TruyenFull.Me

meanie/minwon - daylight

Tiêu y (3)

-meaniverse

Vì Wonwoo nói muốn đi ăn Ravioli nên thiếu gia liền lái xe đưa cả chồng mình và trợ lí đến nhà hàng có tiếng ở khu vực để dùng bữa. Trên bàn ăn, trợ lí vừa thưởng thức ẩm thực xa hoa xứ người vừa chơi điện thoại, hoàn toàn ngó lơ hai con người đang ỡm ờ qua lại kia. Ravioli vuông vức mềm mại, vừa cắn vào đã đụng phải nhân mềm chứa đầy pho mát ricotta và rau bina hòa quyện, dậy lên một nhẹ chút mùi tiêu cùng với nhục đậu khấu bùi bùi the mát khiến thiết kế Jeon dẫu khó tính đến mấy vẫn phải chun mũi nheo mắt lại vì hài lòng.

Anh vừa nuốt xong một miếng ravioli, tay đã kéo kéo áo polo của thiếu gia, đôi mắt sau cặp kính sáng ngời kể cho cậu nghe về cảm hứng sáng tạo trong bộ sưu tập được ra mắt gần đây nhất của anh.

"Thật ra hồi thiết kế cho Nutmeg, điều đầu tiên hiện ra trong đầu tôi chính là Ravioli mà thiếu đi nhục đậu khấu thì chẳng còn là Ravioli nữa. Càng tìm hiểu mới thấy lớp vỏ dày che đậy đi ngọc bảo bên trong rất giống như cảm giác kim ốc tàng kiều mà tôi tìm kiếm, mà một khi đã có cảm giác rồi thì mọi thứ sau đó đều dễ dàng. Hồi đó tôi cứ thế miệt mài bên bàn vẽ bốn tháng trời hết vẽ rồi cắt, hết đo rồi may không hề dừng lại cũng không muốn ngơi nghỉ. Nhớ lại những tháng ngày ấy tuy là mệt thật nhưng trong đầu lúc nào cũng chảy tràn ý tưởng, cảm thấy thích lắm. Chẳng giống như bây giờ-"

Giọng Wonwoo nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ bỏ lửng câu nói ở đó mà chẳng hoàn thành nổi. Mingyu bên cạnh làm sao không nghe ra được bất an của người lớn hơn nhưng những gì cậu làm chỉ là rót đầy ly nước đã cạn của thiết kế Jeon sau đó ôn tồn bảo.

"Có thể thời kì đỉnh cao nhất của anh đã qua rồi nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc những tác phẩm sau này của anh thua kém hơn so với những tác phẩm trước. Tôi tin rằng thiết kế Jeon vẫn luôn nhận thức được việc ở mỗi độ tuổi người ta luôn luân phiên thay đổi, một Jeon Wonwoo năm hai tư sẽ không có những dày dặn và độ lắng đọng như Jeon Wonwoo năm hai bảy. Thẩm mỹ quan suy cho cùng cũng là được hình thành từ thế giới quan và giá trị quan của mỗi người, anh dùng thẩm mỹ thiết kế nên tác phẩm, đồng thời cũng đem trải nghiệm của mình phơi bày trước công chúng, tuy công khai mà kín đáo. Thế nên việc tiếc nuối những điều đã qua trong quá khứ sẽ chẳng giúp anh khơi gợi lại cảm giác mà tôi nghĩ nó nên đến từ việc anh muốn đưa điều gì vào tác phẩm."

Thiếu gia nói một hơi dài như vậy, dông dài quanh co cốt cũng chỉ muốn nói cho Wonwoo biết rằng anh đừng nên quá chú trọng vào những gì đã qua mà hãy tập trung vào điều mình muốn truyền tải, đừng nên quan trọng kết quả mà không tận hưởng quá trình. Bởi cái đẹp làm gì có thước đo, trong mắt người này như thế là đẹp nhưng chắc gì điều đó cũng đúng đối với một ai đó khác, thế nên Mingyu tin rằng, chỉ có nghệ thuật xuất phát từ tâm hồn tận hưởng những điều mình làm và tư duy người tạo ra nó được đưa vào tác phẩm mới là thứ quyết định một thiết kế có đẹp hay là không.

Wonwoo nhìn miếng ravioli đang bơi ngửa trong sốt cà chua mà mỉm cười, quả nhiên là dân kinh doanh nói chuyện rất thuyết phục, đã vậy còn đẹp trai í, nhiều khi chỉ cần cái bản mặt của thiếu gia thôi là cũng đủ tăng uy tín rồi không cần cậu phải mở miệng nhiều làm chi. Nhưng mà thật sự những gì Mingyu nói đã giúp Wonwoo không ít. Anh không phủ nhận việc mình bị áp lực thành công đè bẹp, cái bóng của những bộ sưu tập trước quá lớn khiến anh luôn phải kiêng dè với những luồng suy nghĩ của mình, sợ rằng chúng quá tầm thường, sợ rằng chúng không đủ đặc biệt để rồi những ý nghĩ đó cứ thế bào mòn đi sự tự tin và sức sáng tạo của anh, để lại một Jeon Wonwoo đầy sợ hãi đối mặt với thử thách phía trước. Nhưng mà giữa trập trùng sóng gió, giữa bão lòng triền miên, ngay tại thời khắc anh phó mặc bản thân vào khói thuốc đắng cháy, Kim thiếu gia rốt cuộc đã xuất hiện, rồi sau đó lại dang tay ôm anh hôn anh thật lâu.

Có lẽ thích một người chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy đối phương, yêu một người thật ra cũng chỉ là muốn gánh vác thay mọi đau khổ cho họ, còn thương một người thì chắc có lẽ là đem bao nhiêu vất vả của bản thân không màng, chỉ muốn họ được vỗ về, bình yên vượt qua sóng dữ. Và ba chữ thích, yêu, thương này, Mingyu cho Wonwoo đủ tất cả, không thiếu một cái nào.

Giữa đất Ý lãng mạn và yên tĩnh, tiếng nói chuyện rù rì đậm phương ngữ miền Nam đất nước, Wonwoo đột nhiên muốn hôn thiếu gia nhà mình một cái. Mắt anh lúng liếng rọi tới gương mặt điển trai của người nọ, nhìn người ta đăm đăm thế mà người ta nom bận bịu lắm. Thiếu gia lúc này vốn đang ăn nốt cho xong phần Tartufo nên dĩ nhiên không thấy được ánh nhìn hôn-một-cái-nha của thiết kế Jeon, chỉ có mỗi trợ lí vô tình ngước lên là thấy được vẻ mặt ngàn năm bất biến của sếp mình vậy mà lại ngốc nghếch đợi người nhìn sang, giống kiểu sếp đang meo meo kêu lên mấy câu kiểu chú ý chồng em xíu coi nên trợ lí có hơi hoảng loạn một chút.

Sau trợ lí thấy tình huống này có thể phát sinh thành giận hờn cãi vã nghiêm trọng nên nhanh chóng đá vào chân thiếu gia dưới gầm bàn cái bốp, thành công khiến thiếu gia áu lên một tiếng vô cùng mất hình tượng. Ngay lập tức đã thấy sếp nhỏ họ Kim ngước mặt lên giao tiếp không lời với trợ lí, rồi mắc gì mài đá anh?

Trợ lí đánh mắt qua sếp mình rồi đánh mắt lại với thiếu gia, ý bảo nhìn qua chồng mình đi cha.

Thiếu gia theo ánh mắt của trợ lí quay sang nhìn người ngồi cạnh thì chỉ thấy anh đang im lặng nhìn mình, Mingyu miệng hãy còn đang nhai đồ ăn, mắt cậu to tròn sáng ngời, ngây ngô chẳng hiểu mô tê gì, cứ chớp chớp hàng mi đầy vô tội. Mấy giây sau, thiếu gia như ngộ ra gì đó nên rõ là hí hửng, cậu cong mắt chống cằm nhìn thiết kế Jeon rồi tỏ vẻ biết tuốt nói.

"Anh muốn ăn Tartufo hả?"

Trợ lí nghe câu này chỉ đưa tay đập mặt một cái, hết cứu vải.

Thiết kế Jeon sau khi nghe thiếu gia hỏi một câu cũng không bất ngờ lắm, bởi sự thông thái và vô tri của thiếu gia chỉ cách nhau đúng một cọng chỉ, giây trước triết lí khéo léo như nào giây sau đần mặt ra ngồi đánh game với Lee Seokmin cũng là chuyện bình thường. Wonwoo dĩ nhiên không thèm giận ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi đoán không ra ý này, mà anh cũng không phải dạng người thấy khó mà lùi nên chỉ dẩu môi lên bảo.

"Muốn hôn mà."

Ba.

Hai.

Một.

Thật sự đến trợ lí cũng không đếm nổi số lần ông chủ mình xịt keo thiếu gia bao nhiêu bận nữa, hễ mà thiết kế Jeon nói ra câu nào mà sến sến một tẹo là thể nào thiếu gia cũng bất động như một pho tượng, đến miệng cũng không khép lại được. Nhưng mà thân là người vòng ngoài, trợ lí rất biết thời điểm nào không nên có mặt nên từ khi nghe thiếu gia hỏi một câu có sức công phá ngang với cầu thủ sút phản lưới nhà xong thì trợ lí đã cầm đĩa ravioli của mình dông thẳng.

Bên này thiếu gia vẫn còn chưa nhai hết nấm cục trong miệng, do sốc quá mà nuốt trọng luôn miếng nấm, cuối cùng bị sặc một cái vang dội. Thiết kế Jeon bên cạnh hơi chun mũi giấu đi nụ cười đã kéo tới khóe môi, tay vươn ra sau vuốt vuốt lưng cậu mấy cái ra vẻ lo lắng, thể như người mới thốt lên cái câu chấn động kia chẳng phải là mình.

Hai bên nhìn nhau với hai loại tâm tư trái ngược, người thì vui vẻ vì thấy dáng vẻ hoảng hốt của ai kia, người thì bực dọc vì bị đem ra là trò hề. Kim thiếu gia sau khi uống hết ly nước mới có thể dịu xuống cơn nghẹn, sau đó rất nghiêm khắc quay sang nhìn người nào đó đang vô cùng hí hửng bày trò mà nheo mắt.

"Dạo này biết giỡn quá nhỉ? Hết sợ rồi đúng không?"

Ờm.

Ờm thì-

Thiết kế Jeon lúc này như nhớ ra gì đó nên liền lùi người về sau không dựa vào thiếu gia nữa, anh vô thức đưa tay nới nhẹ cổ áo trước khi quay lại với đĩa ravioli gần như còn y nguyên của mình, giả vờ chăm chú ăn uống để tránh đi câu hỏi của người kia.

Ánh đèn vàng phủ lên không gian một gam màu đặc biệt ấm cúng, bên ngoài gió lạnh lất phất còn trong nhà hàng chỉ nghe tiếng dao nĩa vang lên lạch cạch, cùng với tiếng trò chuyện lác đác của vài thực khách gần đó. Mingyu nhân lúc ai cũng tập trung vào việc của mình mà hơi nghiêng người sang, bàn tay quàng ra sau ghế Wonwoo rồi theo thế rướn thân trên tới, dịu dàng hôn lên má chồng mình một cái.

Wonwoo vốn không ngờ đến việc người kia thật sự hôn mình, bàn tay cầm nĩa còn chưa kịp đưa miếng pasta vuông vức vào miệng đã nhận được một cái hôn thật kêu vào bên má. Nóng bừng, ấm áp, bất ngờ và yêu chiều không gì kể xiết. Anh mím môi rồi cúi gằm mặt như muốn che đi vệt hồng đã lan tận mang tai, nhưng mà thiết kế Jeon cũng biết rằng mình chẳng thể thấy đủ nếu chỉ có một cái hôn lên má như thế, cho nên anh quay một bên mặt còn lại về phía thiếu gia rồi nhìn đi đâu đâu trước khi bảo.

"Bên này nữa."

Sau đó chỉ nghe thiếu gia cười khẽ, như gãi vào trái tim đã mềm xèo của anh vài cái, ngứa ngáy khôn cùng, rồi Mingyu lại đưa mặt lại gần, môi áp lên bờ má trắng trẻo của thiết kế Jeon một cái. Đôi gò má bị hun đến hồng lên, như bình minh đang ló dạng ở đất nước cách họ sáu tiếng đồng hồ, như anh đào tháng tư rơi đầy phố xá.

Đêm về nhiệt độ lại càng hạ thấp, sau khi dùng bữa cả Wonwoo và Mingyu đều đồng ý sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo một lúc trước khi quay trở lại nhà nghỉ. Măng tô dài của Wonwoo vừa hay phát huy tác dụng ủ ấm chủ nhân của nó, bên cạnh Mingyu cũng khoác áo dạ sóng đôi cùng anh, hai người cứ thế sải từng bước chậm rãi đi hết một con đường. Đến khi ra đến quảng trường, nhìn người người nô nức qua lại, thiếu gia đột nhiên lại nắm lấy tay Wonwoo.

Đèn đường sáng một góc phố, thiết kế Jeon nhìn những người xa lạ xung quanh rồi lại nhìn xuống bàn tay được nắm chặt của mình. Anh mỉm cười nghĩ, giữa trăm nghìn người tình cờ gặp mặt, vậy mà chỉ có ta là của nhau.

Chỉ có Wonwoo và Mingyu là thuộc về đối phương giữa một nơi rộng lớn và đông đúc như vậy, và thiết kế Jeon nghĩ rằng, cảm giác thuộc về một người nào đó thật tốt. Ít ra là trong đêm đông lạnh giá, người ấy không để anh phải cô đơn.

end 21.


Chú thích:

Tiêu y: siêng năng làm việc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me