Meanie How I Met Your Father
"Uầy, tự dưng con nhớ đến bố, bố cũng làm bánh kem siêu ngon luôn!" Minsoo bật hai ngón cái, hai má sữa tròn tròn được nâng lên theo nụ cười khiến ba Wonwoo không nhịn được mà xoa đầu một cái. "Ba bảo bố ngày mai làm cho con bánh kem nhé?""Nhưng mai có phải sinh nhật của ai đâu ba?" "Đồ ăn ngon thì không cần phải chờ dịp đặc biệt để thưởng thức."Minsoo gật đầu, ba nói chí lý!Wonwoo tiếp tục câu chuyện. __
Kim nghe theo lời anh, quyết định sẽ làm đồ ngọt để bán, chủ yếu là để kiếm đồng ra đồng vào.Cậu bắt đầu tiếp cận những khách hàng gần nhất, cụ thể là hội anh em chí cốt và bạn bè cùng lớp. Với tư cách là một người anh thân thiết với cậu từ thuở cởi truồng tắm mưa, Wonwoo đương nhiên phải ủng hộ hành trình khởi nghiệp của ông em rồi. Anh đặt hàng một hộp socola tình nhân cho mình và bạn trai, vào tháng năm. Kim ban đầu hơi khó hiểu, Valentine đỏ trắng đen đều qua hết rồi, ông anh mình lại muốn mua socola tình nhân. Nhưng Wonwoo bảo đồ ăn ngon thì không cần chờ dịp đặc biệt để thưởng thức, nên cậu cũng gật đầu chiều theo ý muốn của khách hàng. Chiều thứ tư, Wonwoo nhận được cuộc gọi của Kim trong lúc nửa tỉnh nửa mơ. Anh khó nhọc mở mắt, bấm nút trả lời. "Alo..?""Anh Wonwoo! Socola của anh xong rồi nè! Anh sang lấy hay em mang sang cho anh nhá?" Giọng Kim hân hoan vui mừng."Ơi? À... xong rồi à... Tý anh qua lấy nhé... Giờ anh... mệt quá."Wonwoo thấy không được khoẻ từ sáng. Anh phải gắng gượng dậy để đi học với cái đầu đau như búa bổ, toàn thân nhức mỏi và cảm giác ong ong chóng mặt không tả nổi. Khi anh trở về nhà thì nhanh nhanh chóng chóng nằm vật ra giường, nhắm mắt ngủ một giấc, mong rằng khi tỉnh dậy sẽ ổn hơn. "Anh sao đấy? Sao nói không ra hơi luôn vậy?" Đầu dây bên kia là giọng nói lộ rõ vẻ sốt sắng của cậu. "Anh mệt." "Anh ốm à?""Chắc thế." Nói xong, Wonwoo thở dài. Anh trở mình trên chiếc giường, toàn thân vẫn chưa hết đau nhức. "Chết dở. Anh đang ở nhà một mình à? Ăn gì chưa? Uống thuốc chưa?""Một mình... anh chưa ăn gì... mới ngủ thôi.""Ôi giời. Có cần em qua không?""Mua hộ anh thuốc cảm... nhà anh hết rồi.""Rồi rồi đợi chút, em qua đây."Cuộc gọi thoại tắt, Wonwoo lại nhắm mắt ngủ tiếp. Lúc Kim gọi anh xuống mở cửa đã là ba rưỡi chiều. Wonwoo nhấc từng bước nặng nề xuống tầng để mở cửa. Đầu anh cứ ong ong, thấy mọi thứ trước mặt như đang xoay vòng vòng. Sau vài lần tra chìa khoá vào không khí, cuối cùng anh đã thành công mở cửa. Cả ổ khoá từ trên tay anh rơi bụp xuống sàn nhà, may mà không vào chân, không thì ngón chân lại sưng vù như quả nho. "Anh!" Kim nói lời chào, anh chỉ có thể đáp lại cậu bằng tiếng ừ lí nhí trong cổ họng. "Em mua thuốc cho anh rồi đây, à em mang cả socola nữa.""Socola à... ăn socola có hết mệt không?" Wonwoo hỏi bằng chất giọng lè nhè khi cả hai đang vào trong nhà. Kim đặt hộp socola hình trái tim lên bàn."Uống thuốc đã rồi ăn socola." Cậu nói, mắt nhìn Wonwoo đang rề rề đi từng bước như người mất hồn. Anh đoán là giờ trông anh tàn tạ lắm, nãy đi qua gương nhìn mặt mình mà suýt ngã lăn ra. Mái tóc bù xù, đôi mắt đờ đẫn mệt mỏi, màu môi tái nhợt nhạt cả đi. "Hừ..." Anh thốt ra một tiếng mà Kim không biết đó là một lời tán thành hay phản đối."Anh ăn gì chưa?""Chưa..." Wonwoo tiến đến chỗ sofa, nằm thụp xuống, nhằm nghiền đôi mắt mệt mỏi. Nếu anh đứng thêm phút giây nào nữa thì chắc chắn sẽ ngã khuỵu ra sàn. "Từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì luôn?""Ừm...""Ba anh đâu? Wonjung đâu?""Ba đi với các chú ở đằng nội... Wonjung đi dã ngoại... chiều tối mới về." "Thôi, anh lên phòng đi, em nấu cho bát cháo, ăn rồi uống thuốc.""Không cần đâu...""Ơ kìa, như thế sao khoẻ được?" Kim cau mày, hơi lớn giọng. "Ngủ một giấc là đỡ ấy mà.""Anh lên phòng đi. Em không nói nhiều đâu."Wonwoo mệt lừ. Cuối cùng vẫn nghe theo lời cậu, nhấc tấm thân nhức mỏi dậy một cách nặng nhọc, sau đó đi lại rề rề bước lên cầu thang. Anh không khách sáo nữa, vì nếu từ chối sự giúp đỡ của Kim, có lẽ anh sẽ đói mốc đói meo đến tận chiều tối. "Cần em dìu lên phòng không?" Kim hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ bồn chồn khi trông thấy đôi chân bủn rủn đang đi từng bước với tốc độ rùa bò. Wonwoo xua tay, sau đó gắng gượng để bước tiếp lên phòng.
"Anh ăn đi. Muốn ăn thêm thì em nấu cho bát nữa nhé." Kim đặt một cái bàn gấp nhỏ trên giường, cẩn thận để bát cháo trắng thịt bằm nóng hổi lên. Wonwoo nặng nhọc ngồi dậy, cảm ơn cậu bằng giọng lí nhí và cầm thìa xúc cháo đưa vào miệng. Sao thằng nhóc này nấu gì cũng ngon vậy? Phát cáu!"Anh còn sợ anh ăn không hết." "Vớ vẩn! Anh phải ăn hết đó!" Ngày hôm nay đánh dấu lần đầu tiên trong mười chín năm cuộc đời, Wonwoo bị Kim mắng. Thế là cứ như vậy, một người ngồi trên giường ăn cháo, một người ngồi ở ghế sofa đối diện, không ai nói gì (vì Wonwoo lấy đâu ra hơi để nói nhiều). Một lúc sau, Kim lên tiếng, phá vỡ khoảng không im lặng. "Người yêu anh biết anh bị ốm chưa?"Wonwoo gật đầu. "Anh có nói với Hajun từ sáng là anh bị mệt.""Thế anh ý nói gì?""Chúc mau khoẻ.""Thế thôi?" Họ Kim chau mày như một ông cụ non. "Từ lúc đấy không hỏi thăm gì thêm à?""Ừm."Anh nghe rõ tiếng Kim thở dài."Anh ý không đến xem anh thế nào à?""Hajun đang ở Busan, nên không về được." Wonwoo xúc một thìa cháo nữa đưa vào miệng. "Chắc đang đi lặn biển... vừa có thông báo up ảnh trên mạng...""Vãi cả." Cậu trố mắt ngạc nhiên, giọng điệu hằn học khó chịu. "Người yêu ốm không một lời hỏi han mà còn up ảnh đi biển? Ông này trêu à?"Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn nốt bát cháo. "Anh Wonwoo này, anh yêu nhầm người rồi." Wonwoo khựng lại vì câu nói của người trước mặt. Anh cúi mặt, chớp chớp đôi mắt như nín khóc. Kim nói đúng như vậy, anh còn có thể phản bác được gì nữa? Ban đầu, Wonwoo cứ nghĩ tình yêu của anh sẽ tràn ngập một màu hồng hạnh phúc. Nhưng càng về sau, những mâu thuẫn, cãi vã xảy ra càng nhiều khiến anh đặt dấu hỏi cho mối quan hệ của hai người. Không biết vì cớ gì mà Hajun thay đổi đến nhường ấy, từ một người bạn trai yêu chiều, tâm lý, hắn dần trở nên thờ ơ và lạnh nhạt. Tính cách cả hai khác nhau nên bất đồng quan điểm là chuyện không thể tránh khỏi. Những lần cãi nhau, Wonwoo luôn mang ý nghĩ chỉ cần nhường nhịn một chút thì sẽ ổn thoả cả thôi. Anh làm vậy để cứu vãn tình hình, nhưng đối phương lại không hiểu cho anh, thế thì mọi thứ đều vô nghĩa. Wonwoo yêu Hajun, dành cho hắn biết bao điều tốt đẹp, nhưng rồi anh nhận lại gì? Sự buồn tủi trong chính mối quan hệ của mình. Từ vụ sinh nhật Kim, rồi mấy lần cãi nhau vặt vãnh, rồi là việc hôm nay, Wonwoo cảm thấy quá mệt mỏi với mối quan hệ này rồi. Có lẽ nên buông bỏ, đến lúc anh phải ngừng ngược đãi trái tim mình rồi.Kim thấy phản ứng của anh có hơi sượng trân, đành im lặng không nói gì thêm. Cậu rót một ly nước rồi đặt nó và túi thuốc lên bàn. Wonwoo đã ăn xong bát cháo, Kim định mang xuống rửa thì anh gọi lại. "Để vào chậu rồi lát anh rửa.""Anh đứng còn chả vững thì sao mà rửa được."Wonwoo thở dài lần thứ n trong ngày. Anh đợi một lúc sau khi ăn thì uống thuốc. Đúng là thuốc cảm nên tạo phản ứng buồn ngủ, Wonwoo đánh một giấc đến chiều tối. Khi anh tỉnh dậy là lúc bị đánh thức bởi tiếng gọi tên mình dưới nhà. Wonwoo ngồi dậy trên giường, đập vào mắt anh là hình ảnh cậu trai bự con đang nằm ngủ vắt vẻo trên sofa. Tiếng gọi của ba dưới tầng vang lên lần nữa, Kim bật dậy, dù hơi ngơ ngác nhưng vẫn ra hiệu cho Wonwoo nằm yên trên giường còn mình xuống mở cửa. Anh mỉm cười, sau đó lại nằm xuống. Vì đã uống thuốc nên Wonwoo cảm thấy đỡ hơn rồi, đầu không còn đau, hít thở cũng dễ dàng hơn, chỉ có tay chân vẫn hơi nhức mỏi một chút. Tầm khoảng mười phút sau khi ba anh vào nhà, Kim lên phòng Wonwoo lấy đồ rồi tạm biệt anh để đi về.
Một chiều cuối tháng năm, sau khi vừa nộp bài báo viết về chủ đề tình yêu, Wonwoo quyết định đi dạo một chút cho khuây khoả. Anh vào sân chơi quen thuộc đầu ngõ, giờ này lũ trẻ chưa tan học, nên nơi đây không đông đúc như mọi khi. Nắng nhàn nhạt cứ thế nhuộm vàng mặt sân không người. Ngồi một mình trên ghế đá dưới tán cây xanh, Wonwoo lại chìm vào đống suy nghĩ vẩn vơ.Từ bên ngoài phóng vào một con xe cub, cậu thanh niên cầm lái thấy anh thì mặt hớn hở rạng rỡ. "Anh!"Wonwoo dứt khỏi trạng thái mơ hồ, nhìn Kim và chào lại. Cậu đỗ xe, tháo mũ bảo hiểm, rồi ra ghế đá ngồi bên cạnh anh. "Đi đâu về đấy?" Anh hỏi, di dời sự chú ý từ mảnh sân ngập nắng sang khuôn mặt của Kim."Em đi giao bánh."Ấy, nhắc mới nhớ, việc làm ăn của Kim dạo này ổn áp không tưởng. Nửa đêm, anh sẽ nhận được một vài tin nhắn hớn hở khoe đơn đặt hàng của cậu, hôm thì bánh flan, hôm thì cupcake, hôm thì brownie. Chẳng mấy chốc mà tài khoản bán hàng @KimCakey đã đạt được hơn hai ngàn lượt theo dõi, phạm vi khách hàng cũng rộng rãi hơn chứ không bó hẹp trong mỗi trường đại học của cậu nữa. "Sao anh ra sân giờ này thế?" Kim thắc mắc."À, anh chán nên ra ngoài chút."Cậu im lặng một hồi, nhìn kỹ vào đôi mắt đỏ hoe và ngấn nước của Wonwoo. "Anh gặp chuyện gì đúng không?""Anh không." Wonwoo lắc đầu phủ nhận. "Đừng nói dối em." Anh quay sang nhìn Kim, cậu khoanh tay và nhìn anh với nheo mắt nhìn anh, kiên quyết tìm ra sự thật. Wonwoo thở dài."Được rồi, đúng là anh chẳng dối em được chuyện gì." Anh nở một nụ cười buồn. "Anh vừa chia tay.""Wow." Cậu nhún vai, giọng điệu chẳng có chút bất ngờ nào."Phản ứng đấy là như nào?" Anh bật cười, nhưng ánh mắt vẫn cụp xuống đầy buồn rầu."Ngạc nhiên nhưng mà không ngạc nhiên lắm.""Thế là thế nào?""Ý là em thắc mắc sao anh không làm điều đấy sớm hơn." Wonwoo chớp mắt, rồi trầm ngâm cúi mặt. "Em nghĩ là mình chả cần nói rõ ra là tên đó tệ thế nào đâu nhỉ?"Đáp lại câu nói của Kim, anh chỉ ừm một tiếng. "Thôi mà, không việc gì phải khóc. Người không tốt thì không phải tiếc, anh ạ." Cậu xích gần hơn, vòng tay qua vai anh vỗ vỗ an ủi. "Anh có khóc đâu.""Lại điêu. Mắt đỏ hoe thế này mà kêu không khóc.""Nãy anh viết bài để nộp cho người ta, tự thấy mình viết hay quá nên xúc động thôi." Wonwoo nói dối. Anh không thích phơi bày nỗi niềm của mình quá rõ ràng cho người khác thấy. Anh luôn chọn cách lảng tránh khi bị nói trúng tim đen, hoặc bịa ra một lý do nào đó, mặc kệ nó thuận tai hay ngớ ngẩn, chỉ cần biện hộ cho tình cảnh của mình thôi. Ấy thế dường như việc sát cánh bên cạnh nhau hơn chục năm trở thành ngọn nguồn để Kim thấu hiểu những cảm xúc của anh mà chẳng cần anh phải diễn giải chúng ra. Cậu không ép Wonwoo nói sự thật nữa, cậu biết anh không thích thể hiện mình là một người yếu đuối, cậu biết anh không muốn bị chê là ngu ngốc khi phải rơi nước mắt vì một gã trai tồi, vì nếu anh làm vậy, tự anh sẽ thấy bản thân thật bi thảm. Kim chỉ lặng lẽ quan sát điệu bộ của Wonwoo, mong rằng mình sẽ giúp tâm trạng của anh khá khẩm hơn phần nào. "Anh có rảnh tối nay không?" "Để làm gì thế?" "Em dẫn anh đi chơi. Để em rủ thêm hội anh em đi, anh có muốn em rủ thêm cả anh Jihoon không? Anh muốn đi chơi đâu? Đi xem phim hay đi công viên hay đi hội sách? Hay anh thích tụ tập ở nhà, nếu thế thì em gọi anh Seungcheol xin cho tổ chức tiệc ngủ nhé? Nhé anh?"Cún bự khiến anh chẳng thể ngăn nổi những bông hoa nở rộ trong lòng. Sao cậu nhóc này lúc nào cũng thuần khiết và thánh thiện như vậy nhỉ?
Cuối cùng, Wonwoo chọn địa điểm quen thuộc nhất: trung tâm thương mại. "Thật ra em thích đi Paris cơ, sang đấy ăn bánh sừng bò với uống trà thì ngon lắm."Kim nói khi đang đội cho anh chiếc mũ bảo hiểm, bật cười khi thấy anh tặng mình một cái lườm và câu nói yêu thương: thằng khùng. Wonwoo tối nay không tự đi, mà anh sẽ để Kim chở, dù gì nhà hai đứa cũng gần nhau, di chuyển bằng một xe cho tiện. Kim có mời hội anh em chí cốt, nhưng em quýt Seungkwan và cặp đôi người Trung bận việc, nên chỉ có ba ông anh lớn đi cùng thôi. Bù lại, Jihoon hôm nay nhận lời đi chung, đính kèm cả một cậu em bằng tuổi với Kim. Khi được hỏi thì Jihoon bảo thằng nhóc nằng nặc đòi đi theo, mục đích là để thoát ế. Cậu em Seokmin đó hay pha trò, thế nhưng mỗi khi đứng nói chuyện với anh Jisoo là lại ấp úng nói không nên lời. Wonwoo chỉ biết bật cười ghé tai cậu bạn mình mà khuyên gia đình nên chuẩn bị cỗ cưới sớm. Cả bảy người kéo nhau vào khu Games Arcade, mấy thanh niên tròn mắt thích thú với mấy chục loại game thùng ở đây. Ánh đèn xanh tím lập loè cùng tiếng hò reo náo nhiệt khiến Wonwoo như được chu du về tuổi thơ. Seokmin và Jisoo đã tí tởn với nhau ở quầy game đập búa, Wonwoo còn có thể nghe thấy mấy lời khen nhau sến rện đến nổi da gà của hai người. Seungcheol thì đang dồn hết nhiệt huyết của hai mươi năm cuộc đời để diệt quái vật trên máy game thùng. Jeonghan với Jihoon mới gặp nhau lần đầu, nhưng chẳng ngại gì mà không làm ván Air Hockey."Trông hai ảnh như sắp đấm nhau đến nơi." Kim ghé tai anh thì thầm. Wonwoo và cậu chạy đến máy game câu cá đôi. Đây là trò yêu thích của anh mỗi khi được vào trung tâm thương mại. Chơi được một lát thì hai thanh niên kéo nhau ra khu bóng rổ, thi xem ai được điểm cao hơn. Chán bóng rổ thì lại ra đua xe, chán đua xe thì lại ra quầy đánh Air Hockey mà Jeonghan và Jihoon chiến nhau đến phát ngán. Mọi thứ sẽ rất ổn cho tới khi Wonwoo nhận ra, cứ chốc một Kim lại quay sang để xem tâm trạng của anh thế nào.Đã bảo là không buồn rồi mà đồ tốt bụng tồi tệ!Và anh để ý một điều là lạ, đó là ván nào chơi với Kim, anh cũng giành chiến thắng, như kiểu cậu cố tình nhường anh để anh vui vậy. Tên nhóc này âm mưu gì đấy à? "Lần này mà thua anh nữa thì gà lắm đây này."Đứng đối mặt nhau ở bàn Air Hockey, Wonwoo thấy Kim phá lên cười thành tiếng vì câu nói của mình. Dường như cậu nhận ra tâm trạng anh không còn tệ nữa, nên nét mặt thoải mái hơn so với lúc đầu. Sau ba lần đối đầu, Kim thắng anh hai trận, cậu hò reo ăn mừng như một đứa trẻ. Mọi người về nhà lúc chín giờ rưỡi, ai nấy đều hẹn nhau lần tới đi chơi chung tiếp, vì hôm nay rất vui. Vì nhà Wonwoo ở đằng dưới, nên Kim dừng xe lại ở trước cửa nhà cậu. Anh chào tạm biệt Kim, nhưng cậu lại nhất quyết đi cùng anh cho đến khi anh về nhà. Wonwoo bật cười, có mỗi một đoạn đường ngắn thôi mà cũng nằng nặc đòi đi theo cho được. "Anh vào nhà đây. Em về đi." Kim nghe anh nói, nhưng không có ý định quay lưng bước đi, dường như có một điều gì đó khiến cậu day dứt và tiếc nuối khiến cậu ở lại. Rồi Kim kéo anh vào một cái ôm. Wonwoo bất ngờ đến không nói được thành lời."Anh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều phải hạnh phúc nhé." Như bị phù phép, toàn thân anh trở nên cứng đờ, tâm trí bị bao phủ bởi một lớp sương mịt mù, miệng há hốc và mắt vẫn trợn tròn. Anh cứ đứng đấy, mặc kệ nhịp đập nhanh mạnh đến từ trái tim thổn thức. Cái ôm chỉ kéo dài thêm vài giây. Wonwoo bỗng thấy trong lòng có một cảm giác lâng lâng xen lẫn hụt hẫng, thật khó để diễn tả thành lời. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Kim khi đặt cho cậu câu hỏi: "Sao tự dưng lại nói với anh như thế? Em sắp sửa đi đâu à?" "Đâu có. Tại em không muốn anh buồn." Cậu nhún vai bình thản. "Có thật không?" Nếu một ngày Kim không còn ở bên cạnh anh nữa, anh sẽ phải làm gì? "Thật. Chứ anh nghĩ em đi đâu?" Kim lắc đầu cười. "Nhỡ đi du học, hay chuyển nhà thì sao?" "Không có chuyện đó đâu. Em vẫn ở Seoul, vẫn ở đây với anh mà." Đêm đó, Wonwoo không ngủ được vì câu nói của Kim. Thì ra vẫn có người trân trọng khoảnh khắc được ở bên cạnh anh đến vậy...
Trong tiết trời lạnh giá của tháng mười hai, Kim nhờ anh phụ giúp mình làm bánh. Thường ngày thì cậu có thể giải quyết được đơn hàng của mình, nhưng hôm nay có người đặt đến ba mươi chiếc cupcake và ba mươi ly trà sữa."Anh đánh kem lên, rồi chia thành ba bát, mỗi bát anh cho em một màu khác nhau. Cho ba giọt màu nhé anh." Kim dặn dò anh, còn bản thân thì đang bận rộn với việc đưa khay vào lò để nướng bánh. Wonwoo ra dấu OK, sau đó khởi động máy đánh trứng. Chẳng mấy chốc hỗn hợp kem sữa tươi và đường trở nên bông mịn, trông mềm mềm, trắng trắng, xốp xốp, thích ơi là thích. Khứu giác của anh bị tấn công bởi một hương thơm ngọt ngào. Wonwoo cẩn thận thực hiện từng bước theo lời Kim dặn, từ chia kem thành ba bát cho đến trộn màu. Bát này thì là màu xanh lam, bát này màu hồng, bát này màu tím. Kim trong lúc chờ bánh chín thì bày sẵn đồ để tiện cho việc trang trí bánh. Cậu đổ ra bát nhỏ một ít kẹo cốm cầu vồng, chúng sặc sỡ đến mức Wonwoo vừa nhìn thấy thì đôi mắt đã sáng rực cả lên. Sau đó, Kim mở tủ lạnh, lấy ra một đĩa cherry đỏ mọng, trông rất đẹp mắt, đặt lên bàn. Cậu vươn vai một cái, giờ mới có chút thời gian ngơi tay, từ nãy tới giờ cặm cụi làm việc đến đau cả lưng. "Lát anh xem em mặc bộ nào thì đẹp để đi giao bánh nhé?" Wonwoo đang bận tia đống cherry đỏ rực kia bỗng ngẩng lên, tặng cậu cái nhướn mày khó hiểu. "Đi giao bánh thôi mà cần gì mặc đẹp hả cha?""Anh biết ai đặt hàng đống này không?"Anh lắc đầu."Kahye. Người yêu cũ em đó."Wonwoo ồ lên một tiếng thích thú sau khi tiêu hoá thông tin người kia vừa truyền đạt."Thật á?""Thật." Kim gật đầu xác nhận. "Kahye đi thực tập ở trường cấp hai, hôm nay là buổi cuối nên đặt đồ ăn cho bọn nhỏ để làm tiệc chia tay.""Ủa, hai đứa còn thân với nhau hả?""Không đâu anh." Cậu nhún vai bình thản. "Kahye nhắn tin đặt hàng, ban đầu em còn tưởng đùa, hoá ra cậu ấy nghiêm túc. Mà người ta đặt tận ba mươi suất, em ngu gì mà từ chối chỉ vì người ta là người yêu cũ của em? Anh thấy em nói có đúng không?" Wonwoo bĩu môi. "Thế định mặc đẹp để làm gì? Tính tán lại người ta hả?" "Gì vậy cha?" Kim bày ra bộ mặt nhăn nhó, trông khó coi hết sức. "Em mặc đẹp để cho người ta thấy là em vẫn ngon nghẻ chứ không tã tượi, anh hiểu không?""Gớm, lạnh bỏ xừ ra, mặc cái gì đủ ấm là được, cần quái gì đẹp hay không đẹp." "Thế tóc tai em thế này có ổn không anh?" Cậu chỉ lên mái đầu side-part màu đen tuyền của mình. Wonwoo gật đầu. Nhưng Kim không hài lòng với câu trả lời đó. "Anh nói thật đi! Có đẹp không?""Đẹp. Em cạo trọc đi cũng đẹp, ok chưa?" Kim định nói thêm gì nữa, nhưng nghe thấy tiếng lò nướng kêu Ting một cái, cậu đành chấp nhận lời khen miễn cưỡng của Wonwoo mà ra lấy khay bánh. Những chiếc bánh vàng ươm nóng hổi vừa ra lò, thơm đến nức mũi. Trong lúc chờ bánh nguội, Kim cùng anh cho số kem vào túi bắt kem. Wonwoo bắt đầu trang trí chiếc bánh đầu tiên. Anh cầm túi bắt kem trên tay, tập trung hết mức vào chiếc bánh trước mặt. Anh vốn không giỏi bếp núc, đây lại là lần đầu tiên làm mấy thứ như thế này. Đến khi Wonwoo xong xuôi việc bắt kem cho chiếc bánh đầu tiên, Kim đã trang trí xong ba cái. "Trông anh như đi đánh trận." "Anh sợ làm hỏng lắm Kim ơi." "Đâu, em xem nào." Cậu ngó qua để nhìn thành quả của anh. "Anh làm đẹp mà." "Thật không?""Chúng mình bắt đầu nghi ngờ nhau từ khi nào vậy anh?" Kim hỏi đùa lại, anh không nói gì, tập trung trang trí cho chiếc bánh tiếp theo.Phần bánh cupcake đã xong, Kim lo liệu đến phần trà sữa. Cậu và anh cẩn thận rót vào từng ly, hương vị thơm lừng ngọt ngào lần nữa tấn công khứu giác. Nhất định sau này phải bắt Kim về làm đầu bếp riêng. Xong xuôi hết công việc cũng là lúc bốn rưỡi, đợi Kim lên nhà chải chuốt tóc tai với chỉnh tề trang phục là vừa thời gian đi tới điểm hẹn. Khiếp, đi giao bánh thôi mà làm như dự sự kiện thời trang không bằng. Cả hai, mỗi người một xe, đi một hồi thì cũng tới nơi. Điểm hẹn là một trường cấp hai tầm trung cách đó khoảng độ ba, bốn cây số. Kim và Wonwoo đứng trước cổng trường, cậu sốt ruột đến mức đứng không yên, điều này làm anh không thể nhịn cười. "Kahye bảo với em là đang ra lấy đồ rồi. Đợi chút nhé." Một lát sau, khoảng bốn, năm sinh viên trẻ bước ra từ cổng trường. Kahye là người đầu tiên bước đến, gửi lời chào đến hai người. "Xin chào!" Cô nhìn Kim, cười rạng rỡ. Một vài hạt tuyết đậu trên mái tóc đã cắt ngắn của cô nàng, trông cô như nữ chính thanh thuần trong một bộ phim thanh xuân vườn trường nào đó. Kahye quay sang, thấy Wonwoo thì vội chào. "Ô, em chào anh Wonwoo ạ!" "Chào Kahye." Anh mỉm cười hiền từ. "Em đi thực tập hả? Sao không để năm hai, năm ba hẵng đi? Mới năm nhất mà đi thực tập là hơi vất vả đó.""Dạ vâng. Em thấy là mình cứ đi để tích luỹ kinh nghiệm thôi ạ, em không sợ vất vả đâu.""Bọn mình bê đồ vào nhé?" Kim hỏi, cố nặn ra dáng vẻ tự nhiên nhất có thể."À, không cần đâu. Mấy anh chị sẽ bê vào." Cô xua tay. Những sinh viên bên cạnh cũng rất nhanh nhẹn bê hai thùng đồ vào trong. Kahye nói với hai người là đợi cô một chút, cô vào trong cho tụi trẻ ổn định trật tự rồi sẽ quay lại. "Thả lỏng được rồi." Wonwoo phì cười, vỗ vào vai Kim một cái. Cậu không nói gì, chỉ vẽ trên môi một đường cong dịu dàng, đưa tay gạt đi bông tuyết dính trên chóp mũi anh. Một lát sau, Kahye quay trở lại. Cô đứng nói chuyện với Kim một lát, Wonwoo biết ý nên đứng ra một góc chơi điện thoại, chờ cậu xong xuôi để đi về. Được cái hai nhỏ này có vẻ không cần không gian riêng tư lắm: nói chuyện với âm lượng mà anh không muốn nghe thì chữ cũng tự lọt vào tai. "Mình gửi tiền này. Đủ rồi đúng không?""Ừm, đủ rồi. Mình cảm ơn nhé." "Mình thấy feedback về bánh của cậu ổn lắm, nên hôm nay muốn thử. Cậu có định sau này mở cửa hàng không?""Hmm... mình cũng không biết nữa. Nhưng hiện tại thì mình chỉ bán để kiếm tiền tiêu vặt thôi, mình chưa nghĩ đến việc mở cửa hàng."Wonwoo len lén nhìn hai người, thấy Kahye đang gật đầu. "Mà cậu với anh Wonwoo... có gì với nhau hả?""Mình á?" Giọng điệu của Kim coi bộ bất ngờ lắm. "Đâu có, mình với anh ý đâu có gì.""Thật không đó? Trông hai người đẹp đôi mà."Wonwoo ở góc đây lỡ đằng hắng một cái, hai thanh niên kia liền quay ra nhìn. Anh đưa mắt nhìn lại, cười ái ngại, rồi cúi mặt lướt điện thoại tiếp, xem như thông tin vừa rồi chưa lọt vào tai. "Cậu thích anh Wonwoo đúng không?" Kahye thận trọng nên nhỏ giọng hơn một chút. Anh không nghe thấy Kim trả lời câu hỏi đó. Anh cũng không dám ngẩng mặt lên để nhìn Kim phản ứng. "Còn cậu thích ông anh áo blazer xám vừa đi ra đây lấy đồ đúng không?""Ô? Sao cậu biết? Mình lộ liễu đến thế hả?" Anh nghe thấy tiếng hai người họ cười đùa tự nhiên. May quá, Kim mà ngất ra đấy vì căng thẳng chắc anh cũng đi đầu xuống đất. Sau màn chào hỏi, Kahye tạm biệt Wonwoo và cậu để quay trở lại bữa tiệc.Trước khi cùng nhau về nhà, anh có hỏi Kim về cuộc trò chuyện vừa rồi. Cậu chỉ mỉm cười, sau đó lắc đầu và đáp không có gì.
Wonwoo và tên họ Kim ấy, bằng một cách thần kỳ nào đó, càng lớn càng dính nhau kinh luôn!Những ngày không phải viết bài nộp cho người ta, Wonwoo sẽ sang phụ Kim làm bánh. Anh thích nhất phần đánh kem, nên cậu toàn nhường anh khâu chuẩn bị đó miết. KimCakey ngày càng có tên tuổi, nhưng cậu từng tâm sự với anh là có khi phải truyền lại nghề cho em gái, vì sau này tốt nghiệp rồi đi làm thì lấy đâu ra thời gian bánh trái nữa, vả lại, việc làm này chỉ là sở thích, chứ không phải đam mê của cậu. Còn những lúc rảnh rỗi, Wonwoo sẽ sang chơi với Kim, hoặc ngược lại, nhà họ Jeon lại chào đón vị khách trẻ tuổi, mỗi lần sang chơi lại mang đến bao nhiêu là bánh kẹo. Còn khi nào chán quá, hai anh em sẽ rủ nhau đi chơi, hôm thì đi xem phim, hôm thì đi thuỷ cung, hôm thì đi cháy phố, thậm chí là có hôm rảnh quá lại đi tàu điện ngầm đến Gyeonggi-do ăn sáng rồi về nhà. Được ở gần Kim, anh cảm thấy thoải mái, chẳng phải e dè gì cả. Chỉ có cậu mới cùng tần số để hưởng ứng mấy trò đùa ngớ ngẩn của anh. Jihoon từng ghé tai anh nhắn nhủ: "Hay là hai đứa tụi mày yêu nhau mẹ đi."
Hôm nay ba mẹ Kim và em gái về quê từ chiều để ngày mai ăn cưới một bà chị họ hàng xa mà cậu chẳng biết mặt cũng chẳng nhớ tên. Kim vướng lịch học, và quan trọng hơn là sự xuất hiện của cậu tại đám cưới của bà chị đó không quan trọng (vì cả hai có biết nhau đâu), nên cậu thà ở nhà chơi với anh Wonwoo còn hơn. Ba Jeon nói với Wonwoo là mời Kim sang ăn tối cùng, vì thấy thằng bé lủi thủi một mình tội quá. Kim nhiệt tình lắm, còn xung phong vào bếp nấu nướng thay cho cậu em trai Wonjung."Em lên nhà đi, anh với anh Wonwoo nấu cho." Wonjung đang định đeo tạp dề thì dừng hành động của mình lại."Ơ kìa anh, ai lại để anh làm thế bao giờ?""Anh Wonwoo nấu, còn anh phụ cho. Chú lên nhà đi, đi học từ sáng đến chiều mệt rồi." Kim vỗ vai em trai Jeon thủ thỉ. Thằng bé nhìn Wonwoo, nhận được cái gật đầu từ anh thì quay sang bắt tay với Kim, cười cười nói nói. "Em cảm ơn anh nhe. Anh trông anh Wonwoo giùm em, đừng để ảnh phá bếp.""Tao đấm mày giờ, lên nhà nhanh!" Anh mắng em trai với giọng điệu chẳng hề đáng sợ chút nào. Thật ra nói là phụ giúp, nhưng Kim lại phụ trách nấu nướng gần như hết tất cả các món trong bữa ăn. Wonwoo thấy hơi ngại, nhưng Kim lại nói cậu thích nấu nướng, xào xào nấu nấu một vài món thì có sao đâu, coi như mai mốt mở nhà hàng thì gây dựng được uy tín. Anh phì cười, đành nghe theo bếp trưởng Kim, còn mình lui về làm bếp phó vậy.
Ba Jeon nhìn bàn ăn trước mắt mà không tin nổi, phải xoa kính mấy lần. "Wonwoo làm đây á?" Ông hỏi, kéo ghế ngồi xuống mà nét kinh ngạc vẫn chưa rời khuôn mặt."Kim làm đấy ạ. Con chỉ phụ thôi."Wonwoo và Kim ngồi xuống bên cạnh nhau. Bữa cơm gia đình bốn người đơn giản mà ấm cúng vô cùng. Ba Jeon gắp miếng thịt sốt chua ngọt đầu tiên cho vào miệng để thưởng thức. "Chà, bác thấy mày nấu ăn tuyệt đấy!" Ông nhìn Kim, bật ngón cái khen ngợi. "Dạ vâng, con cảm ơn." Cậu phát ra tiếng cười hi hi. Bên cạnh ba Jeon, cậu út Wonjung cũng vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi hết lời. Nó thậm chí còn muốn ăn cơm Kim nấu mỗi ngày luôn cơ chứ! Không hổ danh là thần tượng tối cao của nó. "Kể ra mày mà làm con rể bác thì tốt." "Ây, không được rồi. Con có bạn gái rồi nha!" Tiếng Wonjung đáp lại. Cả Kim và Wonwoo đều không nhịn được mà bật cười. "Thì ba đâu có nói tới mày." Ba Jeon nhún vai. Wonwoo vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, quay mặt sang nhìn cậu trai cao lớn bên cạnh. Khoan đã, nếu như ba muốn Kim làm con rể, nhưng lại không phải cưới con trai út, vậy tức là...Là ba muốn Kim cưới anh hả...?Ánh mắt của anh và Kim vô tình chạm phải nhau. Ngay sau khi nhận ra vấn đề, cả hai thu lại nụ cười, đồng loạt quay đi chứ không nhìn nhau nữa. Wonwoo đằng hắng một cái, rồi đánh trống lảng bằng một câu chuyện khác.Thật ra ấy mà, đây không phải lần đầu anh và cậu bị gán ghép như vậy đâu. Nghe các cô các chú, rồi cả mấy đứa trong xóm đồn đoán nhiều thành ra cũng quen. Nhưng đây là lần đầu tiên, Wonwoo nghe thấy vị phụ huynh của mình ngỏ ý muốn anh và cậu tiến triển đến mối quan hệ yêu đương. Tất nhiên một câu nói đùa của ba không thể làm hai đứa khó xử, nhưng điều đó lại vô tình khiến anh hỏi đi hỏi lại lòng mình một câu hỏi trong những đêm thao thức: nếu mình mà yêu thằng nhóc đó thì làm sao nhỉ? Wonwoo biết, biết rõ thứ cảm xúc anh gặp phải vào năm cấp ba đã quay trở lại và khiến cho tâm trí anh rối như mớ bòng bong.
Tháng tư, trời mát mẻ dễ chịu, rất thích hợp cho những buổi tối đi dạo, cùng nhau hàn huyên tâm sự. Kim và Wonwoo rủ nhau đi ăn tối ở gần nhà, sau đó lại dắt nhau đi dạo ngắm phố phường. Dọc đường, cậu kể anh nghe về chuyện trường lớp, chuyện bạn bè, nào là hôm kia vừa được anh trai năm cuối tỏ tình, nhưng cậu không đồng ý người ta, nào là nhóc quýt Seungkwan có lẽ biết yêu rồi, dạo này cứ nhắn tin rồi cười một mình, nào là anh Jeonghan thi thoảng cứ nhắc đến anh Wonwoo, nói là sao thằng bé đó nó bí ẩn dữ. Những lúc như vậy, Wonwoo chỉ biết cười hiền thôi. Họ trở về nhà cũng gần chín giờ tối, trời tối om, khu xóm chỉ còn lập loè ánh đèn đường màu vàng. Kim đưa Wonwoo về nhà anh trước, đó dường như trở thành luật bất thành văn mỗi khi hai người có hẹn với nhau. Bước chân của Wonwoo khựng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước nhà mình. "Hajun... Anh làm gì ở đây?" Người con trai được gọi tên ngẩng mặt lên, nhìn Wonwoo và nở một nụ cười dịu dàng. Anh nhìn sang Kim đang đứng bên cạnh thì thấy cậu sớm đã cau mày tỏ ý khó chịu. Hajun bước đến gần hơn, không quan tâm đến sự xuất hiện của Kim, chỉ chăm chăm vào anh. "Ban nãy anh nhắn tin cho em, nhưng không thấy em trả lời.""Trả lời rồi mà, trong im lặng đấy." Kim đảo mắt chán chường. Wonwoo thúc vào tay cậu một cái."Kim về trước đi, anh nói chuyện với người ta một lát."Cậu nhìn Hajun với ánh mắt ngờ vực, rồi lại quay sang nhìn Wonwoo, trong lòng dấy lên một nỗi bất an, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Trước khi rời đi, Kim tặng Hajun một cái nhìn sắc bén, như thể chỉ cần hắn dám động đến một cọng lông của Wonwoo thì cậu sẽ khô máu với hắn luôn. Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài phút ngắn ngủi, để lại cho Wonwoo nét nặng nhọc trên khuôn mặt và cái thở dài đầy não nề. Hajun vừa rời đi, Kim đã tiến đến trước mặt anh. Thì ra cậu vẫn đứng ở đó, một mực muốn chắc chắn anh vẫn ổn khi gần hắn ta. Bỗng dưng Wonwoo nhớ lại thuở còn tấm bé, Kim đã từng hứa với anh rằng, cậu sẽ bảo vệ anh dù cho bất cứ điều gì xảy ra. "Ông đó nói gì với anh?" Cậu hỏi, cái cau mày vẫn chưa biến mất. Wonwoo trầm ngâm, không trả lời. Điều đó khiến Kim dần mất kiên nhẫn."Ông đó nói gì với anh, Wonwoo?" "Nếu như anh nói là anh quay lại với Hajun thì sẽ thế nào?" Anh hỏi ngược lại với vẻ mặt nghiêm túc."Gì cơ?" "Anh nói là..." Wonwoo đưa tay lên day day hai thái dương. "... nếu anh quay lại với người yêu cũ thì sao?"Kim há hốc mồm, không dám tin vào tai mình."Thật đấy à?" Wonwoo không đáp, chỉ thở dài một cái. "Anh đùa em đấy à?" Cậu nhếch mép cười nhạt thếch. "Anh xem thằng đó đối xử với anh tệ như thế nào mà anh quay lại với nó? Lúc yêu anh, nó còn không nhớ ngày sinh nhật anh, không biết anh thích món gì, màu gì, làm gì. Lúc anh ốm, nó hỏi thăm anh được một câu rồi mặc kệ, nếu hôm đấy em mà không phát hiện anh ốm thì anh chết dí ở nhà luôn à? Dăm bữa nửa tháng anh với thằng đó lại cãi nhau, có bao giờ nó hạ cái tôi của nó xuống để nhận lỗi chưa? Hay anh lại phải vác thân đi xin lỗi nó, ngay cả khi anh chẳng làm gì sai? Thằng đó nó yêu anh nhưng lúc nào cũng chê anh nhạt nhẽo, vô vị. Nó làm anh hạnh phúc thì ít mà khiến anh buồn thì nhiều. Thế mà anh quay lại với nó? Anh vứt lời khuyên của em vào sọt rác đúng không?" Kim lớn tiếng quát anh. Đúng, cậu vừa quát anh, đây là lần đầu tiên cậu làm thế. "Tại sao em lớn tiếng với anh?" "Vì em lo cho anh, anh hiểu không?""Tại sao lại lo cho anh? Sao lại phải để tâm đến chuyện yêu đương của anh đến thế?"Đôi đồng tử của Wonwoo khẽ dao động. Anh muốn biết câu trả lời ngay bây giờ. Tại sao Kim lại phản ứng như thế? Nếu cậu chỉ đơn thuần xem anh là bạn, thì sẽ chẳng việc gì phải bức xúc đến nhường ấy. Wonwoo tự chất vấn bản thân tới cả nghìn lần, rằng cảm xúc anh dành cho Kim rốt cuộc được gọi tên như thế nào. Nhưng anh chưa một lần hỏi Kim, rằng vị trí của anh trong lòng cậu ở đâu. Kim hãy nói đi, là Kim thích anh, thích anh rất nhiều, nên Kim không muốn đánh mất anh lần nữa. "Bởi... bởi vì, bởi vì em quan tâm đến anh. Anh là một người quan trọng đối với em, em không muốn anh phải buồn." Chưa đủ.Câu trả lời của cậu chưa phải thứ mà anh muốn nghe. "Sao em không kệ anh đi?" Wonwoo hỏi, cố kìm nén không cho nước mắt trào ra. "Em kệ anh được à?"Anh không trả lời câu hỏi đấy, chỉ lặng im cúi mặt. Sau đó, anh nghe thấy Kim thở dài, cậu vò rối mái đầu của mình trong bất lực, lẩm bẩm bốn chữ chẳng hiểu kiểu gì rồi quay lưng bước đi. Wonwoo thực chất không quay lại với người yêu cũ. Anh đủ tỉnh táo để biết con người ấy đã mang lại cho anh những tổn thương to lớn thế nào trong quá khứ.Wonwoo hỏi Kim như vậy vốn chỉ muốn xem phản ứng của cậu thế nào, ai mà ngờ lời nói của cậu gay gắt đến vậy, thành ra hai đứa nói chuyện mà cứ như cãi nhau.
Xem ra vụ này căng hơn anh nghĩ. Kim không nói chuyện với anh được một tuần rồi. Không rủ sang làm bánh.Không rủ đi chơi.Không gặp mặt.Không nhắn tin.Không gọi điện.Thằng nhóc này giận Wonwoo thật hả? Anh định bụng sẽ im lặng cho đến khi Kim mở lời, nhưng nghĩ lại, hai đứa thành ra thế này một phần cũng là vì anh không nói thật với cậu trước. Thế là một buổi tối mưa giông, Wonwoo đắn đo mãi rồi gửi cho Kim một tin nhắn.
woo
này, giận anh đấy à?
kim
em giận anh để làm gì?
Giọng điệu như thế này thì chả giận rõ.
woo
thì tại không thấy nói năng với anh câu nào nữa :')
em đang giữ khoảng cáchkim
nhỡ người yêu anh thấy xong ghen thì sao?
Wonwoo phì cười. Giờ phải giải thích rõ cho Kim thôi, lừa thằng bé mãi sao được.
woo
:))
woo
ê
woo
thật ra
woo
anh không quay lại với người yêu cũ
gì z cha?
woo
anh không quay lại với Hajun
ủa sao hôm đó anh nói với em là anh quay lại??
woo
đâu có
woo
anh chưa nói là anh quay lại nha
woo
anh chỉ hỏi em là nếu như anh quay lại
woo
nếu như
woo
chú hiểu không??
vãikim
hoá ra em bị lừa à 🤡
woo
=))))))))
bảo sao không thấy ông kia set hẹn hò
woo
em stalk cả người ta à :))
em tò mò thôikim
nhưng màkim
cho em xin lỗi nhékim
hôm đó em lớn tiếng với anhkim
em quát anhkim
em hư quá 🥹kim
em xin lỗi Wonwoo nha
woo
thôi không sao mà
woo
anh xin lỗi vì không nói thẳng với em ngay từ đầu
hông hôngkim
anh có nói gì sai đâu, tự em hiểu nhầm mà 😭kim
em xin lỗi nha nha nha
woo
không sao mà
(kim đã bày tỏ cảm xúc 🥹 về tin nhắn này)
mai đi xem phim không anh?
kim
em bao
woo
đi
woo
đi ăn luôn đi
đikim
em bao
woo
hehe
woo
xie xie 🤭🫰🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me