Meanie Con Meo Ben Chiec Duong Cam
Tất cả mọi chuyện bắt nguồn vào buổi sáng sau đêm giáng sinh ở nhà Mingyu, Wonwoo trở về nhà, bắt gặp cảnh tượng bố cậu mặt đằm đằm sát khí ngồi ở phòng khách cùng mẹ với khuôn mặt lo lắng, thậm chí còn có sự hoảng sợ sâu trong đôi mắt đã xuất hiện những vết hằn của thời gian. Wonwoo chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình có biểu cảm như thế này, trong lòng bắt đầu dâng lên một dự cảm chẳng lành, nếu không muốn nói là vô cùng tồi tệ, tệ đến mức cậu sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng nổi.
- Wonwoo, con...
- Nói xem, người trong ảnh phải mày không?
Điều Wonwoo không muốn nhất đã xảy đến. Người nào đó đã gửi thư đến bố mẹ cậu rồi.
Wonwoo cầm lên hai tấm ảnh, mặt cắt không còn một giọt máu. Một tấm được chụp bên bờ biển giống với cái Evelyn đã đưa cậu xem nhưng ở một góc máy khác, tấm còn lại bắt được khoảnh khắc chiếc Ford Cortina trắng ngà của cậu chạy vào cổng nhà Mingyu. Wonwoo đứng chết trân, mọi dây thần kinh trong đầu bị cắt cho đứt phăng.
Không để cậu trả lời, người bố nóng tính đã ngồi bật dậy, thẳng tay tát một cái đau điếng vào bên má phải cậu.
- Đồ kinh tởm! Công sức tao dạy dỗ mày hai mươi mấy năm trời để mày làm cái chuyện xấu hổ này đấy hả Wonwoo?
Ông ta nắm lấy chiếc áo cổ lọ cậu mượn của Mingyu, giựt mạnh cổ áo xuống, những vết đỏ tím chi chít trên cổ ngay lập tức xuất hiện sau lớp vải đen dày. Ngọn lửa phẫn nộ trong lòng ông ta cứ như thể được châm thêm xăng dầu, cứ thế bùng lên dữ dội, bằng mọi giá muốn thiêu sống cho bằng được đứa con trai ghê tởm trước mắt.
- Tao không ngờ mày có thể cả gan làm được những chuyện này. Wonwoo, từ trước đến nay bố mẹ có để mày thiếu thốn bất cứ thứ gì không? Sao mày lại phải tìm đến mấy thú vui bệnh hoạn như thế hả?
Wonwoo nhếch môi cười khinh trước hai chữ "bệnh hoạn" được thốt ra từ bố Jeon. Ông ta thấy vậy thì lập tức vung thêm một cú tát vào bên má còn lại. Mẹ cậu khi này mới đứng dậy giảng hoà như bất thành trước cơn giận đang sôi sùng sục của chồng.
- Anh, có gì bình tĩnh nói chuyện với con!
- Vì em nuông chiều nên nó mới sinh ra cái thói bệnh hoạn như này đấy!
- Anh...!!
- Bố mẹ đừng cãi nhau!
Bố Jeon toang lao đến xử con trai một trận nhừ tử thì bị mẹ cậu ngăn lại.
- Chuyện này từ ai mà ra? Mày làm cái gia đình này rối tung hết cả lên. Người trong thư đe doạ sẽ tung tin này lên khắp các mặt báo, lúc đó để xem mặt mũi mày còn ở đâu?
- Gửi trước làm gì? Để dành thời gian đi chữa trước khi quá muộn à? Sao không tung lên luôn đi. Chắc sẽ thành tin nóng đấy!
Wonwoo thản nhiên rút điện thoại bấm số muốn gọi cho ai đó thì bị ông ta giật lấy, thẳng tay quăng xuống sàn làm nó vỡ tan tành.
- Mày cút lên phòng!! Từ giờ tao cấm mày bước một bước chân ra khỏi cửa! Không có điện thoại thì để xem mày liên lạc với nó bằng cách nào.
- Được thôi, vài ngày nữa gia đình Anis có đến thì cũng đừng gọi con xuống.
Wonwoo đeo hộp đựng violin lên vai, bước nhanh lên phòng rồi đóng cửa thật mạnh để lấn át tiếng cãi nhau ầm ĩ của bố mẹ phía dưới lầu. Cậu lấy chiếc violin màu nâu hạt dẻ bản thân hằng yêu thích ra khỏi hộp đựng, nhìn ngắm lần cuối rồi giơ cao, đập thẳng vào tường làm nó vỡ tan tành. Cây vĩ cũng không thoát khỏi số phận, Wonwoo giơ cao đùi rồi bẻ gập, quăng vào đống hoang tàn trước mặt. Xuyên suốt quá trình, Wonwoo vẫn giữ nguyên một vẻ mặt lạnh tanh mặc cho người bạn đồng hành suốt bấy lâu nay bị chính cậu tàn phá không chút thương tiếc.
Đã đến lúc giải thoát rồi, cho cây đàn và cho chính bản thân Wonwoo.
Đã hai ngày trôi qua, cậu không chạm mắt cả bố lẫn mẹ lấy một lần. Khay thức ăn được đặt trước cửa, cậu đợi đến khi nguội lạnh hẳn mới mang mỗi chén cơm vào, ăn được phân nửa thì lại đặt lại khay. Thực ra cậu chẳng còn hứng đâu mà ăn, cố gắng lắm mới nuốt trôi được vài thìa cơm cho bao tử đỡ trống rồi thôi.
Tối đến, gia đình Anis sang nhà cậu như đã hẹn, tin tức về chuyện tình đồng tính của cậu và Mingyu bùng nổ khắp các mặt báo lớn nhỏ rồi. Có người cảm thán, nhưng có người thì chê bai, ghê tởm trước thứ tình yêu ngang ngược bệnh hoạn này. Tiếc thay, đa phần công chúng thuộc phe thứ hai.
- Evelyn, con biết mọi chuyện rồi chứ?
- Vâng.
Evelyn dĩ nhiên là không bất ngờ, thậm chí cô còn là người biết đầu tiên. Biểu cảm có phần bình thản quá mức của cô khiến hai bên gia đình vô cùng khó hiểu.
- Con nghĩ sao nếu chồng sắp cưới của mình là một người như thế...
- Con xin phép lên phòng nói chuyện với Wonwoo một chút.
Evelyn lên lầu rồi lại trở xuống trong chưa đầy mười phút. Cô nở một nụ cười tươi rói, ngồi vào bàn ăn rồi ra sức đánh trống lảng mọi thứ. Suy cho cùng, chuyện đáng xấu hổ này chẳng hay ho gì nên hai bên gia đình cũng không muốn đề cập đến nhiều. Bọn họ quây quần cùng nhau bên bàn ăn, bỏ mặc người đang một mình ôm lấy nỗi cô đơn bủa vây trong căn phòng tăm tối trên tầng. Hai ông bố đã bắt đầu ngà say, luyên thuyên suốt với nhau dưới bếp; hai bà mẹ thì dọn dẹp chén bát, đau đầu suy nghĩ cách đối mặt với cơn khủng hoảng truyền thông dữ dội.
Còn Evelyn ư? Cô ta ngồi một mình ở phòng khách, canh đồng hồ vừa điểm mười một giờ ba mươi phút thì gọi với vào trong bếp:
- Cô Jeon ơi!! Anh Wonwoo đã ăn gì chưa ạ?
Mẹ Wonwoo vì quá bận bịu việc dọn dẹp nên khi này mới sực nhớ, đặt phần thức ăn còn thừa lại sau bữa tối lên khay, mang đến để trước cửa phòng Wonwoo, gõ cửa ba tiếng ra hiệu cho cậu rồi nhanh chóng vòng xuống trở lại bếp hoàn thành nốt việc đang dang dở.
Evelyn thở dài.
Tôi giúp anh được đến đây thôi. Wonwoo, anh bảo trọng.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đúng, mẹ Wonwoo lần nữa lên trên phòng kiểm tra thì thấy khay đồ ăn vẫn còn nguyên. Quái lạ, bình thường cậu chỉ đợi sau mười phút là đã mở cửa lấy đồ ăn, hôm nay đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua vậy mà mọi thứ vẫn còn nguyên.
- Wonwoo? - Bà Jeon gọi, tự nhủ con trai mình đã đi ngủ mà quên cả ăn.
- Wonwoo ơi? Con ngủ rồi sao?
Vẫn không có tiếng trả lời, phòng tắm bên trong cũng không có tiếng nước chảy. Bà Jeon không suy nghĩ nhiều, mở hé cửa nhìn vào trong thì mới phát hoảng lên.
Căn phòng tối om, im lặng không chút tiếng động dù chỉ là một hơi thở rất khẽ, ô cửa sổ ở toang, gió lùa vào lạnh lẽo đến rùng mình. Bà Jeon lần mò công tắt trên tường, ánh đèn vàng được bật lên, cả không gian bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Trên giường, dưới sàn, trong phòng tắm, đồ dùng, tất cả mọi thứ đều còn nguyên. Duy chỉ có đứa con trai bà là không còn ở đây.
Jeon Wonwoo biến mất rồi.
- Wonwoo? Wonwoo ơi!!?
Bà Jeon hoảng loạn xông vào phòng tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng vẫn chẳng thấy cậu đâu. Quá hoảng sợ, bà tức tốc chạy xuống thông báo cho những người còn lại mà không để ý đến một bức thư được đặt một góc trên bàn làm việc. Mọi người lập tức chạy lên, Evelyn cũng theo chân họ xông vào phòng. Cô ngay lập tức dành sự chú ý đến chiếc phong bì, cẩn trọng đưa cho người nhận được đề tên ở phía ngoài.
"Gửi bố mẹ của con.
Con xin lỗi vì đã khiến bố mẹ thất vọng. Lần này là do con đã quá yếu đuối, không thể tự mình đứng vực dậy khỏi hố đen.
Lúc bố mẹ nhận được bức thư này thì khi đó con đã ở một nơi xa, rất xa, một nơi đầy tăm tối cho những kẻ bệnh hoạn như con. Ngọn lửa địa ngục sẽ mang tất cả mọi thứ đi, kể cả con, thiêu đốt mọi sự bất hạnh mà con phải chịu đựng suốt hai mươi sáu năm qua. Con sẽ hoá thành tro bụi, ẩn mình dưới lớp tuyết mùa đông lạnh lẽo, bắt đầu một cuộc đời mới ở một nơi tràn đầy ánh sáng và hạnh phúc.
Một kiếp người kết thúc trong đớn đau. Nếu có kiếp sau, con không muốn phải làm con của bố mẹ nữa.
Jeon Wonwoo."
Bà Jeon đứng không vững, ngã gục vào người Evelyn mà khóc từng tiếng ai oán. Cho đến cuối cùng, Wonwoo vẫn chọn cách kết thúc cuộc đời bằng ngọn lửa rực cháy ở một nơi nào đó không phải nhà. Phần vì Wonwoo không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình, phần vì cậu cho đến khi chết vẫn không muốn nhìn mặt bố mẹ mình thêm lần cuối.
Không khí trong căn nhà bỗng chốc chùng hẳn xuống. Tiếng khóc thương vang vọng khắp gian phòng khách, tiếng xì xào nói chuyện trên điện thoại cố gắng tìm ra chút tung tích cuối củng của đứa con trai. Nhưng mọi thứ đều trở nên vô ích.
Gần ba giờ sáng, Evelyn bất chợt mở ti vi lên xem để giết thời gian. Đập vào mắt cô là bản tin mới được đưa cách đây chỉ hai phút trước về một vụ hoả hoạn gần khu vực cô đang sống. Evelyn thầm đoán chắc lại là mấy vụ cháy vì chập điện thường gặp. Thế nhưng vị trí nơi xảy ra vụ cháy mới thực sự khiến cô bất an.
"Vào khuya ngày 27/12, một căn biệt thự ở ven biển Brighton bất ngờ bốc cháy dữ dội. Hiện chưa rõ thương vong về người, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thêm thông tin."
Dù biết kế hoạch trốn thoát của Wonwoo nhưng chính bản thân Evelyn cũng không ngờ cậu lại chọn con đường khủng khiếp đến vậy. Evelyn thở dài, tắt tivi rồi ngả lưng thiếp đi trên ghế sofa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me