TruyenFull.Me

Minga Jiyoon Tokyo

Song: Trouble
Link: https://youtu.be/yoW3YcldxQs

Yoongi đã không gõ truyện một thời gian, có những thứ không thể theo câu văn mà trút ra làm tâm tình bức bối theo các kiểu khác nhau và cuộc sống không còn chút nề nếp nào. Nhìn thời gian trôi qua một cách hoang phí khi bản thân không làm gì, làm anh càng sụp đổ chẳng chống đỡ nổi.

Yoongi gần như làm bạn với rượu, căn nhà thường ngày ngăn nắp sạch sẽ cũng trở thành một chốn bừa bãi mà anh nào quan tâm đến nữa. Với kiểu người chỉ nước bốc hơi, đọng xuống bàn cũng phải lau liên tục như anh, nay sống cẩu thả kiểu này quả thực hơi khó tin.

Sau lần rồi, mẹ Min không muốn cho Yoongi ở một mình vì sợ lại nghĩ không thông. Nhưng sau bao hồi thuyết phục, may thay vẫn được ở riêng. Nếu để cho bà nhìn thấy bộ dạng và cách sống này thì bản thân sẽ bị ép về nhà lớn chẳng thương tiếc.

Yoongi lang thang cất từng bước lạc lõng trên đường. Đã lâu lắm rồi anh không đi dạo nên có chút không quen và một cảm giác khó tả đang len lỏi trong lòng, ngày một lớn dần và chiếm đóng bên nơi trái tim.

Không rõ là theo quán tính hay vì nguyên nhân nào, Yoongi tự giác đi đến vườn đào. Nơi hoa đã tàn hết, xác hoa cũng được dọn sạch, chỉ còn thân cây trơ trọi phơi ra dưới cái nắng gắt, trông buồn và tịch liêu. Chắc vì lòng anh có đám mây đen thành ra dù thời tiết trong xanh vẫn thấy ảm đạm.

Cùng người ngắm hoa không còn là giấc mơ, chỉ tiếc giây phút đẹp đẽ quá ngắn ngủi, giây phút thương đau lại kéo quá dài. Nếu biết trước có kết cục này, anh thà mãi mãi không thức dậy, cứ đắm vào cõi mộng, nơi trái tim không đau đớn. Dại khờ nhớ một lời hứa, ngu ngốc mộng mơ thì đã sao? So với thực, anh thà cả đời không tỉnh lại.

Yoongi ngồi xuống xích đu, chậm rãi đong đưa. Hương vị bánh Dango và nước matcha như còn đọng ở đầu lưỡi. Tất cả đều như mới xảy đến vậy mà thực chất đã nửa năm rồi. Sự xuất hiện lần đó của Jimin là trùng hợp hay cố tình cũng không còn quan trọng nữa vì chí ít đối phương không có ý xấu hay tính kế với anh.

JM không muốn lộ mặt trên mạng, Yoongi cũng không muốn lộ mặt trên mạng. Cả hai chọn lối sống trên mạng xã hội không phải cũng giống nhau lắm sao? Cạnh bên chắc hẳn vừa hợp vừa ăn ý.

Chỉ là nguyên nhân của Jimin thật khiến người khác phải đau lòng khôn nguôi. Anh không dám nghĩ hay tưởng tượng đến khoảnh khắc làm thực tập sinh cực khổ mấy năm, đến cùng lại không thể debut còn bị chê bai của cậu, do nó quá kinh khủng, không từ ngữ nào diễn tả nổi.

Xích đu nhẹ đưa, làn gió nhẹ xuyên, cảnh tượng vừa êm đềm lại vừa cay đắng. Thật ước có Jimin ở đây, nhưng Jimin ở đây, anh lại buồn lòng mà thôi.

Yoongi ở trong quán khui một chai Soju. Anh nhớ đến cảnh Jimin nói về vài loại rượu và rót cho mình. Rõ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cả đời này bản thân chắc hẳn không thể quên. Sao kỷ niệm, hồi ức lại tàn nhẫn với những người nặng mang nó bên mình đến vậy?

Jimin chuyển sang tài khoản @lachimolala để khóa nó vĩnh viễn. Dù sao thì cũng không thể dùng nó để nói chuyện với Yoongi nữa rồi. Thời khắc cậu thấy tin nhắn anh gửi đến cách đây đã được một thời gian khá lâu thì chết lặng. Cậu tin chắc ngay thời điểm ấy, anh đã có câu trả lời cho tất cả nhưng đợi đến lúc này mới nói ra, không phải vì muốn cho cậu một cơ hội ư? Tiếc là cậu không thấy tin nhắn này sớm hơn, mọi thứ theo đó càng tệ.

                                         

             
                       

Còn đang thừ người ra thì điện thoại reo lên, người gọi là Yoongi khiến cậu hơi hoang mang trước sự chủ động này.

“Tôi nghe.”

“Jimin.... làm một ly với tôi không a?”

“Yoongi anh say rồi à?”

“Không có say.”

Jimin nghe giọng thì biết Yoongi đã say đến độ nào rồi, vậy mà anh còn chối.

“Anh đang ở đâu?”

“Quán, quán.....tôi.... tôi từng tới đón cậu.”

“Ở yên đó, tôi đến liền.”

Jimin cấp tốc chạy đến. Cậu không biết sáng hôm sau khi anh tỉnh rượu sẽ mang biểu hiện gì khi phát hiện mình chủ động liên lạc và muốn gặp cậu như vầy.

"Cậu tới rồi à?"

Yoongi lựa nhựa hỏi. Jimin bất lực kéo Yoongi đứng lên.

"Về thôi anh, về thôi."

"Uống, uống với tôi."

"Ngày khác, hôm nay anh say rồi."

Jimin kêu phục vụ tính tiền rồi dứt khoát kéo anh đứng lên.

"A...aa...không muốn, không muốn mà....Jimin....a...uống....cùng uống.......a...."

Yoongi gỡ tay của Jimin ra để có thể ngồi lại xuống ghế. Nhưng cậu không cho phép anh tự uống theo kiểu hủy hoại bao tử nên lần nữa dứt khoát kéo dậy, giây tiếp theo là xốc lên lưng cõng về.

"Ưm....xấu xa....tôi rủ cậu đến nhậu, cậu lại đến đưa tôi về là sao?"

Yoongi đánh đánh vai cậu.

"Không nháo, nháo một hồi là ngã."

Jimin cố gắng giữ chặt Yoongi trên lưng và không dám bước nhanh.

"Ghét, đáng ghét, tự dưng đưa tôi về...."

"Anh say rồi thì về."

"Tôi.....không có.....say."

m lượng của Yoongi nhỏ dần và tắt hẳn đi, mặt vùi vào hõm cổ của Jimin, cứ thế đánh một giấc. Cậu chỉ biết thở ra một hơi bất lực rồi tiếp tục cất bước.

Khi đến nơi, Jimin hơi lay lay Yoongi dậy và hỏi:

"Yoongi, pass nhà, Yoongi.....anh, pass...."

Thấy anh không hồi âm, cậu đành thả anh ngồi xuống trước cửa, song cũng khuỵu gối xuống theo, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt rồi hỏi lại:

"Yoongi, pass nhà, Yoongi à, anh. Hyung."

Yoongi gạt tay của Jimin ra để tiếp tục ngủ.

"Chết mất thôi."

Jimin vỗ trán của mình. Trong giây phút nào đó, cậu nảy sinh ra một kế hoạch nên cho tay tìm điện thoại của Yoongi trong chiếc túi LV nhỏ. May thay anh không để khóa bảo mật, bằng không cậu càng sụp đổ hơn.

Vào phần tin nhắn, Jimin soạn tin gửi cho mẹ Min rằng:

[Mẹ ơi con lỡ quên pass nhà rồi, mẹ nhớ pass không mẹ?]

           

             
                       

Hình như nó không được logic cho lắm, nhưng Jimin đâu còn cách nào khác.

mẹ Min nhanh đáp lại:

[090393, sinh nhật của con mà cũng quên được hay thật. Đừng nói con lại say đến nỗi không thấy đường bấm pass hay nhớ pass nha.]

Thường khi Yoongi say, anh không nhớ nổi pass nhà nên mẹ Min không nghi ngờ.

[Cảm ơn mẹ, con có uống một chút thôi, tại đi tiệc với bạn.]

Xác nhận mẹ Min không nhắn lại, Jimin xóa đi hộp thoại và trả điện thoại vào túi Yoongi. Sau khi nhập xong pass mới phát hiện nó còn một lớp bảo mật vân tay.

"Cái gì nữa vậy trời?"

Jimin trăm phần bất lực, ngàn phần bất mãn. Cậu đỡ anh đứng dậy và cầm ngón trỏ để nhấn xác nhận, có điều vẫn không mở được.

"Đùa nhau đấy à?"

Có mở cửa vào nhà thôi mà, có cần cực khổ đến mức này không?

Jimin thử ngón cái vẫn sai, ngón giữa sai nốt, ngón áp út không ngoại lệ. Cậu thấy mồ hôi hột của mình đang đổ, nếu ngón út áp vào mà tiếp tục báo không đúng thì cậu đưa ngược anh về nhà mình coi bộ dễ dàng hơn.

Cuối cùng cũng mở được cửa, Jimin thở phào một hơi. Đem tay Yoongi gác qua vai mình, chầm chậm dìu anh vào trong. Hình ảnh bừa bộn của căn nhà khiến cậu câm nín, nó khác hoàn toàn với lần trước.

"Yoongi, phòng của anh là phòng nào?"

Yoongi lờ mờ mở mắt, sau đó đẩy Jimin ra, tự mình xiêu vẹo đi lên lầu. Cậu không thể để anh một thân đi không vững mà tự thân bước cầu thang nên tiến theo sau lưng phòng ngừa tai họa.

"Anh...cẩn thận."

Nhìn Yoongi bước hụt, Jimin giật thót tim.

"Chỉ phòng đi, tôi đưa anh vào."

Jimin đỡ lấy eo Yoongi. Anh tựa lưng vào cầu thang, cố mở mắt nhìn cậu rồi hỏi:

“Không thích nói đó, làm gì nhau?”

“Say vào sẽ nghịch như vậy à?”

Jimin trực tiếp vác Yoongi lên vai.

“A...thả xuống...chóng mặt...a....”

Jimin mở thử vài cửa phòng, cuối cùng đã tìm thấy phòng của Yoongi rồi tiến vào. Nhẹ nhàng thả anh xuống giường, cậu áp tay lên trán anh hỏi:

“Thuốc giã rượu anh để ở đâu?”

“Ưm.... không cần.... muốn ngủ thôi.”

Yoongi kéo chăn cuộn người lại.

“Không được, không uống sáng ra mệt lắm.”

Jimin giật chăn ra.

“Không nhớ gì cả...”

Yoongi cả mồi còn không thấy đường gắp thì còn nhớ được gì?

“Thế bây giờ tôi làm anh, sáng ra anh cũng không nhớ à?”

Gượng ngồi dậy với cái đầu nặng trịch cùng xoay vòng, Yoongi hỏi:

“Muốn tình hai đêm à?”

           

             
                       

“Thì sao?”

Jimin ghé mặt sát vào Yoongi để trêu chọc. Nào ngờ anh chẳng sợ, trái lại còn phập mạnh môi cậu một cái đến bật máu, khiến cậu đau mà thét lên.

“Aaaa..... Yoongi, đau đó anh à.”

“Đau thì đáng đời chứ sao?”

Jimin nghi ngờ Yoongi say thật hay giả rồi đấy. Anh xỉn vào là tính khí trở nên không nói lý thế này sao?

“Được rồi, không muốn uống thì ngủ.”

Jimin định giúp Yoongi cởi giày nhưng anh giữ tay cậu lại và hỏi:

“Em không yêu tôi sao?”

“Yoongi...”

“Em thật không yêu tôi hả?”

Người say thường can đảm hơn bình thường phải không?

“Yoongi, tôi không xứng đáng với anh.”

“Tôi cảm thấy là được không phải sao?”

Jimin nhẹ nhàng áp tay vào má của Yoongi rồi bảo:

“Cạnh bên tôi, anh sẽ không hạnh phúc.”

“Cạnh bên người mình yêu tại sao lại không hạnh phúc?”

Jimin nghẹn ngào thở ra một hơi đầy đau lòng.

“Xin lỗi anh, Yoongi.”

“Tôi không cần lời xin lỗi của em.”

Jimin hôn nhẹ lên môi Yoongi.

“Anh không hối hận?”

“Không.”

Yoongi choàng tay qua cổ Jimin.

“Sáng ra anh không được đổi ý đâu đấy.”

“Sẽ không a.”

Yoongi dụi dụi vào Jimin làm cậu phải bật cười.

Từng mảnh quần áo lần lượt rơi xuống nền gạch. Cơ thể vạm vỡ của Jimin đang bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Yoongi. Da cậu rám màu hơn anh khá nhiều, sự chênh lệch cơ thể và sắc da càng khiến hình ảnh trở nên ám muội.

“Yoongi, há miệng ra.”

Giọng của Jimin chưa gì đã chuyển sang khàn đặc. Yoongi mù mờ nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng mút lấy mấy ngón tay của cậu. Những ngón tay thon dài, có chút thô ráp đang vờn với chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ướt át. Anh ra sức mút mát, đảo lưỡi giúp nó trơn loáng để còn mang xuống bên dưới khuếch trương.

Nhà Yoongi không có sẵn mấy thứ bôi trơn, nếu cậu không kỳ công dạo đầu kỹ càng, anh sẽ rất đau và khó chịu. Jimin thì nào muốn anh trải qua cảm giác ấy.

“Yoongi.”

Jimin lấy ngón tay ra khỏi miệng của Yoongi, kéo theo vài sợi chỉ bạc mỏng manh trong truyền thuyết. Thú thật, anh viết rất nhiều truyện có cảnh người lớn, lý thuyết nắm rất rõ và đầy đủ nhưng mặt thực hành cực kỳ vụng về. Dù đây đã là lần hai nhưng với cái não bị rượu làm cho mờ mịt thì vẫn ngu ngơ mà thôi.

“Ưm...Jimin a....”

“Tôi ở đây.”

Jimin nhẹ nhàng cho ngón tay ướt vào nơi tư mật khô khốc của Yoongi. Một chân của anh đang dang sang bên và áp sát xuống nệm, chân còn lại đặt trên vai cậu, nhẹ nhàng đập đập vào phần lưng vạm vỡ ấy.

           

             
                       

“Ưm....”

Yoongi hơi vặn vẹo như muốn thối lui làm tràng đạo bên trong càng tạo lực ép, đẩy ngón tay ra ngoài, cơ vòng theo đó co chặt khiến ngón tay hoàn toàn tụt ra.

“Ngoan nào Yoongi, thả lỏng, Yoongi.”

Jimin đè chặt phần xương chậu của Yoongi rồi lần nữa đưa ngón tay vào trong nơi mật đạo.

“Ưm...”

Tiếng rên the thẻ của Yoongi dần phát ra, nó nho nhỏ nhưng ngọt ngào, Jimin càng say đắm và dần mất kiên nhẫn hơn. Nếu không vì sợ anh đau, cậu đã xông vào trong từ lâu bởi kiềm nén đến chảy đầy mồ hôi.

Cực khổ cả buổi cuối cùng cũng dạo đầu thành công, Jimin vuốt tóc như thể trấn an Yoongi.

“Thả lỏng nha anh, nhanh thôi anh sẽ thấy ổn hơn.”

“Ưm... tôi....tôi biết rồi.”

Yoongi miệng thì nói nhưng sự căng thẳng vẫn không tản đi được bao nhiêu. Cậu hôn vài nụ chuồn chuồn lướt để anh bị xao lãng tâm trí, đồng thời cho tay nhè nhẹ xoa cái mông căng tròn để dễ dàng đi vào trong hơn.

“Vào nhé anh?”

“Ưm....”

Jimin đang chậm rãi hết mức có thể nhưng sắc mặt của Yoongi vẫn là trông rất đau.

“Nhanh thôi sẽ ổn, thả lỏng nào anh.”

Jimin không rõ bản thân có đang di chuyển hay không vì tốc độ xuyên vào cực kỳ chậm.

“Ưm.......ư.......”

“Sẽ ổn, tôi ở đây.”

Hai tay của Jimin áp sát mặt Yoongi, đẩy gò má cùng cánh môi kia nhô lên. Cậu không ngừng ban phát xuống cánh môi chu choe từng nụ hôn nhẹ nhàng. Giây phút cả khối thịt đều nằm bên trong, cậu mới dám thở ra một hơi nhưng anh thì cả hô hấp cũng không dám, bởi thứ kia càng bị hút sâu nếu anh hít thở ngay phút nào.

“Thả lỏng, Yoongi...ngoan.”

Yoongi gật gật đầu.

“Ngoan.”

Sau cùng, giây phút chật vật cũng đã qua, sự thoải mái cùng thăng hoa đã đến. Anh thấy cổ họng lẫn môi lưỡi của mình vừa khô vừa nóng trong khi dùng nó rên rỉ đến ướt át lộn xộn. Jimin xấu xa tới mức không ngừng chiếm đóng khoang miệng của anh rồi vui đùa với đầu lưỡi, đảo lộn từng vòng phía trong như đang tuyên bố chủ quyền.

“Ưm.... Ji....min......a...a...ư.....m...”

Yoongi câu chặt lấy Jimin, người đang mang anh ngồi dậy đặt lên người mình để xuyên xỏ được sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

“Làm ơn...sâu quá.... Jimin a...sâu quá...”

Yoongi ngửa cổ tận hưởng nên từng thanh âm phát ra bị đứt quãng. Cậu thuận theo cắn vào yết hầu ấy, anh do đó càng trở nên run rẩy hơn.

Khoái cảm chạy dọc theo xương sống tấn công vào đại não, biến tầm nhìn nơi Yoongi hóa mơ mơ hồ hồ, cả mặt đối phương cũng nhìn không rõ nhưng kích thích hòa cùng sung sướng đến độ co cả ngón chân.

“Không sâu không sâu, đừng lo lắng.”

“Ưm....cảm thấy sâu mà a....a....ưm......ư....a.....”

Yoongi cào lưng Jimin để lại mấy vệt ửng đỏ dài.

“Tay hư, cào đau biết không?”

Yoongi lắc lắc đầu. Jimin phì cười vỗ vỗ mông anh và bảo:

“Thương.”

“Ưm....thương...”

Yoongi nói theo.

“Dang chân rộng ra một chút nào.”

“Ư....ư......a...”

Yoongi giờ đây chỉ biết nghe lời tuyệt đối. Cậu vừa chà xát cái eo mềm nhũn của anh vừa tiến công nhanh mạnh, khiến anh phải cắn vai cậu và trào nước mắt khi bị đẩy cho lên đỉnh.

“Ướt bụng tôi rồi này.”

“X...ấu....x.a......ưm....”

Yoongi dụi dụi hõm cổ, cậu cười nhẹ và tốc độ trở nên đáng kinh hơn, nước mắt sinh lý cùng khoái lạc càng tuôn ra nhiều hơn.

"Không chịu nổi, làm ơn.....ưm..."

Vùng eo sắp gãy làm đôi đến nơi nhưng Jimin cứ đâm chọc không dứt, như thể muốn sắp xương lại giúp Yoongi.

"A....không được nữa.....đâu.....Jimin....a...ưm..."

Jimin kéo chân Yoongi rộng thêm một chút, xong tay chèn vào rãnh mông rồi tách ra hơn, với không gian thoáng rộng, côn thịt càng đưa đẩy kịch liệt, như muốn mang cả túi thịt vào trong.
“Jimin a.... Jimin.”

Yoongi hoảng loạn vì Jimin đã gia tăng tốc độ đến đáng sợ. Cơ thể anh bị xốc xáo lên xuống liên tục, lý trí bị làn sóng cao trào cuốn bay, từng thớ thịt phát run cùng từng tế bào bị khoái cảm ngấm vào.

“Không sao, đừng sợ.”

Jimin đẩy nhanh tiến công vì đang đi đến đoạn cao trào. Thứ kia cứng rắn và to trướng thêm một vòng, chèn ép động nhỏ đến đáng thương. Sau vài hồi run run, giật giật trong mật huyệt thì dòng dịch thể nóng hổi cũng được bắn ra.

“Ưm... aa....ư.....”

Yoongi run lẩy bẩy và mềm nhũn trong vòng tay săn chắc của Jimin. Bên trong chứa đầy chất nóng đặc nên càng se chặt, siết nghẽn thứ kia của cậu, khiến cậu phải chau mày lẫn cười trong hoan lạc.

           


           

           

           

           

           



           




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me