Meo Con Va Nang Xuan Kyobuki
Đêm hôm ấy, Yamamoto Kyoka ngồi trong phòng làm việc của mình. Cả căn phòng chìm trong ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn bàn. Đôi mắt hắn dán chặt vào chồng tài liệu, những ngón tay gõ nhịp trên bàn phím, lạnh lùng, tập trung, hệt như bao đêm khác...Cửa phòng bất ngờ mở ra. Ibuki, với dáng vẻ mềm mại và nụ cười quen thuộc, bước vào. Không cần hỏi, không cần gõ cửa – nàng đã quá quen với việc chiếm lấy không gian riêng của hắn. Như mọi lần, nàng thản nhiên leo lên đùi chồng, ôm cổ hắn rồi cười:
"Mèo con~ nếu như em chưa từng kết hôn với anh... thì giờ anh sẽ như thế nào nhỉ?~"
Kyoka không ngẩng đầu, giọng bình thản đến mức gần như vô cảm:
"..."
"Tôi không biết......Có khi... thoải mái hơn...."
Nàng hơi sững, khóe môi giật khẽ. Một thoáng chua xót len vào tim, nhưng Ibuki nhanh chóng giấu đi, thay vào đó là nụ cười bí ẩn.
"Hừm...được thôi~"
Nàng cúi xuống, in lên môi hắn một nụ hôn nhẹ như cánh chuồn chuồn...
"Đây là nụ hôn cuối trước khi em trở thành người dưng đó, mèo con~."
Nói rồi, nàng cười khẽ, rời khỏi lòng hắn, bước ra khỏi phòng làm việc mà không ngoái đầu lại.Kyoka cau mày. Hắn ngồi im lặng một lúc lâu, rồi tiếp tục vùi đầu vào tài liệu. Đêm hôm ấy, hắn thức trắng, không phải vì công việc, mà bởi trong lòng cứ vương vấn câu nói cuối cùng của nàng.
...Kyoka có một thói quen: mỗi sáng khi xuống bếp, sẽ thấy một ly cà phê nóng đặt trên bàn – do chính tay Ibuki pha. Nàng luôn cười, vừa pha cà phê vừa lải nhải gì đó, rồi ép hắn ăn sáng.Nhưng sáng nay... bếp vắng lặng. Không có cà phê, không có mùi thơm đồ ăn. Ibuki đứng đó, đang trang điểm, chuẩn bị đi đâu đó.
"Em đi đâu?" – hắn hỏi.
Nàng khẽ liếc nhìn hắn, đôi môi cong cong cười nhạt:
"Tôi có quen biết anh sao?"
Hắn thoáng nhíu mày. Cách xưng hô thay đổi đột ngột, lạnh lẽo đến lạ. Nhưng Kyoka chỉ nghĩ rằng nàng giận dỗi, nên chẳng để tâm, chỉ thản nhiên uống một ly cà phê đen rồi đi làm, bỏ cả bữa sáng.
...Với Kyoka, công việc bận rộn vốn dĩ không khác nhau. Nhưng sự khác biệt lớn nhất hôm nay... là Ibuki không xuất hiện...Nàng không vào văn phòng hắn, không bướng bỉnh lôi hắn đi ăn trưa, không trêu chọc, không ôm hôn. Chỉ là vắng một người thôi mà cả căn phòng dường như trở nên trống rỗng.Hắn tự nhủ: "Chắc chỉ giận dỗi chút thôi...Một lát nữa sẽ lại chạy vào ấy mà..."
Nhưng không...
Cả buổi sáng trôi qua, đến chiều, nàng ta vẫn không xuất hiện...
...
Chiều đến,Kyoka đang đi cùng thư ký Minami trên hành lang, chuẩn bị đến phòng họp. Hắn bỗng khựng lại. Từ xa, Ibuki xuất hiện. Nàng cười rạng rỡ, khoác tay một chàng trai trẻ, vừa nói vừa làm những hành động trêu chọc đáng yêu.Tim Kyoka thoáng thắt lại. Hắn dừng bước, ánh mắt xám lạnh khóa chặt lấy nàng.Khoảnh khắc hai người chạm mắt, Ibuki chỉ khẽ cong môi cười, rồi quay đi, như thể chẳng hề quen biết hắn.Một thoáng giật mình vụt qua tim Kyoka. Nhưng hắn vẫn giữ gương mặt bình thản, bước vào phòng họp.Buổi họp hôm nay, ai nhìn hắn cũng thấy lạnh lẽo khác thường. Chỉ cần một cái nhìn thôi cũng khiến người khác rùng mình. Giọng nói trầm thấp, mệnh lệnh gọn gàng, thậm chí còn sắc bén hơn mọi khi.Mọi người không biết nguyên nhân, nhưng chỉ riêng hắn hiểu: bởi vì trong phòng họp, hắn đã quen có một cô vợ ngang nhiên xông vào, cười cợt, ôm cổ hắn giữa đám đông. Nhưng hôm nay, nàng chẳng thèm xuất hiện.
...
Bình thường khi hắn về nhà sẽ là cái ôm ấm áp, là mùi thơm từ căn bếp chào đón hắn.... Nhưng tối nay, chỉ là sự tĩnh lặngKyoka lê bước mệt mỏi vào phòng bếp, và bắt gặp Ibuki. Tim hắn hơi sáng lên. Nhưng... nàng chỉ quay lại, nói như đang đối diện một người xa lạ:
"Ơ, xin lỗi...Tôi xin phép sử dụng nhà anh một chút. Tôi có trả tiền nha~tôi sẽ ngủ phòng bên cạnh, như khách thuê trọ thôi~....Tôi với anh... không quen biết, không liên quan nên...như vậy có phiền anh không?"
Hắn đứng sững. Môi khẽ mấp máy. Cuối cùng chỉ bật ra một chữ:
"...Không."
Nói chưa xong, nàng đã nhanh chóng chạy lên tầng, còn lỡ chạm vai hắn rồi quay lại cười:
"Tôi xin lỗi nhé, người lạ~."
Căn phòng ngủ tối hôm ấy trống rỗng lạ thường. Không còn bóng dáng nàng, không còn tiếng cười, không còn mùi hương quen thuộc. Kyoka ngồi trên giường, ánh mắt hướng về bức tường ngăn cách hai phòng. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.
...Ibuki, sau cả ngày kiềm chế, định bụng nửa đêm sẽ chạy sang phòng hắn để kết thúc trò đùa "người xa lạ". Nhưng khi mở cửa phòng Kyoka, nàng chỉ thấy trống trơn.Tiếng lạch cạch vang lên từ bếp. Nàng bước xuống, bắt gặp hắn đang pha cà phê, gương mặt trầm tư.Ánh mắt Kyoka nhìn thấy nàng thoáng lóe lên hy vọng, nhưng nhanh chóng tắt ngấm khi thấy nàng chỉ lặng lẽ rót một cốc nước, giả vờ không quen biết. Hai người đứng gần nhau, nhưng không ai nói gì.Cuối cùng, Ibuki không chịu nổi nữa. Trong lòng nàng nghĩ: "Hắn chắc chắn bỏ bữa tối rồi." Nàng mở tủ lạnh, lấy ra món ăn đã chuẩn bị từ trước, hâm nóng, bày lên bàn hai chiếc bát cùng hai đôi đũa.Kyoka ngạc nhiên, tim khẽ rung động. Hắn tưởng nàng đã hết giận. Nhưng rồi nàng lại buông một câu:
"Tôi muốn ăn đêm, anh muốn ăn cùng không, người lạ?~"
Lòng hắn trùng xuống. Kyoka cụp mắt, toan quay lên phòng. Nhưng phía sau, giọng nàng vang lên, lần này không còn là "người lạ" nữa...
"Anh mà không ăn là em giận thật đấy, mèo con!"
Bước chân Kyoka khựng lại. Hắn quay đầu, thấy nàng vẫn đang đơm cơm, môi mỉm cười. Tim hắn chợt mềm đi.Hắn tiến lại, ngồi xuống bên cạnh nàng. Cả hai ăn trong yên lặng, nhưng chỉ cần được ngồi ăn cùng thôi, hắn đã thấy bình yên hơn cả ngày dài mệt mỏi.
...Sau bữa ăn, Ibuki dọn dẹp, rửa bát đũa. Kyoka đứng phía sau, im lặng. Rồi bất ngờ, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng từ phía sau. Cái ôm mạnh mẽ,chặt như sợ nàng biến mất.Đầu hắn dụi dụi vào vai vợ, giọng trầm thấp khàn khàn:
"...Xin lỗi."
Ibuki bật cười, hỏi nhỏ:
"Nhớ em không?
Hắn gật.
"Yêu em không?"
Hắn lại gật.
"Vậy... có muốn ly hôn rồi làm người xa lạ như hôm nay nữa không?~"
Câu hỏi trêu chọc, nhưng Kyoka chỉ ôm chặt hơn, dụi mạnh vào vai nàng. Không một lời, nhưng tất cả đều rõ ràng: hắn là không thể.
Sau khi rửa bát xong, Ibuki quay lại, ôm cổ hắn, chuẩn bị hôn. Nhưng ngay khi môi sắp chạm, nàng bật cười khúc khích:
"Người lạ thì ai hôn môi chứ nhỉ~"
Kyoka cau mày, lẩm bẩm như mèo con đang dỗi.Ibuki cười, rồi nhón chân, đặt môi mình lên môi hắn.Kyoka nhắm mắt lại, tận hưởng. Một ngày dài thiếu vắng nàng, cuối cùng cũng được bù đắp bằng vị ngọt ngào, ấm áp này...
Đêm hôm ấy, hắn ôm nàng thật chặt, như thể chỉ cần buông ra là nàng sẽ biến mất. Trong mơ màng, hắn vẫn thì thầm gọi tên nàng
"Ibuki..."
Và nàng biết, chú mèo con lạnh lùng ấy... sẽ chẳng bao giờ rời xa nàng được nữa...
"Mèo con~ nếu như em chưa từng kết hôn với anh... thì giờ anh sẽ như thế nào nhỉ?~"
Kyoka không ngẩng đầu, giọng bình thản đến mức gần như vô cảm:
"..."
"Tôi không biết......Có khi... thoải mái hơn...."
Nàng hơi sững, khóe môi giật khẽ. Một thoáng chua xót len vào tim, nhưng Ibuki nhanh chóng giấu đi, thay vào đó là nụ cười bí ẩn.
"Hừm...được thôi~"
Nàng cúi xuống, in lên môi hắn một nụ hôn nhẹ như cánh chuồn chuồn...
"Đây là nụ hôn cuối trước khi em trở thành người dưng đó, mèo con~."
Nói rồi, nàng cười khẽ, rời khỏi lòng hắn, bước ra khỏi phòng làm việc mà không ngoái đầu lại.Kyoka cau mày. Hắn ngồi im lặng một lúc lâu, rồi tiếp tục vùi đầu vào tài liệu. Đêm hôm ấy, hắn thức trắng, không phải vì công việc, mà bởi trong lòng cứ vương vấn câu nói cuối cùng của nàng.
...Kyoka có một thói quen: mỗi sáng khi xuống bếp, sẽ thấy một ly cà phê nóng đặt trên bàn – do chính tay Ibuki pha. Nàng luôn cười, vừa pha cà phê vừa lải nhải gì đó, rồi ép hắn ăn sáng.Nhưng sáng nay... bếp vắng lặng. Không có cà phê, không có mùi thơm đồ ăn. Ibuki đứng đó, đang trang điểm, chuẩn bị đi đâu đó.
"Em đi đâu?" – hắn hỏi.
Nàng khẽ liếc nhìn hắn, đôi môi cong cong cười nhạt:
"Tôi có quen biết anh sao?"
Hắn thoáng nhíu mày. Cách xưng hô thay đổi đột ngột, lạnh lẽo đến lạ. Nhưng Kyoka chỉ nghĩ rằng nàng giận dỗi, nên chẳng để tâm, chỉ thản nhiên uống một ly cà phê đen rồi đi làm, bỏ cả bữa sáng.
...Với Kyoka, công việc bận rộn vốn dĩ không khác nhau. Nhưng sự khác biệt lớn nhất hôm nay... là Ibuki không xuất hiện...Nàng không vào văn phòng hắn, không bướng bỉnh lôi hắn đi ăn trưa, không trêu chọc, không ôm hôn. Chỉ là vắng một người thôi mà cả căn phòng dường như trở nên trống rỗng.Hắn tự nhủ: "Chắc chỉ giận dỗi chút thôi...Một lát nữa sẽ lại chạy vào ấy mà..."
Nhưng không...
Cả buổi sáng trôi qua, đến chiều, nàng ta vẫn không xuất hiện...
...
Chiều đến,Kyoka đang đi cùng thư ký Minami trên hành lang, chuẩn bị đến phòng họp. Hắn bỗng khựng lại. Từ xa, Ibuki xuất hiện. Nàng cười rạng rỡ, khoác tay một chàng trai trẻ, vừa nói vừa làm những hành động trêu chọc đáng yêu.Tim Kyoka thoáng thắt lại. Hắn dừng bước, ánh mắt xám lạnh khóa chặt lấy nàng.Khoảnh khắc hai người chạm mắt, Ibuki chỉ khẽ cong môi cười, rồi quay đi, như thể chẳng hề quen biết hắn.Một thoáng giật mình vụt qua tim Kyoka. Nhưng hắn vẫn giữ gương mặt bình thản, bước vào phòng họp.Buổi họp hôm nay, ai nhìn hắn cũng thấy lạnh lẽo khác thường. Chỉ cần một cái nhìn thôi cũng khiến người khác rùng mình. Giọng nói trầm thấp, mệnh lệnh gọn gàng, thậm chí còn sắc bén hơn mọi khi.Mọi người không biết nguyên nhân, nhưng chỉ riêng hắn hiểu: bởi vì trong phòng họp, hắn đã quen có một cô vợ ngang nhiên xông vào, cười cợt, ôm cổ hắn giữa đám đông. Nhưng hôm nay, nàng chẳng thèm xuất hiện.
...
Bình thường khi hắn về nhà sẽ là cái ôm ấm áp, là mùi thơm từ căn bếp chào đón hắn.... Nhưng tối nay, chỉ là sự tĩnh lặngKyoka lê bước mệt mỏi vào phòng bếp, và bắt gặp Ibuki. Tim hắn hơi sáng lên. Nhưng... nàng chỉ quay lại, nói như đang đối diện một người xa lạ:
"Ơ, xin lỗi...Tôi xin phép sử dụng nhà anh một chút. Tôi có trả tiền nha~tôi sẽ ngủ phòng bên cạnh, như khách thuê trọ thôi~....Tôi với anh... không quen biết, không liên quan nên...như vậy có phiền anh không?"
Hắn đứng sững. Môi khẽ mấp máy. Cuối cùng chỉ bật ra một chữ:
"...Không."
Nói chưa xong, nàng đã nhanh chóng chạy lên tầng, còn lỡ chạm vai hắn rồi quay lại cười:
"Tôi xin lỗi nhé, người lạ~."
Căn phòng ngủ tối hôm ấy trống rỗng lạ thường. Không còn bóng dáng nàng, không còn tiếng cười, không còn mùi hương quen thuộc. Kyoka ngồi trên giường, ánh mắt hướng về bức tường ngăn cách hai phòng. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.
...Ibuki, sau cả ngày kiềm chế, định bụng nửa đêm sẽ chạy sang phòng hắn để kết thúc trò đùa "người xa lạ". Nhưng khi mở cửa phòng Kyoka, nàng chỉ thấy trống trơn.Tiếng lạch cạch vang lên từ bếp. Nàng bước xuống, bắt gặp hắn đang pha cà phê, gương mặt trầm tư.Ánh mắt Kyoka nhìn thấy nàng thoáng lóe lên hy vọng, nhưng nhanh chóng tắt ngấm khi thấy nàng chỉ lặng lẽ rót một cốc nước, giả vờ không quen biết. Hai người đứng gần nhau, nhưng không ai nói gì.Cuối cùng, Ibuki không chịu nổi nữa. Trong lòng nàng nghĩ: "Hắn chắc chắn bỏ bữa tối rồi." Nàng mở tủ lạnh, lấy ra món ăn đã chuẩn bị từ trước, hâm nóng, bày lên bàn hai chiếc bát cùng hai đôi đũa.Kyoka ngạc nhiên, tim khẽ rung động. Hắn tưởng nàng đã hết giận. Nhưng rồi nàng lại buông một câu:
"Tôi muốn ăn đêm, anh muốn ăn cùng không, người lạ?~"
Lòng hắn trùng xuống. Kyoka cụp mắt, toan quay lên phòng. Nhưng phía sau, giọng nàng vang lên, lần này không còn là "người lạ" nữa...
"Anh mà không ăn là em giận thật đấy, mèo con!"
Bước chân Kyoka khựng lại. Hắn quay đầu, thấy nàng vẫn đang đơm cơm, môi mỉm cười. Tim hắn chợt mềm đi.Hắn tiến lại, ngồi xuống bên cạnh nàng. Cả hai ăn trong yên lặng, nhưng chỉ cần được ngồi ăn cùng thôi, hắn đã thấy bình yên hơn cả ngày dài mệt mỏi.
...Sau bữa ăn, Ibuki dọn dẹp, rửa bát đũa. Kyoka đứng phía sau, im lặng. Rồi bất ngờ, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng từ phía sau. Cái ôm mạnh mẽ,chặt như sợ nàng biến mất.Đầu hắn dụi dụi vào vai vợ, giọng trầm thấp khàn khàn:
"...Xin lỗi."
Ibuki bật cười, hỏi nhỏ:
"Nhớ em không?
Hắn gật.
"Yêu em không?"
Hắn lại gật.
"Vậy... có muốn ly hôn rồi làm người xa lạ như hôm nay nữa không?~"
Câu hỏi trêu chọc, nhưng Kyoka chỉ ôm chặt hơn, dụi mạnh vào vai nàng. Không một lời, nhưng tất cả đều rõ ràng: hắn là không thể.
Sau khi rửa bát xong, Ibuki quay lại, ôm cổ hắn, chuẩn bị hôn. Nhưng ngay khi môi sắp chạm, nàng bật cười khúc khích:
"Người lạ thì ai hôn môi chứ nhỉ~"
Kyoka cau mày, lẩm bẩm như mèo con đang dỗi.Ibuki cười, rồi nhón chân, đặt môi mình lên môi hắn.Kyoka nhắm mắt lại, tận hưởng. Một ngày dài thiếu vắng nàng, cuối cùng cũng được bù đắp bằng vị ngọt ngào, ấm áp này...
Đêm hôm ấy, hắn ôm nàng thật chặt, như thể chỉ cần buông ra là nàng sẽ biến mất. Trong mơ màng, hắn vẫn thì thầm gọi tên nàng
"Ibuki..."
Và nàng biết, chú mèo con lạnh lùng ấy... sẽ chẳng bao giờ rời xa nàng được nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me