TruyenFull.Me

memory of love.

#17

_beliencuamoinha_




xe chạy thẳng đến bệnh viện trong sự im lặng hiếm hoi giữa hai người.

lê thy ngọc cứ mãi siết nhẹ bàn tay chị, như thể nếu buông lỏng dù chỉ một chút, tóc tiên sẽ biến mất.

dù rằng chị đang ngồi ngay đây, vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nó, nhưng cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy chị ngã xuống vẫn chưa hoàn toàn rời đi.

tóc tiên nghiêng đầu nhìn lê thy ngọc, thấy gương mặt nó căng thẳng, môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì đó.

chị khẽ thở dài, siết tay nó một cái.

- em căng thẳng quá rồi đó.

lê thy ngọc giật mình quay sang, ánh mắt nặng trĩu lo âu.

- làm sao mà không căng thẳng được? chị có biết lúc chị rơi xuống em sợ đến mức nào không?

- nhưng chị không sao mà...

- đừng nói với em là không sao. _ lê thy ngọc ngắt lời, giọng có chút nghẹn.

- chị bị ngã từ trên cao xuống, chân bị thương, cả người còn choáng váng. nếu em không lo thì còn là con người không?

tóc tiên nhìn sâu vào mắt nó, chợt cảm thấy có chút đau lòng.

rõ ràng lê thy ngọc lúc nào cũng là một người vô tư, lúc nào cũng cười cợt, nhưng bây giờ lại có bộ dạng này vì chị.

chị khẽ nhích người lại gần hơn, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nó.

- xin lỗi, em đã phải lo lắng rồi.

lê thy ngọc chớp mắt, có vẻ không ngờ rằng chị sẽ chủ động dỗ dành mình như vậy.

một lát sau, nó mới thở dài, nghiêng đầu cọ nhẹ vào tóc chị.

- sau này đừng làm em sợ như vậy nữa, được không?

- được.

câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến lê thy ngọc cảm thấy an tâm hơn một chút.

nó không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay chị, như muốn truyền thêm một chút sức mạnh cho cả hai.

sau khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra tổng quát cho tóc tiên và kết luận chị chỉ bị trật khớp nhẹ ở cổ chân, không có gì nghiêm trọng.

nhưng dù vậy, lê thy ngọc vẫn không yên tâm, nhất quyết bắt chị phải băng bó cẩn thận và nghỉ ngơi đầy đủ.

- chị không được bước xuống giường khi chưa lành hẳn, không được đi lại nhiều, không được vận động mạnh, không được...

- lê thy ngọc.

tóc tiên bật cười, cắt ngang tràng dặn dò dài bất tận của nó.

- chị có bị gãy chân đâu mà em làm như chị sắp liệt vậy?

- ai biết được, lỡ đâu đang đi mà đau quá lại té thì sao?

- em nghĩ chị yếu đến mức đó hả?

- thì... em chỉ lo thôi mà...

thấy bộ dạng của nó cứ rầu rĩ như đứa trẻ bị giành mất kẹo, tóc tiên cũng không nỡ trách mắng.

chị vươn tay xoa nhẹ mái tóc nó, giọng nói dịu dàng hơn hẳn.

- được rồi, chị hứa sẽ cẩn thận. em đừng nhăn mặt nữa.

lê thy ngọc nhìn chị, rồi hậm hực gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút không cam tâm.

- vậy em chăm chị, chị khỏi phải làm gì hết.

- em chăm chị?

- ừ!

- thật không?

- thật!

tóc tiên nghiêng đầu nhìn nó, bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý.

- vậy tối nay thức massage cho chị đi.

nó có cảm giác như mình vừa tự đào hố chôn mình vậy.

buổi tối hôm đó, lê thy ngọc giữ đúng lời hứa, ngoan ngoãn ngồi dưới sàn, cẩn thận nâng cổ chân của tóc tiên lên đùi mình.

nó nhìn chị, rồi lại nhìn xuống chân chị, khẽ nuốt nước bọt.

- chị tiên này... hay là... em xoa bóp nhẹ thôi nha?

- không được, phải massage đàng hoàng vào. _ tóc tiên nhướng mày.

- em bảo em chăm chị mà?

lê thy ngọc cười khan, tự nhủ trong đầu rằng đây chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi.

nó cẩn thận đặt tay lên cổ chân chị, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa quanh phần bị sưng.

- có đau không?

- không, cứ tiếp tục đi.

lê thy ngọc nghe vậy thì dần dần mạnh dạn hơn, động tác cũng chuyên nghiệp hơn một chút.

nó thật sự rất tập trung, như thể đang làm một việc vô cùng quan trọng.

tóc tiên nhìn bộ dạng nghiêm túc hiếm hoi của nó, bất giác cong môi cười nhẹ.

- đúng là cũng có chút bản lĩnh đó.

- đương nhiên, em là ai chứ? _ lê thy ngọc lập tức vênh mặt.

- là một con gián hay thích nhõng nhẽo.

- em đâu có nhõng nhẽo !

- chứ không phải mỗi lần em mè nheo là chị đều phải chiều theo sao?

nó cảm giác như có gì đó không đúng, nhưng không thể cãi lại được.

---

sau khi massage xong, lê thy ngọc kéo chăn lên đắp cho tóc tiên, rồi tự giác nằm xuống cạnh chị.

nhưng vừa mới nhắm mắt được vài giây, nó đã nghe giọng chị vang lên.

- em chưa đánh răng.

- hử?

- vừa nãy em uống nước ngọt. đi đánh răng đi rồi ngủ.

lê thy ngọc thở dài, lười biếng vùi mặt vào chăn.

- thôi kệ đi mà...

- không.

- tiênnn, cho em ngủ đi...

- không!

- chị có cần phải nghiêm túc vậy không?

- cần.

biết rằng không thể trốn được, lê thy ngọc miễn cưỡng ngồi dậy, uể oải lê chân vào phòng tắm.

lúc trở ra, nó đã sẵn sàng leo lên giường ngủ, nhưng vừa nằm xuống thì tóc tiên đã dịch người lại gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên má nó.

lê thy ngọc ngơ ngác nhìn chị.

- ủa gì vậy?

- thưởng cho em vì đã nghe lời.

nó chớp mắt, rồi lập tức vươn tay kéo chị vào lòng, cười hớn hở.

- vậy ngày nào em cũng nghe lời chị nha!

- vậy mai massage tiếp đi.

- ... thôi ngủ đi chị!

tóc tiên bật cười thành tiếng, để mặc cho lê thy ngọc ôm mình thật chặt.

cuối cùng, cả hai chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của nhau, cảm nhận được hơi ấm và sự yên bình mà họ luôn mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me