Memory Of Love
lê thy ngọc trở về nhà vào lúc trời sụp tối, tay xách nách mang những túi đồ to sụ, đầu tóc hơi rối sau một buổi chiều lang thang trong mall không mục đích. nó thả bịch đồ lên bàn, thở phào một hơi, rồi lặng lẽ mở tủ lạnh nhét vào trong đó vài lon nước ngọt, vài hộp thịt tươi, hộp rau củ đã chọn kỹ một cách vô thức, vẫn là những thứ chị thích ăn.tủ lạnh khép lại, căn nhà rơi vào tĩnh lặng.nó mệt mỏi, buông người xuống ghế sofa. chiếc điện thoại trong tay mở ra theo thói quen. ban đầu là lướt nhanh vài tin nhắn công việc, vài đoạn chat của bạn bè. nhưng rồi, khi chuyển sang thread, mắt nó lập tức khựng lại.ngay đầu bảng là một dòng trạng thái của một người quen thuộc.nó nhíu mày, ấn vào xem bình luận. giữa hàng trăm comment rối rít, mắt nó lập tức bắt được một chi tiết nhỏ: chị chỉ tim đúng duy nhất một đoạn video. cái video ngốc nghếch mà nó quay hôm nay, ngay trong mall, giữa bản nhạc chị hát vang lên.nó không biết nên thấy vui hay buồn. chỉ thấy lòng như bị ai đó kéo mạnh một cái. đau đến lặng người.rồi nó kéo xuống thêm chút nữa, ngọc phước bình luận, chị trả lời.đôi chân mày nhíu lại lần nữa.nó hiểu chị hơn bất cứ ai. mỗi khi chị buồn, chị sẽ chẳng ăn gì cả. miệng thì hay nói "thèm món này", "muốn ăn cái kia" nhưng nếu không ai nài nỉ, chị sẽ nhịn. lần nào cũng là nó lôi bằng được chị ra khỏi chăn, đút từng muỗng cơm, ép từng ngụm nước.bây giờ không có nó, ai sẽ làm điều đó cho chị?liệu... hồng hài nhi đó có lo cho chị tử tế như nó không?nghĩ tới đây, nó khẽ cười khổ. thật ra giờ hồng hài nhi có hay không cũng chẳng còn quan trọng. nó biết rõ mình sai. sai vì ghen bóng ghen gió, sai vì để cơn tức giận lấn át lý trí, sai vì chưa đủ trưởng thành để tin người mình thương.nhưng nhớ lại cách chị rep tin nhắn, nó thấy rõ ràng chị không thân thiết gì với người ta. chị vẫn giữ một khoảng cách lịch sự, rõ ràng.lòng tự trọng dội về khiến nó lặng người. nếu hôm ấy, nó chịu bình tĩnh, chịu ôm chị một cái, có lẽ mọi chuyện đã khác.nó bật cười khẽ.cười cái tính trẻ con của mình.rồi nằm yên, mắt nhìn lên trần nhà.tự hỏi: giờ mình sai rồi, thì phải làm gì?...cùng lúc đó, ở quận 2, biệt thự của tóc tiên chìm trong bóng tối.chị về đến nhà khi trời đã tờ mờ tối. chẳng buồn bật đèn. đôi giày cao gót vứt chỏng chơ nơi cửa, áo khoác trượt khỏi vai mà không buồn treo. chị chỉ với tay đốt một cây nến thơm rồi rót một ly vang đỏ, ngồi xụp xuống đất, ngay bên cạnh sofa.bản nhạc nhẹ nhàng vang lên, một điệu jazz cũ kĩ chị từng hay mở mỗi khi muốn trấn an bản thân.nhưng lần này, âm nhạc không cứu được chị khỏi mệt mỏi.chị nhấp môi, ly rượu đắng nhẹ trôi qua cổ họng.và rồi, như bị đánh úp bởi cảm xúc dồn nén cả ngày, nước mắt chị bất ngờ tuôn ra.chị khóc.khóc vì hôm nay quá mệt mỏi.khóc vì sau một ngày dài, khi trở về căn nhà quen thuộc này, không còn ai chạy lại ôm chị, không còn tiếng "chị tiên về rồi hả?",không còn đôi mắt long lanh nhìn chị đầy thương yêu.chị nhớ nó.rất nhiều.suốt cả ngày hôm nay, chị mong một điều gì đó từ nó. một tin nhắn, một biểu tượng cảm xúc, hay chỉ là một dấu chấm thôi cũng được.nhưng không có gì cả.chị nấc nhẹ, tay ôm lấy đôi chân đang co gọn vào lòng.giá mà... thy ngốk ở đây.giá mà chị có đủ dũng khí để nhắn một tin, để nói một lời. nhưng chị đã quen với việc chờ đợi, quen với việc tự gặm nhấm cảm xúc, quen với việc mạnh mẽ đến mức ai cũng tưởng chị chẳng cần ai.nhưng sự thật là chị cần nó hơn bất cứ điều gì.rượu đã ngấm.tóc tiên ngồi gục trên sàn cạnh sofa, ánh nến nhỏ dần tàn, hương thơm dịu của vanilla không đủ xoa dịu trái tim chị. căn nhà vẫn yên ắng như mọi khi. chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, và tiếng lòng chị thổn thức.chị đã khóc. khóc đến khi rượu bắt đầu khiến cơ thể mềm nhũn, rồi mắt chị nhòe dần, mí mắt sụp xuống như có ai đó nhẹ nhàng kéo lại.trong cơn mê, chị bỗng cảm nhận có một đôi tay quen thuộc nhẹ nhàng vòng ra sau lưng chị, luồn dưới đầu gối và nâng cả người chị lên.ấm áp. dịu dàng. như đã từng.rồi chị cảm thấy mình được đặt lên giường, chiếc chăn mỏng kéo qua người. có một bàn tay chạm lên trán, rồi môi ai đó nhẹ nhàng đặt xuống đó một nụ hôn.không cần mở mắt, chị cũng biết... là nó.lê thy ngọc.trái tim chị co thắt lại trong lồng ngực.muốn mở mắt ra. muốn ôm lấy nó. muốn nói: "chị nhớ thy lắm..."nhưng chị không dám.chị sợ... nếu mở mắt ra, mọi thứ sẽ chỉ là mơ.giống như mấy đêm trước.đêm nào chị cũng mơ thấy nó, thấy nó ở đây, ôm chị vào lòng, dỗ dành chị bằng giọng nói có chút ngố, có chút dịu dàng quen thuộc.nhưng khi tỉnh dậy... chỉ là căn phòng trống.và chị lại khóc....một tiếng sau.tóc tiên giật mình tỉnh giấc, đồng tử mở to, mồ hôi lấm tấm nơi trán. xung quanh vẫn là căn phòng quen thuộc, phòng ngủ của chị.không một bóng người.tóc tiên nhìn trần nhà một lúc lâu, rồi mới đưa tay tự ôm lấy mình.chị muốn hỏi: "em có về thật không?"nhưng chị biết... nếu phải hỏi, thì nghĩa là em chưa từng ở đây.cơ thể chị rã rời, đầu vẫn còn đau âm ỉ vì rượu. chị ngồi dậy, chân chạm xuống sàn lạnh buốt.rồi một cảm giác chênh vênh tràn đến, xô ngã mọi lớp vỏ mạnh mẽ chị từng dựng lên trước ánh đèn sân khấu.chị lại khóc.không còn nức nở như hồi tối, mà là mệt mỏi và vô vọng.chị không còn biết phải làm gì nữa.chỉ biết ôm lấy gối, gục mặt vào đó, tự vỗ về chính mình như một đứa trẻ.chị chỉ mong, nếu mai thức dậy, vẫn còn cơ hội để thấy em.dù chỉ là một câu nói, một tin nhắn, hay một cái "tag" vu vơ.chị chỉ cần chút xíu dấu hiệu thôi.rằng em... cũng đang nhớ chị.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me