùy em."Jeonghan ngạc nhiên quay sang nhìn chồng, nhưng Seungcheol chỉ lắc đầu, không giải thích gì thêm. Anh lấy ra một túi đồ đưa cho Mingyu:"Đây là quần áo của chú mày để quên ở nhà anh hôm trước qua nhậu. Bây giờ em cứ ở đây chăm Wonwoo đi, mai anh và Jeonghan sắp xếp ghé lại. Anh biết em không yên tâm rời đi đâu hết."Mingyu nhận lấy túi đồ, khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn.Seungcheol và Jeonghan không nán lại lâu hơn. Trước khi rời đi, Jeonghan vẫn còn quay lại nhìn Mingyu, ánh mắt mang chút suy tư.Trên đường về, ngồi trong xe, Jeonghan tò mò quay sang chồng:"Sao bạn lại bảo để Mingyu tự xử lý thủ phạm? Lẽ ra mình nên can thiệp."Seungcheol cười, vừa lái xe vừa giải thích:"Nếu không để nó tham gia, em nghĩ nó sẽ không tự tìm cách chen vào à? Thôi thì để nó giải quyết, mình hỗ trợ sau. Chuyện này liên quan đến Wonwoo, mà em biết rồi đó, ai đụng vào người hay đồ của nó thì đừng mong sống yên."Jeonghan bĩu môi, hờn trách:"Hai anh em nhà mấy người giống nhau y như đúc. Wonwoo thậm chí còn chưa phải gì của nó mà nó đã như vậy rồi."Seungcheol bật cười, một tay rời khỏi vô lăng một chút để nắm lấy tay Jeonghan, hôn nhẹ lên mu bàn tay:"Anh dám chắc sớm muộn gì Wonwoo với nó cũng thành đôi. Mingyu từ nhỏ đã muốn gì là không bao giờ từ bỏ, em nên chuẩn bị tinh thần đi."Jeonghan nhìn chồng, nửa tin nửa ngờ, Seungcheol tiếp tục nói:"Kim Mingyu ấy à? Nó chưa từng yêu ai thật lòng, nhưng một khi đã xem thứ gì là của nó, thì đừng ai mong chạm vào. Có khi em cũng không còn được cưng nựng Wonwoo nữa đâu."Câu nói đùa của Seungcheol khiến Jeonghan lắc đầu, cười nhẹ, nhưng không đáp thêm gì.---Trong phòng bệnh, Mingyu quay lại, nhưng không vội ngủ. Hắn bước tới bên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm Wonwoo đang say ngủ. Từ đôi chân mày thanh tú, đôi mắt nhắm nghiền, đến đôi môi nhỏ xinh—mọi đường nét đều cuốn hút đến lạ."Ngay cả khi ngủ, anh ấy cũng đẹp như vậy" Mingyu nghĩ thầm.Không kìm được, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán cao của Wonwoo. Sau đó, Mingyu lùi lại, tự nhủ: "Chỉ lần này thôi. Từ ngày mai, sẽ không ai được phép làm tổn thương anh ấy nữa."Hắn trở lại ghế sofa, nhắm mắt và dần chìm vào giấc ngủ, lòng đã hạ quyết tâm bảo vệ Wonwoo đến cùng.---Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng len qua khe cửa sổ, chạm đến đôi mắt khép hờ của Wonwoo. Anh hơi nhíu mày, khó chịu trước sự nghịch ngợm của những tia nắng, rồi chậm rãi mở mắt.Cảm giác lạ lẫm khiến Wonwoo quay đầu nhìn quanh. Căn phòng trắng toát cùng mùi thuốc sát trùng xác nhận rằng anh vẫn đang nằm trong bệnh viện. Ánh mắt anh lướt đến chiếc sofa nhỏ ở góc phòng và ngay lập tức dừng lại. Mingyu nằm đó, cơ thể to lớn gần như tràn khỏi chiếc ghế chật hẹp, tư thế ngủ co quắp trông không thoải mái chút nào.Một cảm giác áy náy nhói lên trong lòng Wonwoo. Anh tự hỏi, tại sao hắn lại chịu vất vả như vậy chỉ vì một người mà hắn không quá thân thiết? Hai người họ đâu phải bạn bè chí cốt gì, chỉ gặp nhau vài lần và chào hỏi qua loa.Rồi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Mingyu. Đây là lần đầu tiên Wonwoo có cơ hội quan sát hắn thật kỹ.Từng đường nét của Mingyu hiện ra rõ ràng hơn dưới ánh nắng: đôi lông mày đậm, sống mũi cao và cả đôi răng nanh nhỏ đáng yêu ẩn sau đôi môi mím chặt khi ngủ. Wonwoo khẽ cười thầm, nhớ lại những lần gặp trước đây.Lần đầu tiên, ở quán bar, anh thấy hắn thật phiền phức. Mingyu đã khen ngợi anh với ánh mắt sáng rực – ánh mắt khiến Wonwoo nghĩ ngay đến sự tán tỉnh. Khi ấy, anh vừa diễn xong, mệt mỏi, nên càng thấy không thoải mái.Lần thứ hai, họ tình cờ gặp lại ở quán cà phê nhỏ của Wonwoo. Mingyu xuất hiện trong dáng vẻ hoàn toàn khác: tóc thả nhẹ hơi rối, ánh mắt bối rối khi gọi đồ uống. Hình ảnh ấy khiến Wonwoo ngạc nhiên, đến mức anh không thể ngừng nhìn. Đặc biệt là đôi răng nanh nhỏ nhắn và mái tóc bồng bềnh như một chú cún bự. Anh đã tự nhủ không được để ý, nhưng vẫn cứ muốn vươn tay xoa đầu hắn.Còn bây giờ, hình ảnh Mingyu ngủ say trước mặt lại đáng yêu đến khó tả. Wonwoo khẽ mỉm cười khi nhớ lại chuyện tối qua hắn đã cố gắng an ủi anh trên xe, câu nói ấm áp của hắn khiến lòng anh dịu lại. Bất giác, anh chun mũi cười khẽ, cảm thấy cậu chàng này thật sự... dễ thương quá.Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Wonwoo bỗng thấy Mingyu động đậy. Hắn mở mắt, nhận ra anh đã tỉnh liền bật dậy, lao ngay đến bên giường."Anh tỉnh rồi! Có thấy đau hay khó chịu ở đâu không?"Wonwoo nhìn hắn, không nhịn được mà cười trước vẻ hớt hải đó."Tôi ổn. Không sao đâu."Thấy anh muốn ngồi dậy, Mingyu nhanh tay đỡ, giọng vẫn đầy lo lắng:"Anh chắc không? Có cần gọi bác sĩ không?""Không cần. Tôi ổn thật mà" Wonwoo khẽ mỉm cười trấn an.Nhưng câu trả lời của anh chẳng làm Mingyu bớt lo. Hắn cắn môi, suy nghĩ một chút rồi hỏi:"Anh muốn ăn gì không? Em đi mua cho anh nhé."Wonwoo ngẩng lên, ngạc nhiên vì cách xưng hô của hắn. Anh bật cười, nhẹ nhàng đáp:"Vậy... nhờ em mua giúp anh cháo được không?" Nụ cười sáng rực lập tức xuất hiện trên mặt Mingyu, để lộ đôi răng nanh mà Wonwoo yêu thích."Được! Anh chờ chút nha. À, đêm qua anh Jeonghan có ghé qua đưa đồ cho anh. Em đã sạc điện thoại cho anh rồi."Nói xong, hắn đưa túi đồ cho Wonwoo rồi vội vàng đi mua đồ ăn.Khi Mingyu đi khỏi, Wonwoo đeo kiếng, mở điện thoại và thấy tin nhắn từ nhóm bạn. Tin báo từ Jeonghan đã làm họ yên tâm phần nào, nhưng vẫn còn nhiều lời nhắn từ Hansol, Seungkwan, Jihoon và Soonyoung. Wonwoo nhanh chóng nhắn tin cho cả nhóm, bảo rằng anh ổn.Ngay khi anh vừa gõ xong, cửa phòng bật mở. Cả nhóm bạn kéo vào, huyên náo như một cơn lốc xoáy. Chan và Seungkwan là hai người đầu tiên chạy đến bên giường, mặt mày lo lắng như sắp khóc. Những người khác chỉ lắc đầu cười, nhẹ nhàng trêu hai cậu nhóc.Giữa khung cảnh ồn ào ấy, Mingyu mua cháo về hắn lẳng lặng đứng đó ánh mắt vẫn dõi theo Wonwoo không rời. Nhận ra điều này, Seungcheol vỗ vai hắn, ra hiệu đi ra ngoài hành lang nói chuyện.Khi chỉ còn hai người, Seungcheol nghiêm giọng:"Tụi anh tìm ra thủ phạm rồi. Là một cô nhân viên phục vụ. Nghe đâu Wonwoo chiếm được sự chú ý của gã đại gia mà cô ta thích nên sinh lòng ghen ghét."Mingyu siết chặt tay, gương mặt trầm xuống. Sau một lúc suy nghĩ, hắn đáp:"Tống cổ cô ta vào tù vài tháng. Nhân tiện, bắt cô ta trả tiền viện phí. Em sẽ dùng số đó mua thức ăn cho mèo."Seungcheol bật cười:"Mèo nào cơ?"Mingyu đỏ mặt, không đáp lại mà quay người bước thẳng vào phòng bệnh. Trong lòng hắn, câu trả lời đã quá rõ ràng "Chú mèo Wonwoo" chính là lý do hắn chẳng thể rời đi được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me