Meo Ngo Va Cun Ngo
________________"Trời ơi, mệt quá."Yu Jimin rời khỏi căn bếp, mặc kệ tạp dề vẫn còn trên người, nàng ngồi xuống một cách uể oải. "Ning, hôm nay không đi học à em?""Ủa chết em quên mất."Ningning - nhân viên làm việc bán thời gian ở tiệm mì, đồng hành cùng Jimin từ những ngày đầu mở tiệm. Jimin cười cười khi thấy cô bé sốt sắng vào trong thay đồ, lấy balo rồi chạy vội đến trường."Em đi học đây ạ, mai em lại đến. Tạm biệt unnie.""Đi từ từ thôi, coi chừng té."Nàng đi theo cô bé ra cửa, cẩn thận dặn dò nhưng có lẽ lời của Jimin chỉ như gió thoảng. Vừa mới nói xong, Ningning liền vấp vào ống quần dài ngoằng của mình, xém xíu là úp nguyên cái mặt tiền xuống đường rồi."Em ổn ạ."Ningning to giọng thông báo cho Jimin.Nàng vẫn đứng ở cửa nhìn theo, lắc đầu ngán ngẩm, cho đến khi bóng lưng cô bé khuất dần mới trở vào trong. Nàng nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã qua giờ ăn trưa nên khách khá vắng. Jimin chỉnh lại bàn ghế ngay ngắn, lấy khăn lau sạch từng chiếc bàn.Nàng vừa làm việc vừa ngân nga, lúc nãy đã tiện tay bật nhạc lớn hơn, tiệm mì bỗng dưng biến thành tiệm karaoke của Jimin. Và vì quá nhập tâm vào công cuộc trở thành ca sĩ cộng thêm việc nàng đang xoay mặt vào trong tập trung lau bóng loáng mấy chiếc bàn, Jimin đã bỏ qua tiếng chuông vang lên ở cửa. Một chiếc chuông được gắn để thông báo khi nào có khách vào. "Kĩ năng luộc trứng của tui đúng là đỉnh của chóp~""Chị còn bán không vậy?""Ôi mẹ ơi hết hồn."Jimin giật bắn mình, nàng ngay lập tức quay lại đối diện với người đã ngồi ngay ngắn trên ghế từ lúc nào. Bỗng một cảm giác xấu hổ truyền khắp cơ thể Jimin, vừa nãy nàng hát có lẽ người nọ đã nghe hết rồi.Mắc cỡ quá.Jimin hắng giọng, nàng đem thực đơn đến cho vị khách đang cau có kia. Chẳng hiểu kiểu gì, lần nào đến đây cũng cái mặt khó chịu đó.Tờ thực đơn còn chưa kịp chạm mặt bàn thì người nọ đã gọi xong đồ ăn."Một mì tương đen."Jimin ậm ừ, nàng xoay người vào bếp, nhưng chưa đi được bao xa thì giọng nói phía sau lần nữa vang lên.
"À mà chị nói chị luộc trứng hay lắm đúng không? Luộc cho tôi trứng chín 70% nhé."
Má, giỡn quài. Trứng chín 70% là kiểu gì trời?
Jimin lơ đi tiếng cười của người bên ngoài, nàng hậm hực đi trụng mì. Một lúc sau, một tô mì nóng hổi được mặt trên bàn.
"Trứng đâu?"
"Chị ăn rồi."
"?"
Minjeong hết nhìn tô mì rồi lại nhìn người đứng trước mặt mình, hai tay đút túi, mặt kiêu ngạo giống như cô nàng đã thật sự cho nửa quả trứng trong mì của Minjeong vào bụng.
"Bộ chị đói lắm hả?"
"Đúng. Rồi sao?"
Minjeong tạch lưỡi, thôi để ý đến nàng. Em lấy đũa trộn đều mì, hương thơm kích thích vị giác, Minjeong bất giác nuốt nước bọt.
"Củ cải đâu? Đừng nói chị ăn luôn rồi nha?"
"À cái đó quên thật."
Jimin chạy vào bếp, đem ra một phần củ cải vàng ươm ngon mắt cho người nào đó. Nàng cũng chẳng có việc gì làm nữa nên kéo ghế ngồi đối diện Minjeong.
"Em đến đây cả tuần nay rồi đó. Không ngán à?"
Minjeong miệng ăn ngon lành, ăn chậm nhai kỹ, nuốt xuống rồi mới trả lời Jimin.
"Không."
"Hay là do..." nói tới đây Jimin bỗng ngập ngừng, nàng làm vẻ e thẹn như thiếu nữ 18, hai ngón trỏ còn lố lăng chạm vào nhau.
"Em thích chị hả?"
Minjeong chỉ vừa kịp đặt đũa mì thứ hai vào miệng, nghe mấy lời đó của nàng liền ho sặc sụa. Jimin hoảng hốt, nàng qua bên cạnh Minjeong, một tay đưa khăn giấy một tay vỗ vỗ vào lưng em.
Mãi một lúc sau Minjeong mới hết sặc, em uống hết ly nước vừa được Jimin lấy cho, quay sang lườm con người đang ra vẻ tội nghiệp bên cạnh.
"Không thích người ta thì thôi. Làm gì mà phản ứng quá vậy..."
"Chị đừng có lắc nữa, tôi chóng mặt."
Minjeong nghĩ kiếp trước Jimin là con lật đật hay bất kì cái gì thường xuyên chuyển động nên kiếp này chẳng thể nào đứng yên dù chỉ một phút.
"Gói lại cho tôi đi."
Minjeong chỉ vào tô mì ăn dở dang. Jimin bĩu môi đem vào bếp, nàng đùa có tí mà cáu lên bỏ về luôn. Đã thế mốt đây không thèm giỡn nữa.
"Noona, em tới rồi."
Tiếng chuông vang lên kèm theo một giọng nam trầm ấm.
"Chào nhóc." Jimin từ trong bếp nói lớn.
Wonbin vào trong cất đồ, cậu mang tạp dề lên người. Vừa vào bếp, chị chủ đã đưa cho cậu thức ăn được đóng gói gọn gàng. Bảo cậu mang ra cho vị khách bên ngoài.
"Của chị đây ạ. Jimin noona nói chị không cần trả tiền đâu ạ."
Vị khách nhìn cậu rồi lại nhìn vào trong bếp, nơi cô chủ tiệm vẫn đang miệt mài làm mì, người nọ lấy trong ví ra vài tờ tiền để trên bàn rồi cầm túi thức ăn đi ra ngoài.
"Giữ đi."
"Ơ nhưng mà..."
"..."
Đi nhanh thật đó.
...
"Noona đó đưa tiền rồi đi nhanh lắm ạ."
Jimin thở dài, đã nhiều lần nàng muốn mời Minjeong một bữa nhưng mà em luôn từ chối. Chắc lại không muốn mắc nợ nàng chứ gì.
...
Leng keng.
"Xin chào quý khách ạ."
Wonbin theo thói quen lên tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa, vị khách ban nãy lại xuất hiện, trên tay ngoài túi thức ăn còn cầm theo một túi đầy khác.
"Đưa cho chủ cậu đi."
"Vâng..."
...
"Noona đó đưa cho chị cái này."
"Gì thế."
Jimin nhận lấy, chiếc túi nặng tay cực kì, chẳng biết đựng cái quái gì ở trong đấy.
Gì đây?
Nào là bánh ngọt, nào là sữa. Còn có cả một vỉ trứng nữa.
Jimin bật cười, nàng còn cười lớn hơn nữa khi thấy tờ note hồng xinh xinh được dán trên vỉ trứng.
Ăn cho hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me