Memory Of Love
đang ngồi vò đầu bứt tai nghĩ cách để dỗ vợ yêu, thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. nó giật mình quay đầu nhìn ra, vừa kịp thấy đồng ánh quỳnh hấp tấp chạy vào, gương mặt hằm hằm như sắp có chuyện lớn xảy ra.chưa kịp phản ứng, nó đã bị quỳnh túm lấy cổ áo, lắc qua lắc lại đầy kích động.- ê ê ê! con quỳnh! mày làm cái gì vậy!? – lê thy ngọc hoảng loạn, hai tay bám vào cổ tay quỳnh, cố gắng giằng ra nhưng bất thành.- mày nói lại tao nghe! mày với chị tiên... như nào? – đồng ánh quỳnh gằn giọng, ánh mắt hoài nghi lẫn sốc cực độ.- thì... thì quay lại rồi... – nó ấp úng, đầu óc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.- vãi cả *** !! – quỳnh trợn mắt, hét lên – wtf!? sao lại như thế được!?- thì nó như thế...- nhưng mà hôm qua, chính mắt tao với mày còn thấy bả...- cái gì mà ồn ào vậy?giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc đối thoại đang hỗn loạn.từ cầu thang, tóc tiên bước xuống, thần thái vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra. chị vừa xử lý công việc trên phòng, mới xuống dưới đã thấy hai đứa nhỏ gây náo loạn cả phòng khách.lê thy ngọc lập tức quay đầu nhìn chị, mắt sáng lên như thấy cứu tinh. còn đồng ánh quỳnh thì thoáng sững người, ánh mắt vẫn còn chứa đầy nghi hoặc và chấn động.- chị tiên... – quỳnh lên tiếng, giọng có chút không chắc chắn.- sao? mới đầu giờ chiều mà hai đứa mày làm gì ầm ĩ vậy? – tóc tiên khoanh tay, dựa người vào lan can cầu thang, ánh mắt quét qua lê thy ngọc rồi đến đồng ánh quỳnh.- à không, không có gì đâu chị! – lê thy ngọc lập tức cười hề hề, vội vàng chối bay chối biến, đồng thời lén lút huých tay quỳnh một cái.đồng ánh quỳnh há hốc mồm nhìn nó.- cái gì mà không có gì!? chuyện này đâu phải nhỏ đâu trời!?tóc tiên vừa mới định vào bếp thì đồng ánh quỳnh đã sáng rực mắt, không chút chần chừ chạy đến kéo tay chị lôi ra sofa.- tiên đây rồi! ra đây em hỏi!- ê ê ê, đừng có kéo mạnh vậy! – lê thy ngọc thấy đồng ánh quỳnh hành động thô bạo thì lập tức lên tiếng ngăn cản. – đi từ từ thôi trời!đồng ánh quỳnh nghe thế thì dừng lại, nhíu mày, rồi quay qua tóc tiên với vẻ mặt đầy lo lắng.- ủa? sao? chị bị gì hả tiên!?vừa hỏi, nó vừa xoay tóc tiên một vòng, nhìn chị từ trên xuống dưới như muốn kiểm tra xem có chỗ nào không ổn không.tóc tiên hơi bất ngờ trước hành động đó, nhưng ngay sau đó liền nhận ra nguyên nhân, chị đỏ mặt, khẽ liếc sang lê thy ngọc một cái đầy cảnh cáo.- k-không có gì... tao bị ngã nên đau chân thôi. – chị lúng túng giải thích.đồng ánh quỳnh nghe thế thì càng thêm nghi ngờ, nó nhìn một chút, rồi lại quay sang lê thy ngọc, ánh mắt đầy ẩn ý.- có chuyện gì mà gấp gáp vậy? – tóc tiên nhíu mày, khó hiểu nhìn đồng ánh quỳnh.đồng ánh quỳnh vẫn giữ vẻ mặt khó đoán, nghiêm túc hỏi:- chuyện chị với con thy... – nó nhìn chằm chằm chị, rồi chợt đổi giọng – à không, người hôm qua chị ôm là ai? có mối quan hệ là gì?tóc tiên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt thoáng chút dao động, chị liếc nhanh về phía lê thy ngọc rồi trả lời dứt khoát:- bạn.đồng ánh quỳnh thoáng sững người.- thế thôi á?- ổng có chồng rồi mà... – tóc tiên nhẹ nhàng bổ sung.đồng ánh quỳnh chớp mắt mấy lần, rồi à lên một tiếng như đã hiểu ra vấn đề. nó gật gù, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác gì đó lạ lắm.lê thy ngọc ngồi kế bên, im lặng theo dõi cuộc đối thoại. nó không nói gì, nhưng trong lòng lại như có một dòng nước ấm vừa chảy qua.- thế còn...chị với con thy ?chị nhìn nó một hồi, thấy ánh mắt long lanh của nó. chị quay sang trả lời đồng ánh quỳnh:- đồng nghiệp!lê thy ngọc gần như chết đứng tại chỗ khi nghe câu trả lời ấy. nó mở to mắt nhìn tóc tiên, gương mặt đầy vẻ tủi thân không thể tin được.- gì!?nó bật dậy khỏi ghế sofa, nhìn chị như muốn xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không. nhưng tóc tiên chỉ bình thản đứng dậy, không thèm để ý đến nó, quay sang nói với đồng ánh quỳnh:- nay ở lại ăn cơm nha quỳnh, tao lên phòng làm việc đã.rồi không chần chừ, chị bước lên lầu, để lại lê thy ngọc với gương mặt méo xệch vì ấm ức. nó nhìn bóng lưng tóc tiên mà cảm giác cả thế giới sụp đổ.- ê ê, tính sao đây? "đồng nghiệp" kìa! – đồng ánh quỳnh vỗ vai nó, cố nín cười.nhưng lê thy ngọc không quan tâm, nó lập tức mếu máo chạy theo chị.bỏ mặc đồng ánh quỳnh vẫn đang ngồi dưới nhà với vẻ mặt ngơ ngác, chỉ biết quay sang nhìn con bơnhư thể chờ con mèo sẽ cho em một lời giải thích hợp lý.- tiênn...lê thy ngọc đẩy cửa phòng làm việc của tóc tiên, giọng mè nheo kéo dài như một đứa trẻ.tóc tiên chỉ ngẩng lên nhìn nó một thoáng, ánh mắt thoáng qua chút lạnh nhạt rồi lại cúi xuống, tiếp tục gõ bàn phím, không hề có ý định đáp lời.thấy chị vẫn dửng dưng như vậy, nó bĩu môi phụng phịu, rồi vòng ra phía sau, không chút do dự mà vòng tay ôm chặt lấy eo chị.tóc tiên nhíu mày, liếc mắt nhìn hành động của nó nhưng không nói gì, chỉ dứt khoát gỡ tay nó ra, rồi ôm theo chiếc laptop đứng dậy, đi thẳng đến ghế sofa ngồi. cả quá trình, chị không buồn đáp lại dù chỉ một câu.lê thy ngọc chợt thở dài. ai bảo đâm đầu yêu cung đất làm gì, để giờ chịu cảnh này.trước kia nguyễn khoa tóc tiên đâu có lạnh lùng như vậy...nhưng mà cũng tại nó cả thôi. lỗi của nó thì nó phải sửa, vợ yêu của lê thy ngọc, chẳng lẽ lê thy ngọc lại không dỗ nổi?nó chậc lưỡi, rồi chậm rãi tiến đến bên ghế sofa, không nói không rằng liền bếch chị ngồi hẳn lên đùi mình, đôi tay siết chặt vòng eo thon thả.tóc tiên giật mình, lập tức đẩy nó ra theo phản xạ, nhưng lê thy ngọc đã đoán trước, quyết không buông lỏng, còn ngang nhiên dụi mặt vào ngực chị, giọng nói mềm nhũn đầy nũng nịu.- tiên, đừng giận nữa... em biết lỗi rồi mà...tóc tiên im lặng, mắt vẫn dán chặt vào màn hình laptop như thể không nghe thấy gì.lê thy ngọc nhìn bộ dạng này của chị thì càng thêm bất lực. nó khẽ liếc nhìn chiếc máy tính trên tay chị, rồi nhanh như chớp giật lấy, đặt sang một bên.- này! làm cái gì vậy? - tóc tiên cau mày, cuối cùng cũng chịu nhìn nó.- đồng nghiệp này giận dai thật đấy...- buông ra! – tóc tiên nhíu mày, cố gỡ tay nó ra khỏi người mình nhưng bất thành.- không buông! tha cho em đi rồi em buông...! _ nó phồng má lên ra vẻ cứng đầu.- tôi không quen cô! - tóc tiên hất mặt, quay đầu đi, không thèm nhìn nó.lê thy ngọc bật cười khẽ. chị mà không quen nó thì còn ai quen đây?nó rướn người lên, ghé sát tai tóc tiên, giọng thì thầm đầy cưng chiều:- thôi mà, em xin lỗi. chỉ tại em lo cho chị quá thôi. chị xem đi, từ khi tham gia chương trình, chị đã gầy đi biết bao nhiêu rồi. em nhìn mà xót lắm...tóc tiên vẫn im lặng, nhưng ánh mắt có chút dao động.lê thy ngọc biết đã có tác dụng, nó lại tiếp tục nhỏ nhẹ:- tha lỗi cho em nha... em hứa là sau này, mỗi khi chị mở mắt ra đều sẽ thấy em nằm bên cạnh...giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, tựa như một lời hứa, vừa chân thành vừa có chút dỗ dành.tóc tiên khẽ liếc nó, bờ môi mím lại, nhưng đáy mắt đã chẳng còn lạnh nhạt như trước.lê thy ngọc nhếch môi cười thầm. mật ngọt chết ruồi, lời ngon tiếng ngọt của nó làm sao tóc tiên có thể giận lâu được chứ.chị nhắm mắt hít sâu, rõ ràng trong lòng đã mềm đi nhiều nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng:- lê thy ngọc, lần sau mà còn dám bỏ tôi một mình, tôi đá cô ra khỏi nhà luôn đấy!lê thy ngọc nghe vậy thì sáng rực mắt lên, vội gật đầu như gà mổ thóc:- dạ dạ, không bao giờ có lần sau luôn! tiên nói gì em cũng nghe hết!thấy chị có vẻ đã nguôi ngoai, lê thy ngọc lập tức chớp lấy cơ hội. trong tích tắc, nó siết chặt vòng tay, giam tóc tiên vào lòng, ép chị xuống sofa. trước khi chị kịp phản ứng, nó đã cúi xuống, đôi môi mềm áp chặt lên môi chị, khóa kín mọi lời nói còn chưa kịp thốt ra.tóc tiên cứng đờ, toàn thân như bị một dòng điện chạy dọc sống lưng. môi nó nóng quá, hơi thở lại gấp gáp bao trùm lấy chị, khiến đầu óc chị thoáng chốc trống rỗng.lê thy ngọc khẽ mút lấy cánh môi chị, dự định chỉ là một nụ hôn nhẹ để dỗ dành, nhưng khi cảm nhận được vị ngọt mềm mại ấy, lý trí của nó dần mất kiểm soát. môi tóc tiên vừa mềm, vừa ấm, mang theo hương oải hương thoang thoảng, như một thứ rượu mạnh khiến nó say mê không lối thoát.nó tham lam áp sát hơn, đầu lưỡi khẽ lướt qua bờ môi chị, ý đồ muốn xâm nhập sâu hơn. nhưng tóc tiên cắn chặt răng, không cho nó có cơ hội chiếm đoạt khoang miệng mình.lê thy ngọc không hài lòng, khẽ cắn nhẹ lên môi chị như để trừng phạt.tóc tiên giật mình khẽ hé miệng, và ngay khoảnh khắc đó, lê thy ngọc lập tức chiếm lấy cơ hội, luồn sâu vào trong, quấy đảo nơi mềm mại ẩm ướt kia.tóc tiên khẽ rùng mình, đôi mắt đang mở to dần dần nhắm lại. cơ thể chị run lên, nhưng chẳng rõ là vì bất ngờ hay vì một thứ cảm xúc khác.cảm giác ngọt ngào xen lẫn sự ấm áp vây lấy chị, khiến lý trí dần dần nhường chỗ cho cảm xúc. đến khi nhận ra bản thân đã không còn chống cự, chị cũng chẳng muốn đẩy nó ra nữa.bàn tay vốn đang siết chặt thành nắm đấm từ từ thả lỏng, cuối cùng lại vòng lên cổ lê thy ngọc, bấu nhẹ vào gáy nó như một sự đáp trả đầy mơ hồ.cảm nhận được sự thuận theo từ chị, lê thy ngọc càng siết chặt vòng tay, ôm lấy eo chị, như muốn triệt để hòa vào nhau. nụ hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng tham lam, như thể nó muốn hút sạch từng hơi thở ngọt ngào của chị.không gian chật chội giữa hai người dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại hơi thở hòa quyện cùng nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực.một lúc sau, tóc tiên mới khẽ đẩy lê thy ngọc ra, đôi môi hơi sưng đỏ vì nụ hôn cuồng nhiệt. hơi thở chị dồn dập, gò má phiếm hồng, ánh mắt có chút mơ màng.lê thy ngọc nhìn chị, ánh mắt vẫn còn vương chút luyến tiếc, như thể muốn lại gần hôn thêm. nhưng ngay lúc nó vừa nhích lại, tóc tiên đã đưa tay chặn trước môi nó, khẽ lườm:- đủ rồi, quỳnh còn ở dưới nhà.lê thy ngọc bĩu môi nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy, một tay nghịch nghịch mái tóc mềm mại của chị, một tay giữ chặt eo chị, cúi thấp người cọ mũi mình vào mũi chị. giọng nói trầm thấp, mang theo chút nũng nịu xen lẫn chân thành:- tiên, em yêu chị.tóc tiên bật cười, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn. chị không trả lời, chỉ nhón người lên, chu môi hôn nhẹ lên má nó một cái. rồi chẳng đợi nó phản ứng, chị nhanh chóng vùng dậy, chỉnh lại quần áo rồi cất giọng:- chị xuống nhà làm cơm tối đây.lê thy ngọc nhìn theo bóng lưng chị, cười ranh mãnh:- xong rồi làm bữa khuya cho em luôn nha!tóc tiên khựng lại một giây, rồi nghiến răng gằng giọng:- tao cho mày cút luôn á thy!nói rồi chị bước nhanh ra ngoài, bỏ lại lê thy ngọc vẫn đang cười tủm tỉm trên sofa.
———————thú thật với các mom luôn là gu chuyện của tôi nó như thế, nên là có thể mọi người sẽ thấy nguyễn khoa tóc tiên trong fic này sẽ hơi nhõng nhẽo và có thể sẽ skinship khá nhiều đấy. nên nếu mọi người thấy nó bị hơi quá thì góp ý cho toy nha, toy sẽ giảm bớt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me