TruyenFull.Me

Meo Con Va Nang Xuan Kyobuki


Một tuần sau những chuyện với Ren, mọi thứ dần trở lại bình thường.

Kyoka vẫn lạnh lùng, ít nói. Ibuki vẫn lí lắc, thích trêu. Nhưng giữa họ, có điều gì đó đã thay đổi – sâu hơn, chín chắn hơn, và… yên tâm hơn.

Một buổi tối cuối tuần, khi Ibuki vừa về đến nhà, cô thấy một tờ giấy ghi tay dán trước cửa:

“Thay đồ đẹp. Không cần quá sang. Có người chờ em lúc 6:30. – Kyoka”

Ibuki chớp mắt. Không tin nổi. Kyoka Yamamoto mà… để lại giấy ghi tay? Lại còn viết… dễ thương vậy?

Cô lập tức lao vào phòng, lôi váy vóc ra như báo động đỏ.

“Mèo Con mà tỏ tình, chắc là mưa sao băng luôn quá…”

6:30 PM.

Một chiếc xe đen dừng lại trước nhà. Tài xế cúi đầu:

“Cô Imata, mời theo tôi.”

Xe đưa cô đến một khu vườn Nhật nằm lẩn khuất trong một khu biệt thự cổ. Những chiếc đèn lồng giấy thắp sáng lối đi, gió nhẹ lướt qua mặt hồ. Không có người thứ ba. Chỉ có một bàn ăn nhỏ giữa khu vườn, đèn treo, nến và… Kyoka – đang đứng chờ.

Ibuki nín thở. Hắn mặc sơ mi trắng, tay đút túi quần, ánh mắt vẫn trầm như mọi khi – nhưng khi nhìn thấy cô, đôi mắt ấy bỗng như có chút ấm áp.

“Đây là gì vậy…?” – Ibuki hỏi, nghẹn giọng.

Kyoka kéo ghế cho cô. Không nói. Nhưng có một hộp nhạc nhỏ đặt trên bàn. Hắn bật lên.

Tiếng nhạc dịu nhẹ vang lên – bản piano không lời mà cô từng gửi cho hắn, nói rằng “bản này nghe như trái tim em lúc yêu anh.”

“Em từng bảo hôm kỷ niệm chỉ cần nhớ.” – Kyoka chậm rãi nói – “ Tôi đã quên. Nên hôm nay… tôi bù.”

Ibuki mím môi, mắt long lanh:

“Anh không cần làm lớn như vậy…”

“ Tôi cần.” – Kyoka cắt lời, giọng trầm – “Vì em quan trọng. Và lần đầu tôi muốn em biết rõ điều đó, không phải đoán.”

Cô cắn môi, cúi đầu. Một lúc sau, ngẩng lên cười:

“Lỡ em khóc thì sao?”

" Tôi lau.”

“Lỡ em yêu anh nhiều quá thì sao?”

Kyoka nhìn cô, không cười, nhưng ánh mắt dịu lại:

“Vậy… đừng bỏ tôi. Dù tôi vẫn chưa học xong cách yêu cho đúng.”

Ibuki bật cười, nước mắt rơi.

“Mèo Con ngốc nghếch này. Đã yêu anh rồi, thì còn bỏ sao nổi.”

Kyoka không nói gì. Hắn chỉ rút từ túi áo một chiếc hộp nhỏ. Không phải nhẫn. Không phải quà sang.

Là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là một chiếc chuông mèo nhỏ xíu – kiểu cô từng nói “đeo cho anh là hợp lắm, cứ như mèo nhà có gắn GPS”.

Hắn đeo vào cổ cô, nói khẽ:

“Từ giờ… em là người giữ chìa khoá trái tim tôi.”

Ibuki siết tay hắn, thì thầm:

“Còn anh là người giữ linh hồn em.”

Trăng lên. Gió nhẹ.
Giữa khu vườn tĩnh lặng, chỉ có hai trái tim đập chung một nhịp.
Và một chàng mèo con lần đầu biết yêu một người… nhiều đến thế.






Gần đây,....

Thật ra không phải Ibuki quá tò mò...

Nhưng Kyoka những ngày gần đây chỉ…có hơi kỳ lạ...
Thỉnh thoảng nhìn cô rất lâu rồi không nói gì.
Thỉnh thoảng hay… lén lút nhìn điện thoại và tắt ngay khi cô tới gần.
Thỉnh thoảng ra ngoài vào buổi tối — nói là “có việc đột xuất” — nhưng về thì không có dấu vết gì của công việc cả.

Ibuki bắt đầu nghĩ:

“Chẳng lẽ có người phụ nữ khác…?”

Rồi cô tự tát nhẹ mình vì ý nghĩ đó.

“Không. Mèo Con chỉ yêu mỗi mình mình. Có khi nào anh ấy đang lên kế hoạch gì…?”

Và đúng thật.
Một buổi chiều, Kyoka về sớm hơn mọi hôm — chỉ để thấy… Ibuki đang ngồi giữa phòng khách với chiếc hộp nhẫn trong tay.

Cô không mở. Chỉ nhìn nó.

Kyoka đứng sững ở cửa. Một giây… hai giây… ba giây—

“…Em không có ý lục đồ anh.” – cô lên tiếng, giọng nhỏ, nhưng run.

“Chỉ là… em thấy áo anh treo sai chỗ. Và... nó rơi ra thôi.”

Kyoka bước chậm tới. Không giận. Không nói gì.

Ibuki vẫn nhìn cái hộp. Rồi ngẩng lên nhìn hắn, mắt đầy lo lắng:

“Anh định…?”

Kyoka ngồi xuống cạnh cô.
Một lúc lâu. Không gian yên lặng như nghẹt thở.
Rồi anh nhẹ giọng:

“ Tôi định… hỏi em vào ngày kỷ niệm 2 năm.”

“Chuẩn bị cả buổi tiệc. Đặt một nhà hàng có sân thượng riêng. Có nến. Có piano. Có bánh. Có cả một đoạn tôi học thuộc để nói.”

Ibuki cười nhẹ, nhưng nước mắt bắt đầu lăn.

“Và giờ em phá hỏng hết rồi…”

Kyoka lắc đầu. Nắm lấy tay cô.

“Không. Em không phá gì cả. Chỉ là…”

“ Tôi không nghĩ… em sẽ biết sớm như vậy. Vì tôi vẫn chưa đủ dũng cảm.”

Ibuki nghẹn giọng:

“Dũng cảm gì nữa chứ? Anh là Kyoka Yamamoto cơ mà. Tổng giám đốc lạnh lùng, giỏi giang, đáng sợ…”

“…mà lại sợ… em từ chối sao?”

Kyoka nhìn cô, mắt không còn lạnh nữa. Chỉ còn sự mệt mỏi của những tháng ngày chuẩn bị âm thầm, và nỗi lo sợ mà chính anh cũng không thừa nhận:

“Không phải sợ em từ chối.”

“Mà sợ… tôi chưa xứng đáng.”

Ibuki ôm chầm lấy hắn. Thật mạnh.
Rồi thì thầm vào tai anh:

“Anh là người em chọn. Là người em yêu. Là người duy nhất em muốn thức dậy cùng mỗi sáng.”

“Nếu đó chưa đủ… thì em sẽ nhắc anh mỗi ngày. Suốt cả đời.”

Kyoka siết cô trong vòng tay, cầm lấy chiếc hộp nhẫn từ tay cô, rồi nói khẽ — gần như thì thầm:

“Vậy… cho tôi hỏi lại. Dù không có sân thượng, không có nến, không có kế hoạch hoàn hảo.”

“Em… sẽ lấy tôi chứ?”

Ibuki không trả lời.
Cô hôn lên trán anh — nhẹ, mà ấm như ánh mặt trời.

Và gật đầu.






Đã có hứng trở lại:D
1 star ⭐= more motivations~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me