Meanie Du Chin Chan Du Truong Thanh De Gap Lai Anh
mùa thu năm đó dường như không bao giờ kết thúc, và không khí trong thành phố như vẫn đọng lại cảm giác ảm đạm sau cơn mưa lớnwonwoo bước ra khỏi quán cà phê, lòng nặng trĩu với những lời cuối cùng anh đã nói. anh không quay lại, không nhìn mingyu một lần nữa, mặc dù trái tim anh có chút nghẹn lại khi nhớ đến đôi mắt đau đớn của cậu. mọi thứ giờ đây đều như một cơn mưa tầm tã, xóa nhòa mọi kỷ niệm đẹp mà anh từng có về mingyu
***
'mùa thu trôi qua như một cơn gió nhẹ, lướt qua những kỷ niệm của chúng ta'
wonwoo không còn nhớ rõ nữa, nhưng có một thứ gì đó trong trái tim anh khiến mùa thu năm đó luôn đặc biệt. đó là mùa thu của sự chia tay, của những lời nói đã vĩnh viễn làm thay đổi con đường mà anh và mingyu cùng đi. anh nhớ cái cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng khi nhìn cậu rồi bước đi, không dám nhìn lại, không dám chạm vào quá khứ nữa. mối quan hệ của họ, dù đã đẹp đến thế nào, cuối cùng cũng chẳng thể tránh được sự mệt mỏi của thời gian. kể từ khi rời khỏi quán cà phê ấy, rời khỏi những ký ức đã từng rất đẹp đẽ ấy, wonwoo như một con người khác. dù vẫn đi học, vẫn làm việc, nhưng trong lòng anh luôn trống vắng. anh không thể tập trung vào bài vở, không thể hòa nhập với bạn bè, và càng không thể rũ bỏ những ký ức về mingyu. cái cảm giác hụt hẫng không bao giờ rời xa anh, nó đeo bám anh trong từng giấc ngủ, từng bữa ăn, từng lần anh nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những chiếc lá vàng rơi.kể từ ngày đó, wonwoo không còn gặp mingyu nữa. anh không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn. anh để mặc cả hai bị cơn gió mùa thu cuốn đi, không một lời chào, không một lời giải thích. ngày đầu tiên không có mingyu bên cạnh, wonwoo cảm thấy như cả thế giới của mình đã sụp đổ. anh đã quen với việc có cậu ở đó, dù chỉ là những cuộc trò chuyện không đầu không cuối, những cái nhìn vội vã khi đi ngang qua nhau. mọi thứ giờ đây trống rỗng, và sự cô đơn dần tràn ngập lấy tâm trí anh.lúc đầu, wonwoo tưởng rằng mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã làm đúng. nhưng mỗi đêm, trong sự yên tĩnh của căn phòng, trong bóng tối của chính mình, anh lại cảm nhận được một sự trống vắng lớn lao. cơn mưa đã qua, nhưng lòng anh vẫn còn dậy sóng.dù có bận rộn với công việc học hành và các dự án cuối khóa, wonwoo vẫn không thể xóa đi hình ảnh của mingyu trong tâm trí mình. cậu như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, nhưng giờ đây lại như một ngọn lửa đã tắt, để lại những vết bỏng chưa thể lành. trong suốt những tháng ngày tiếp theo, wonwoo dành phần lớn thời gian để trốn tránh mọi cảm xúc của bản thân mình. anh không thể yêu ai nữa, ít nhất là... không thể yêu một ai khác ngoài mingyu. cảm giác hụt hẫng, một phần vì chia tay, một phần vì những sai lầm mà anh cho rằng mình không thể tha thứ, cứ quẩn quanh trong tâm trí wonwoo. và thế là, anh tiếp tục sống trong sự bế tắc.thời gian trôi qua, anh dần quen với sự vắng mặt của mingyu. anh bảo mình phải mạnh mẽ, bảo mình không thể mãi sống trong quá khứ. nhưng có lúc, khi một bài hát cũ vang lên, hay khi anh nhìn thấy một người cao lớn bước qua, anh lại ngẩn ngơ, tự hỏi liệu mingyu có đang ở gần đây không.cũng trong suốt những tháng ngày ấy, wonwoo đã tìm thấy một cách để chôn giấu nỗi đau. anh đắm chìm trong công việc và học tập, không để cho bản thân có thời gian suy nghĩ về quá khứ. mỗi ngày anh thức dậy, làm việc đến khuya, rồi lại chìm vào giấc ngủ như một cái máy. anh cố gắng lấp đầy cuộc sống mình bằng công việc và những dự án mới. nhưng có lẽ, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng đâu đó, anh không thể ngăn mình không nghĩ về cậu. cậu ấy... vẫn luôn ở đó, trong trái tim anh, như một vết thương chưa bao giờ lành***
còn cậu? mingyu không như wonwoo, cậu không thể dễ dàng quên đi những gì đã xảy ra. sau khi wonwoo bước ra khỏi cuộc đời cậu, mingyu cảm thấy như mất đi một phần quan trọng trong trái tim mình. mặc dù cậu vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng mỗi sáng thức dậy, cậu luôn cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó rất lớn, rất sâu sắc.ngày hôm đó, cậu trở về nhà với nỗi đau đớn khắc sâu trong lòng. những gì wonwoo nói, những gì anh yêu cầu, dường như quá khó để cậu hiểu ngay lập tức. mingyu đã yêu wonwoo bằng cả trái tim mình, nhưng vì thiếu chín chắn, thiếu sự trưởng thành trong tình yêu, cậu đã làm tổn thương anh mà không nhận ra. khi cơn mưa tạnh và mingyu đứng lặng trước căn phòng trống vắng của mình, cậu nhận ra rằng không phải lúc nào tình yêu cũng là đủ. chỉ yêu thôi là không đủ, nếu không thể hiểu được đối phương, không thể trưởng thành để bảo vệ tình yêu ấy.ngay từ lúc chia tay, mingyu đã không thể chấp nhận được sự thật rằng mình đã làm tổn thương người mà mình yêu thương nhất. cậu đã không hiểu được rằng những lời nói vô tâm của mình đã gây ra vết thương sâu đến mức nào đối với wonwoo. cậu yêu wonwoo thật sự, nhưng lại không đủ trưởng thành để bảo vệ tình yêu đó, để chăm sóc nó một cách đúng đắn. và khi wonwoo nói những lời chia tay, mingyu chỉ có thể đứng nhìn mà không biết phải làm gì, như thể cả thế giới sụp đổ.những ngày sau đó, cậu đã cố gắng liên lạc với wonwoo. cậu gửi tin nhắn, gọi điện thoại, nhưng tất cả đều không được hồi đáp. cậu không biết mình đã làm gì sai, chỉ biết rằng trái tim mình đau đớn mỗi lần nghĩ về anh. những cuộc gọi không được nhận, những tin nhắn không được trả lời, tất cả như một lời nhắc nhở đau đớn về những sai lầm mà cậu đã mắc phải.cậu không thể chấp nhận nổi, rằng mình đã mất đi wonwoo mãi mãi.***
dần dần, mingyu chọn cách bắt đầu thay đổi. cậu chọn tập trung vào công việc, học hỏi, và thay đổi cách nhìn nhận về bản thân mình. cậu chọn phải trở thành một người khác, không thể là cậu trai trẻ con, nóng nảy và vô tư của những năm trước. cậu biết mình cần phải trưởng thành hơn, học cách kiên nhẫn, học cách yêu một cách chín chắn.cậu không thể cứ sống mãi với quá khứ, không thể cứ đắm chìm trong những đau buồn. cậu bắt đầu làm việc nhiều hơn, chăm sóc bản thân tốt hơn, và quan trọng nhất là học cách để trưởng thành.và cậu chọn sẽ không bao giờ yêu thêm một ai khác cho đến khi mình thực sự hiểu được tình yêu là gì, và làm sao để yêu đúng cách, yêu bằng sự trưởng thành và trách nhiệm.***
năm năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó, mingyu đã không ngừng học hỏi, thay đổi, và trưởng thành từng ngày. cậu không còn là đứa trẻ bất chợt phá vỡ mọi thứ chỉ vì sự thiếu suy nghĩ, mà là một người đàn ông kiên định, trầm tĩnh, hiểu được giá trị của những gì mình có, biết trân trọng và bảo vệ nó.cậu đã nhận ra rằng tình yêu không phải chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào, không phải chỉ là những nụ cười và những lời nói âu yếm. tình yêu đòi hỏi sự hy sinh, sự hiểu biết và đôi khi, là khả năng buông tay khi cần thiết. và trong suốt năm năm qua, mingyu đã học được những bài học đó.năm năm qua, cậu đã học được cách chấp nhận bản thân, học được cách để yêu ai đó một cách trưởng thành, một cách đúng đắn hơn. năm năm, khi mùa thu lại về, khi những chiếc lá vàng bắt đầu rơi, mingyu đã trở thành một người khác, một người hoàn toàn mới.nhưng vẫn có một điều không thay đổi trong suốt năm năm qua: cậu không thể quên được wonwoo. cậu không thể tiếp tục sống mà không có anh bên cạnh.vào một ngày mùa thu lạnh lẽo hơn những ngày mùa thu khác, khi những chiếc lá vàng bị cơn gió mạnh cuốn đi, rơi đầy con đường. mingyu đứng ở cửa sổ phòng mình, nhìn ra ngoài và thở dài. cậu đã đủ trưởng thành rồi, đủ chín chắn để đối mặt với quá khứ và sửa chữa sai lầm. nhưng liệu wonwoo có nhìn thấy sự thay đổi ấy không?cả năm qua, mingyu đã lắng nghe tiếng lòng mình, nhìn lại bản thân mình và tìm cách sửa chữa những sai lầm của quá khứ. cậu không thể quên wonwoo, không thể quên người con trai đã từng yêu thương cậu bằng tất cả, nhưng cũng vì sự thiếu trưởng thành của cậu mà phải rời đi. cậu không thể sống một cuộc đời thiếu wonwoo, không thể tiếp tục tránh xa tình yêu chỉ vì sự tự ái, vì những nỗi sợ hãi vô hình.cậu quyết định, dù thế nào cũng phải thử. không thể cứ sống trong sự hối tiếc, không thể cứ để trái tim mình đóng chặt. cậu phải đối diện với nỗi đau, phải đối diện với thất bại, và phải chấp nhận rằng mình không thể thay đổi quá khứ. nhưng cậu vẫn có thể thay đổi tương lai. và trong tương lai đó, cậu mong muốn có một cơ hội để yêu lại wonwoo, lần này là một cách trưởng thành hơn, một cách đúng đắn hơn.kim mingyu đứng trước một quyết định quan trọng: phải tìm lại jeon wonwoo. mingyu tìm lại số điện thoại của wonwoo, nhưng khi nhìn vào màn hình điện thoại, cậu lại do dự. liệu wonwoo có chấp nhận một lần nữa? liệu anh có nhìn thấy sự thay đổi trong cậu? mingyu không thể nào đoán trước được câu trả lời, nhưng cậu không thể tiếp tục sống như vậy.vì vậy, mingyu quyết định. cậu nhấc máy và gọi. nhưng wonwoo không bắt máy.cảm giác thất vọng lại tràn ngập trong lòng mingyu. cậu thử lại lần nữa, nhưng lần này, wonwoo đã tắt máy. mingyu không biết phải làm gì nữa.cậu lại thử gửi tin nhắn, nhưng chẳng có hồi đáp. cảm giác hụt hẫng lại tràn về, như cơn sóng đánh mạnh vào bờ cát. nhưng mingyu không thể dừng lại.đầu óc cậu rối bời, nhưng trong lòng lại có một niềm tin nhỏ nhoi rằng wonwoo vẫn sẽ quay lại, vẫn sẽ cho cậu một cơ hội. cậu không thể để mọi thứ mãi kết thúc như vậy.cậu quyết định phải làm điều gì đó, mạnh mẽ hơn.***
ngày hôm sau, mingyu đứng trước cửa nhà wonwoo, cảm giác như thể trái tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. đây là lần đầu tiên cậu quay lại nơi này sau bao nhiêu năm. cảm giác quen thuộc, nhưng cũng đầy xa lạ.cậu đã chuẩn bị tất cả, đã nói với bản thân rằng dù wonwoo có chấp nhận hay không, cậu cũng sẽ phải giải thích, phải nói ra rằng mình đã thay đổi.đứng trước cửa nhà wonwoo, mingyu cảm thấy một cơn sóng mạnh mẽ dâng lên trong lòng. cậu có thể cảm nhận được sự rung động trong trái tim mình, nhưng cũng cảm nhận được sự sợ hãi. mình có đủ dũng khí để đối diện với quá khứ không?cậu hít một hơi thật sâu, rồi quyết định bấm chuông.wonwoo mở cửa.khoảnh khắc ấy, giữa cả hai, chỉ có tiếng thở hổn hển và một sự im lặng khó tả. mingyu nhìn wonwoo – người cậu yêu, nhưng cũng là người cậu đã làm tổn thương. trong ánh mắt ấy, không có sự giận hờn, chỉ có sự im lặng, như một câu hỏi chưa được trả lời.mingyu không thể nói gì ngay lập tức. cậu nhìn vào mắt wonwoo, cảm giác như không thể tìm được lời nào xứng đáng với những gì mình đã làm. thật lâu sau, cậu mới mở miệng."wonwoo," mingyu bắt đầu, giọng cậu trầm, có chút run rẩy, "lâu rồi không gặp...""em có thể nói chuyện với anh một chút được không?"wonwoo không nói gì, vẫn chỉ đứng đó nhìn cậu.mingyu cảm thấy như nghẹt thở vì bầu không khí này, cậu quyết định xem sự im lặng của wonwoo là một sự đồng ý nghe cậu giãy bày.giọng mingyu có phần dè chừng nhưng cũng đầy quyết tâm và chắc chắn hơn bao giờ hết, "em biết đã có rất nhiều sai lầm. em biết em đã sai. em đã không hiểu anh, đã không đủ trưởng thành để yêu anh đúng cách, không trưởng thành đủ để yêu anh như anh xứng đáng. nhưng giờ em biết rồi, và em sẽ làm mọi thứ để đền bù cho anh. bây giờ, em đã thay đổi. em đã học được cách yêu, cách trân trọng. anh ơi, dù biết là đã trễ, nhưng anh, có thể cho em một cơ hội nữa được không anh?"wonwoo nhìn cậu, không nói gì. nhưng trong đôi mắt ấy, có một chút gì đó lay động. cả những năm tháng qua, anh vẫn nhớ về mingyu, dù đã cố gắng chôn chặt trong những thói quen hàng ngày. nhưng giờ đây, trước mặt anh là một mingyu khác, không còn là cậu trai trẻ con ngày nào nữa.cả hai nhìn nhau, khoảng cách ấy như một vực sâu mà không ai dám bước qua. mingyu không biết phải làm gì, chỉ biết rằng trái tim cậu đang đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bởi vì lần này, cậu thực sự không muốn mất đi wonwoo nữa.mingyu khẽ hít một hơi sâu, bước đến gần hơn. "em đã mong sẽ gặp lại anh, ở một độ tuổi em đủ chín chắn, đủ trưởng thành để đủ bản lĩnh mà bảo vệ tình yêu này""bây giờ em đủ trưởng thành rồi, em cũng nghĩ là mình đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của chúng ta rồi...... jeon wonwoo, anh cho em một cơ hội nữa, được không anh?"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me