Meanie Con Meo Ben Chiec Duong Cam
Đồng hồ đeo tay tích tắc đúng tám giờ tối, Wonwoo đã đứng trước chiếc cổng sắt lớn nằm giữa hai hàng cây tuyết tùng theo như lời miêu tả của Mingyu. Anh toang ấn số gọi cậu thì đã thấy cửa mở ra, ánh đèn pha sáng quắc từ ô tô rọi thẳng vào một bóng người cao lớn đứng ngay trước đầu xe. Thấy cậu ta nhắm nghiền hai mắt trước thứ ánh sáng cực đại nên Wonwoo mau chóng tắt đèn xe đi. Anh kéo cửa kính xe xuống, nhướn người ra ngoài hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Không sao. Anh chạy vào đi rồi dừng lại đợi tôi.
Mingyu đứng nép sang một bên nhường lối cho chiếc Ford Cortina lăn bánh vào trong. Cậu khép hai cánh cổng lại rồi tiến đến xe, thản nhiên mở cửa bên ghế phụ lái rồi ngồi vào.
- Cho tôi quá giang vào trong đi, lười đi bộ lắm.
- Nếu tôi từ chối thì sao?
- Được thôi, anh quay đầu xe đi, tôi xuống mở cổng tiễn anh về.
Wonwoo cười nhếch môi, đột ngột nhấn chân ga làm Mingyu xém chút nữa là ngã nhoài người về phía trước. Cậu liếc nhìn anh một cái đầy hờn dỗi rồi cũng nhanh chóng cười thật tươi.
Vào đến khuôn viên ở phía trong, Wonwoo mới thực sự sửng sốt vì độ hoành tráng và đồ sộ của căn biệt thự. Tắt máy bước xuống xe, Wonwoo mở cốp lấy ra chiếc violin được đặt trong hộp cẩn thận.
- Anh mang cả violin đến đây sao?
- Ừ, chứ đến tay không thì chán lắm.
Khi đứng trước toà biệt thự nguy nga, miệng Wonwoo bất giác thành hình chữ O.
- Cậu mua được một căn như thế này luôn sao?
- Tại sao không? - Mingyu nói đùa - Tôi cũng hối hận khi mua nó vì rộng quá, ở một mình cô đơn lắm.
- Cậu ở một mình à? Tôi tưởng báo chí dạo gần đây đồn đoán cậu có bạn gái...
Mingyu bật cười thành tiếng, mở cửa mời anh bước vào trong trước rồi cẩn thận đóng lại.
- Mẹ tôi thôi. Khổ thật. Bà ta mà biết báo chí khen mình trẻ đẹp đến nỗi tưởng nhầm là bạn gái của chính con trai thì chắc nhảy cẫng lên vì vui sướng mất.
- Vậy giờ mẹ cậu đâu?
Mingyu lắc đầu:
- Không biết. Đến đòi tiền xong thì chắc lại tới Manhattan, tấp vào một quán bar xập xình nào đó rồi.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Wonwoo không gì khác ngoài chiếc đại dương cầm sừng sững ở phía cuối sảnh chính. Anh mải mê ngước nhìn loạt đèn chùm rực rỡ trên trần mà không để ý đến một chú mèo mun bỗng từ đâu xuất hiện phía trước, chỉ cần một bước chân nữa thôi là mũi giày anh đã giẫm vào đuôi nó rồi.
- Một mình cậu sống cùng một con mèo. Vậy thì cô đơn thật đấy. Tôi đặt cây violin ở đây được không?
- Thoải mái.
Wonwoo bỏ hộp đựng đàn xuống chiếc bàn cạnh cây dương cầm, tiếp tục vừa tham quan vừa cảm thán không ngớt về vẻ đẹp lộng lẫy của từng gian phòng.
- Ngưỡng mộ cậu thật đó, hai mươi lăm tuổi đã có thể mua được hẳn một căn biệt thự như thế này.
Trong lúc đang ngắm nhìn từng tấm bằng khen ở phòng khách, tiếng đàn dương cầm ma mị bỗng xuất hiện, vang vọng khắp căn biệt thự im ắng.
Moonlight Sonata 1st Movement.
Dạo hết một vòng ở tầng trệt, Wonwoo quay trở lại sảnh chính, nơi có một người vẫn đang chăm chú thả mình theo bản Sonata Ánh Trăng đầy rùng rợn. Anh đứng tựa người vào thân cây dương cầm, chăm chú quan sát cử động từng ngón tay của cậu, đến khi nốt nhạc cuối cùng vang lên thì Wonwoo mới dám cất tiếng:
- Căn biệt thự chưa đủ rùng rợn hay sao mà còn chơi Sonata Ánh Trăng? Cậu định doạ tôi phải không Mingyu?
- Anh không lên tầng tham quan à?
- Không, tôi nghĩ tham quan hết nơi này cũng tốn kha khá thời gian đó. Tôi không muốn lãng phí thời gian nên vào việc chính luôn thôi.
Nói rồi Wonwoo tiến đến mở chiếc hộp đựng bằng da, lấy ra cây violin màu nâu hạt dẻ yêu thích của anh.
- Anh nôn nóng thế! Bình tĩnh nào, tôi phải có quà tặng cho khách sang chơi trước đã chứ. Anh thích bài gì?
- Chơi bất cứ bài nào mà cậu muốn.
- Được thôi, anh ngồi xuống nghế đi.
Wonwoo ngồi xuống chiếc ghế da bên cạnh, bắt chéo hai chân chờ đợi bài hát mà Mingyu lựa chọn.
Khi ba nốt nhạc đầu vừa vang lên, toàn bộ cơ thể Wonwoo bỗng chốc trở nên cứng đờ, cố gắng kìm chế cảm xúc khi nghe bài Canon in D lừng danh. Mingyu nhìn thấy tất cả, cậu thoáng cảm thấy bối rối nhưng không thể dừng ngang bài nhạc giữa chừng, cố gắng phớt lờ để đánh tiếp phần còn lại.
Sắp vào đoạn điệp khúc, Wonwoo đột nhiên đứng phắc dậy, đưa cây violin lên tựa vào cổ, tay phải cầm cây vĩ nhấp nhấp chờ đợi nhịp thích hợp rồi nhắm mắt, bắt đầu bản hoà tấu cùng tiếng dương cầm của Mingyu.
Canon in D sinh ra như một bản hoà tấu hoàn hảo dành cho hai loại nhạc cụ như dương cầm và vĩ cầm. Âm thanh nhẹ nhàng của cây dương cầm như dẫn lối thính giả thả mình vào dòng cảm xúc lặng lẽ trôi, để rồi khi tiếng vĩ cầm cất lên đã đẩy thứ cảm xúc vốn da diết đạt đến cao trào. Toàn bộ không gian trong căn biệt thự tràn ngập thứ âm thanh êm dịu đến xiêu lòng, như thứ mật ngọt dẫn dụ ong bướm mau chóng bay đến khám phá.
Chẳng cần đến bản ký âm, hai người cứ thế hoà mình vào giai điệu bay bổng thiết tha. Mingyu cả thân trên cứ đưa đẩy theo từng nốt nhạc trên phím đàn, Wonwoo cũng không tài nào đứng yên một chỗ để biểu diễn với cây đàn violin, cơ thể di chuyển thật nhịp nhàng hệt như chuyển động của cây vĩ trên tay.
Bài nhạc kết thúc cũng là lúc Wonwoo mở mắt, vô tình chạm phải ánh nhìn đầy tò mò của Mingyu.
- Mỗi lần anh chơi violin là sẽ nhắm mắt như vậy sao?
- Không phải, chỉ khi tôi chơi những bài yêu thích thì mới nhắm mắt để tận hưởng tiếng đàn thôi.
- Với cả khi nãy tôi bảo anh ngồi yên để tôi đánh một bản cho anh nghe cơ mà?
- Cậu chọn đánh Canon in D một mình với cây dương cầm đấy à? Thế thì còn gì là cảm xúc đâu chứ.
Mingyu bật cười:
- Cũng đúng, nhưng đó là bài yêu thích của tôi, không ngờ anh Wonwoo cũng thích bài này. Chiếc huy chương đầu tiên trong sự nghiệp của tôi cũng là nhờ Canon in D đấy. À mới đâu đó tháng trước thôi, tôi còn mang bài này đi biểu diễn ở London nữa.
- Tôi có thấy, công nhận cậu đánh bài này cảm xúc thật!
Thậm chí còn cứu được mạng sống của tôi đấy, cậu biết không Mingyu?
- Anh muốn uống chút gì đó không?
- Ừm. Sao cũng được, tôi cũng đang cảm thấy hơi khát.
Cả hai tiến đến chiếc tủ lạnh, mở hai lon bia rồi uống một hơi vơi đi phân nửa. Wonwoo trên tay cầm lon bia nhưng ánh mắt lại dán chặt lên tủ rượu khổng lồ bên cạnh với hàng trăm hãng rượu nội ngoại có đủ.
- Cậu nghiện rượu đấy à? - Wonwoo nửa đùa nửa thật.
- Không có, chỉ là sưu tầm thôi, tôi uống chẳng được bao nhiêu trong số mấy trăm chai đó đâu. Anh muốn thử không?
Wonwoo liền lắc đầu:
- Hẹn cậu dịp khác thôi, tửu lượng tôi kém nên quay về nhà kiểu gì cũng bị bố đè đầu ra hỏi.
Được, để lần sau tôi kiểm tra xem tửu lượng anh kém đến mức nào.
- Quay lại tiếp thôi nhỉ? Còn khá sớm mà.
Mingyu gật đầu đồng ý. Hai người nhanh chóng yên vị ở sảnh chính bên chiếc dương cầm đen sẫm đồ sộ và cây vĩ cầm màu nâu hạt dẻ thơm thoảng mùi gỗ rừng.
- Hai tuần nữa là giáng sinh rồi, anh muốn tạo chút không khí không?
- Giáng sinh ư? Carol of the Bells cũng không phải là sự lựa chọn tồi, nhưng mà không có bản ký âm ở đây nên không biết cậu...
- Bài này phải không? - Tay phải Mingyu ấn bốn nốt đầu, quay sang nhìn anh.
- Đúng rồi.
- Bắt đầu luôn nhé.
Mingyu gật nhẹ ba lần để bắt nhịp, đến nhịp thứ tư thì bắt đầu với nốt đầu tiên trong bài, Wonwoo đồng thời kề cây vĩ lên sát dây đàn, kéo một lực vừa phải để khiến âm thanh không trở nên quá chua chát.
Carol of the Bells như tiếng gọi của những sứ giả chốn thiên đàn, trong trẻo nhưng cũng rất đỗi ma mị. Đi từ thanh âm tiếng đàn nhỏ nhẹ tăng tiến dần, đẩy cảm xúc người nghe lên đến cao trào bằng hàng loạt nốt nhạc dồn dập, để rồi chậm rãi đưa ta xuống trở lại trần gian bằng những nấc thang âm nhạc rải rác thưa dần, kết thúc chuyến hành trình tham quan một vòng địa đàng đầy thú vị.
- Được hoà tấu với một người kỳ cựu như anh Wonwoo thật là vinh hạnh quá đi.
- Không đâu, tôi mới phải là người nói câu đó, cậu giỏi hơn tôi nhiều đấy Mingyu.
Hai người quay sang nhìn nhau cười. Đã rất lâu rồi Wonwoo mới có thể thoải mái chơi đàn theo ý thích mà không bị gò bó bởi những bài nhạc chán ngắt bố cậu bắt tập đi tập lại hàng trăm lần để mang đi biểu diễn, và là lần đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, Wonwoo cảm thấy hạnh phúc đến mức có thể bật cười tít cả mắt như thế này.
- Cậu muốn nghe bài nào không? Tôi sẽ kéo cho cậu nghe một bài xem như lời cảm ơn vì đã mời tôi đến nhà chơi hôm nay.
- Chỉ một bài thôi á? Vậy thì khó cho tôi rồi...
- Có sao đâu, hôm nay thì một bài, chứ tôi có bảo từ đây về sau cậu chỉ được nghe duy nhất có một bài đâu?
- Từ đây về sau? Ý anh là...
Nhận ra mình vừa lỡ lời, Wonwoo mới xua tay lấp liếm:
- T... thì không lẽ cậu không muốn chúng ta tiếp tục hoà tấu như thế này à? Còn gặp nhau dài dài cơ mà...
- Anh biết một khi đã bước chân ra khỏi nơi đây thì không một ai có thể quay lại căn biệt thự này không?
Wonwoo mở to mắt nhìn cậu đầy khó hiểu:
- Chúng ta vẫn có thể...
- Nhưng anh sẽ là người đầu tiên, và là người duy nhất có thể đến nơi đây bất cứ lúc nào mà anh muốn.
Từng câu từng chữ trong cổ họng Wonwoo bị chặn cứng, một cảm xúc kì lạ bắt đầu ập đến bủa vây lấy trái tim đang đập liên hồi.
- Ừ... ừm.
Anh lúng túng xoa xoa sau gáy, hai vành tai trở nên đỏ ửng. Để xua đi bầu không khí ngượng ngùng, Mingyu quắc tay ra hiệu anh đi theo mình ra cửa sau.
- Đi theo tôi. Mang theo cả cây violin của anh.
Cách một lớp cửa gỗ dày, Wonwoo vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng sóng biển gần ngay trước mắt. Nhưng cảnh tượng tiếp theo anh được chứng kiến lại khác xa hoàn toàn.
Đúng, phía trước có một lối đi dẫn ra biển, từng đợt sóng lớn vỗ rì rầm, cuộn trào thành những dải bọt trắng lăn tăn. Không chỉ dừng lại ở đó, dọc theo con đường là một vườn hoa hồng đỏ rực nở rộ mặc cho cái lạnh buốt da của mùa đông. Dưới ánh đèn lung linh ẩn hiện sau từng bụi gai như những ngôi sao sáng trong mắt Wonwoo, cậu liên tục quan sát, chốc chốc còn cúi xuống ngắm nhìn từng đoá hoa, miệng liên tục cảm thán:
- Đẹp quá, thực sự rất đẹp! Cậu một mình chăm sóc vườn hồng này sao?
Mingyu gật đầu, chợt đứng lại ở phía cuối con đường khiến Wonwoo không cẩn thận va vào lưng cậu.
- Xin lỗi cậu.
- Không sao. Bây giờ cứ chơi bất cứ bài nào mà anh muốn.
- Rõ ràng là tôi đã hỏi ý kiến của cậu mà?
- Thì là tôi muốn anh chơi bài yêu thích của anh đó.
Cậu đứng khoanh tay, dựa người vào chiếc cổng ngăn cách giữa vườn hồng và bãi biển phía ngoài, lặng lẽ chờ đợi phản hồi của anh. Wonwoo đã đặt chiếc đàn violin lên vai, nghiên đầu tựa vào thân đàn, cây vĩ nằm sẵn sàng trên dây đàn, chờ đợi một cử động từ người nghệ sĩ. Mingyu thấy vậy liền mỉm cười đầy thoả mãn. Vừa nghe những nốt nhạc đầu tiên, cậu gật gù thầm cảm thán về sự lựa chọn tuyệt vời này của anh.
Four Seasons: Winter.
Có thể nói đây là một bản violin bất hủ, bất cứ người chơi nhạc cổ điển nào cũng sẽ ít nhất nghe đến một lần trong đời. Bốn mùa là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà soạn nhạc người Ý Vivaldi. Trong đó, khúc Mùa đông với tiếng đàn violin vút cao và dồn dập như một trận bão tuyết khép lại toàn bộ tác phẩm.
Wonwoo cũng thật khéo léo khi lựa chọn chơi khúc nhạc này bởi lẽ hiện tại chính xác đang là mùa đông, sự lạnh lẽo được cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết. Gió từ biển buổi đêm cứ thổi ù ù nơi vườn hồng hai người đang đứng làm những bụi hoa xì xào nhảy múa theo tiếng đàn. Mặc dù trên đường đến đây Wonwoo đã diện một chiếc áo cổ lọ kèm thêm lớp khoác dày bên ngoài, nhưng vì ban nãy ở trong nhà có hơi ngột ngạt nên anh đã cởi ra rồi quên mặc lại khi đi theo cậu, bây giờ cả thân thể anh đang run cầm cập vì lạnh.
Wonwoo vẫn cố gắng duy trì tiết tấu của bài nhạc mặc cho anh có thể bị lạnh cóng đến chết. Những ngón tay thon dài mảnh khảnh di chuyển liên tục trên dây đàn, đôi lúc giữ lại rồi rung lên để khiến tiếng đàn có độ luyến và vang hơn.
Khi cây vĩ rời khỏi dây đàn thì cũng là lúc bài nhạc kết thúc. Hai vành tai Wonwoo đỏ ửng lên, hơi thở hoà lẫn khói sương, ngón tay lạnh cóng bắt đầu có cảm giác co cứng lại. Chưa kịp định thần thì Mingyu đột nhiên tiến lại gần, hơi thở khiến không khí ấm lên được đôi chút.
- Shivering, frozen mid the frosty snow in biting, stinging winds; running to and fro to stamp one's icy feet, teeth chattering in the bitter chill.
Run rẩy, đông cứng giữa đông tuyết băng giá trong cơn gió buốt tê tái; chạy qua lại để dậm đôi chân băng giá, răng đánh lập cập trong cái lạnh như cắt.Vừa đọc những dòng thơ do chính Vivaldi sáng tác dành cho khúc Mùa đông, Mingyu vừa cởi chiếc áo khoác dày mình đang mặc, khoác hờ lên vai anh. - Đưa đây tôi cầm vào nhà cho. Anh cứ đứng ngoài này đợi tôi một chút.- Không cần đâu, để tôi vào trong sẵn tiện lấy áo. Wonwoo toang cởi chiếc áo cậu vừa khoác lên vai anh thì chợt bị Mingyu ngăn lại. Cậu lắc đầu, nhất quyết phải giành lấy bằng được cây đàn từ tay anh.- Anh cứ mặc đi, tôi vào rồi trở ra ngay, không có để anh chịu lạnh một mình đâu.Cậu cầm lấy chiếc violin và cây vĩ, mang chúng vào nhà rồi trở ra trong phút mốt. Wonwoo chỉ biết thở dài bất lực.- Anh muốn đi dạo biển không?- Được, dù sao cũng còn sớm.Nói rồi Mingyu mở chiếc cổng rào màu trắng khi nãy cậu đứng tựa vào nghe anh đàn, cả hai lội ngược gió biển, sánh vai bước đi dọc theo bãi cát mịn trong đêm mùa đông.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me