Meo Ngo Va Cun Ngo
Nhằm tăng thêm sự đoàn kết, mỗi năm công ty sẽ tổ chức team building một lần. Địa điểm năm nay là một khu cắm trại nằm ở ngoại ô.Từ sáng sớm, toàn bộ nhân viên đã tập hợp đông đủ để lên xe di chuyển đến địa điểm tổ chức. Minjeong cũng đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị tươm tất mọi thứ, đến công ty em liền ngó nghiêng tìm kiếm trưởng phòng Yu, thế nhưng em tìm nãy giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng chị ấy đâu."Xin lỗi mọi người tôi đến trễ.""Tôi có làm một ít cơm cuộn cho phòng mình, mọi người nhận cho tôi vui nhé."Jimin chia ra mọi người, ai nấy đều vui vẻ nhận lấy vì cơm cuộn người đẹp làm cho mà, có bị khùng mới không nhận đấy."Cảm ơn trưởng phòng Yu nhiều. Sáng sớm mà được ăn cơm cuộn do trưởng phòng làm thì còn gì bằng nữa ạ.""Úi nay được Yu Jimin làm đồ ăn cho luôn cơ.""Muốn chết hả Aeri???""Mẹ tôi mà có con dâu như trưởng phòng Yu thì tốt biết mấy.""Anh Jihan nói quá rồi...", Jimin chỉ biết cười gượng trước câu nói của anh ta. May mắn là Minjeong chẳng có ở đây, nếu em ấy nghe được lại dỗi Jimin mất thôi."Trưởng phòng ơi." Hên lắm mới xui vậy á."Ơi, tôi đây.""Đến giờ xe chạy rồi ạ."Minjeong đứng ở gần chỗ chiếc xe nên đâu hay ở đây đang xôn xao vì món quà nhỏ của trưởng phòng, đến khi có người nhờ em đi gọi mọi người lại thì em mới biết đấy.Cơ mà trưởng phòng chia hết phần cơm rồi, không có của Minjeong sao?---------------------------Jimin là người lên xe cuối cùng sau khi mọi người đã yên vị xong xuôi.Cô đưa mắt tìm lấy bóng dáng quen thuộc, em ngồi một mình ở hàng ghế bên trái, đang nghịch điện thoại nên chẳng để ý thấy Jimin đang nhìn em."Tôi có thể ngồi đây được không, quý cô Kim?""Ơ-được ạ."Không khí xung quanh Minjeong tràn ngập hương nước hoa dễ chịu của trưởng phòng, em len lén hít nhiều hơn bình thường một chút, rồi lại tự đỏ mặt vì hành động kì quái của mình."Sao mặt em đỏ thế? Em sốt rồi à?"Jimin lo lắng vì đột nhiên gương mặt của ngồi bên cạnh đỏ ửng lên."Em không sao ạ, có lẽ là trời lạnh quá thôi."Trưởng phòng mà biết lí do chắc chị ấy né xa mình luôn."Thật không đấy?", ánh mắt Jimin nhìn chăm chú, cô xác nhận lời Minjeong nói là thật vì hôm nay trời lạnh hơn thường ngày. Với cả đôi mắt của em cấp dưới quá long lanh, cho dù em nói dối thì cô cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua thôi."Thật ạ.""Sức khỏe là trên hết đấy nhé, lát nữa chơi game có mệt thì cũng đừng cố sức, nhớ chưa?""Rõ ạ."Jimin tặng em nhỏ một cái xoa đầu. Em nhỏ lại đỏ mặt nữa rồi.Jimin thấy thế thì nén cười vì sợ em lại dỗi. Cô lấy ra một hộp cơm nhỏ, bên trong không phải cơm cuộn mà là cơm nắm được Jimin tạo hình đủ kiểu. Đặc biệt là cơm được nắn thành một cún một mèo, ở giữa chúng còn có hình trái tim. "Em đói bụng chưa? Ăn với tôi nhé."Minjeong tự hỏi thật sự là trên đời này có một người hoàn hảo như trưởng phòng của em sao? Xinh đẹp, tài giỏi, giàu có, nấu ăn ngon như thế này thì xứng đáng có người yêu là Kim Minjeong đây."Trưởng phòng là số một luôn ạ.""Thế ăn hết cho trưởng phòng vui nhé."Hai má em phúng phính khi ăn làm Jimin phải kiềm chế lắm mới không đưa tay véo một cái. "Trưởng phòng ơi chị cũng ăn đi ạ.""Em đút tôi đi."Nghe quen thế nhờ?"Lúc sáng tôi cuộn nhiều quá nên giờ tay mỏi rồi, cầm đũa không nổi."Ôi Yu Jimin tâm cơ quá.Đút thì đút, sợ gì chứ.---------------------------Vì khu cắm trại khá xa nên Minjeong quyết định đi ngủ."Minjeong ngủ à? Tựa vào vai tôi này.""Em tựa vào cửa kính được rồi ạ.""Minjeong không thích lại gần tôi hả? Tôi buồn lắm đấy."Hay lắm. Minjeong thua rồi."Thế cho em mượn vai xíu ạ."Jimin đợi em đã ngủ say mới dám lấy điện thoại để chụp vài tấm ảnh. Má phính mềm xèo tựa vào vai cô, khẽ lấy tay chạm nhẹ vào cũng đủ khiến Jimin tan chảy.Jimin cũng tranh thủ ngủ một chút để một lát còn có sức chơi cùng Minjeong.---------------------------Sau mấy tiếng di chuyển thì mọi người đã đến được địa điểm tổ chức hôm nay.Hoạt động đầu tiên là sẽ bốc thăm để chia chỗ ở.Jimin xin khẳng định mình không hề nhúng tay vào mấy cái lá thăm. Là do cô may mắn nên bóc trùng số với Minjeong thôi.Yu Jimin xin thề."Tụi mình ở chung với nhau đó Ningie.""Còn có chị Aeri.""Và trưởng phòng Yu nữa."---------------------------Sau khi dựng lều xong, mọi hoạt động thi đấu vui chơi chính thức được bắt đầu.Không biết có phải do sáng hôm nay được trưởng phòng tiếp sức hay không mà bộ phận marketing nhiệt huyết vô cùng, phá đảo mọi loại game, vươn lên đầu bảng xếp hạng luôn.Thế nhưng không may là do ở trò chơi cuối cùng, cả đội hơi đuối sức rồi nên chẳng thể giành chiến thắng, làm cho điểm số thay đổi và cuối cùng giành được giải nhì."Mọi người ơi chúng ta đã cố gắng hết sức mình rồi, vì thế mà mọi người đừng buồn nhé! Dù kết quả có thế nào thì mặc kệ nó đi, vui là chính đúng không nào?""ĐÚNG THẾ.""THẮNG LÀM VUA, THUA THÌ THÔI.""ĐI NHẬU ĐÊ."---------------------------Một bữa tiệc nướng đầy thịt được công ty chiêu đãi.Mọi người được hôm buông thả nên mấy cái thức uống có cồn chất đầy trên bàn. Minjeong cũng bon chen là một ngụm bia giống mọi người, em rất ít khi uống nên tửu lượng cũng không cao lắm, mới gần hết một ly mà muốn ngà ngà say rồi. Một miếng thịt nóng hổi được được vào đĩa của Minjeong.Ai gắp cho em thì mọi người cũng biết rồi đó."Đừng uống nhiều quá mà quên ăn nhé nhóc.""Trưởng phòng cũng ăn đi ạ."Một miếng thịt khác lại được đặt vào đĩa nhưng lần này là đĩa của Jimin."Trưởng phòng ơi tôi gấp cho trưởng phòng này.""Cảm ơn anh Jihan nhưng tôi tự gắp được."Mình phải từ chối đến bao giờ thì anh ta mới hiểu đây.Jimin quay sang nhìn Minjeong, cô nhận ra cấp dưới của mình đã say rồi, bằng chứng là hai má em đỏ lên, tông giọng cao hơn mọi ngày, đôi mắt như muốn nhắm tịt lại và cơ thể nhỏ nhắn ngồi lắc lư theo tiếng nhạc. Một mặt khác của Minjeong được bộc lộ khi em thấm men say.Bỗng em ghé sát vào tai Jimin."Trưởng phòng đừng lại gần anh Jihan nhé.""Sao thế?""Em không thích đâu." Có lẽ là do em đã thấy hành động lúc nãy của Jihan."Sao Minjeong không thích vậy?"Mỗi một câu hỏi được đặt ra là nụ cười trên gương mặt Jimin càng rõ hơn."Em ghen lắm đó.""Thế bây giờ Minjeong ra ngoài với tôi, rồi nói tôi nghe em ghen thế nào nhé."Jimin đỡ lấy Minjeong đứng dậy, xin phép mọi người được rời đi trước vì cả cô và Minjeong đều cảm thấy mệt sau mấy hoạt động ngày hôm nay."Chắc chắn hai đứa này có cái gì đó với nhau rồi."---------------------------Jimin dẫn Minjeong đến dãy ghế ở gần đấy, vì mọi người đã ở trong nhà hàng ăn uống nên ở ngoài chẳng có mấy người."Em không thích Jihan lại gần tôi sao?""Đúng vậy ạ. Anh ta cứ lại gần chị, e-em khó chịu...hức...""Ơ sao lại khóc rồi...""Em khó chịu nhưng mà em không nói ra được vì tụi mình có là gì của nhau đâu."Yêu đơn phương đau muốn chết. Yu Jimin làm sao biết được mỗi đêm Minjeong nằm tưởng 7749 viễn cảnh đau lòng của em với Jimin rồi tự òa khóc đâu.Hai tay Jimin ôm lấy mặt em, lau đi từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má.Cô nhìn thẳng vào mắt em và em cũng như vậy."Minjeong đang say đúng không?""Em không có say."Minjeong lắc đầu nguầy nguậy."Thế Minjeong biết chị là ai không?""Chị là trưởng phòng Yu - Yu Jimin.""Chị chỉ là trưởng phòng của em thôi à?""Không phải...Chị là người em thích."Vì quá xấu hổ nên Minjeong vùi đầu vào vai Jimin để trốn, nhưng mà Jimin đâu cho em né tránh dễ dàng đến vậy."Nhìn chị này. Chị thích Minjeong." "Chị thích Minjeong từ lúc em mới vào công ty rồi."Thế là Jimin thích em trước á? Ơ?"Kim Minjeong, yêu chị nhé?"Có vẻ em nhỏ tỉnh táo luôn rồi, ngơ ngác trông thấy thương. Yu Jimin lúc này như kiểu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ấy."Sao nào? Có yêu chị không?""Tất nhiên là em yêu rồi."Khỏi phải nói không khí lúc này toàn màu hồng. Hai người yêu mà có tới ba người cười.Vì đã xác nhận mối quan hệ rồi nên Jimin chẳng ngần ngại mà trao cho bạn gái mình một cái hôn ngọt ngào."Chị hôn mỗi má thôi thì môi em sẽ ghen tị đó.""Thế để chị hôn thêm cho đều nhá."---------------------------Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường. Chỉ có điều gã Jihan chẳng còn dám lại gần Jimin nữa. Bây giờ trong công ty đang rộ lên tin đồn là trưởng phòng Yu đã có người yêu vì dạo này mọi người cảm thấy có cái gì đó khác khác ở cô. Người có tình yêu nhìn vào là biết ngay.Ai cũng nghĩ rằng cô có người yêu bên ngoài công ty, nhưng chỉ có tổ đội buôn chuyện xuyên quốc gia mới biết được người yêu của Jimin là ai, rõ như ban ngày thế mà chẳng ai để ý. ---------------------------End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me