TruyenFull.Me

Minwon Meanie Be Nho Oi

Sau cơn hoảng loạn tối qua, Wonwoo quyết định xin nghỉ làm một ngày. Jisoo cũng ở nhà cùng cậu, không yên tâm để Wonwoo ở nhà một mình.

Buổi sáng hôm đó, điện thoại của Jisoo reo liên tục. Anh nhìn màn hình rồi cau mày khi thấy tên Jeonghan

Jisoo: Mày còn muốn gì nữa?

Jeonghan: Jisoo, Wonwoo thế nào rồi?

Jisoo: Không ổn. Tất cả là vì dự án chết tiệt mà mày khăng khăng hợp tác

Jeonghan: Đối diện với quá khứ là cách duy nhất để em ấy thoát khỏi nó

Jisoo: Đối diện với Mingyu à? Mày có biết đêm qua Wonwoo đã hoảng loạn đến mức nào không? Em ấy thậm chí còn không thể thở nổi. Mày thực sự nghĩ rằng ép Wonwoo vào tình huống này sẽ giúp em ấy tốt hơn sao?

Jeonghan: Jisoo, tao biết mày giận tao, nhưng tao không thể để Wonwoo cứ sống mãi trong cái bóng của quá khứ. Đây là cơ hội để em ấy lấy lại những gì đã mất

Jisoo: Tốt nhất là đừng để tao hối hận vì đã tin mày

....

Cùng lúc đó tại MG

Mingyu đang đứng trước cửa sổ phòng làm việc, trên tay vẫn là cuốn sách "Mùa đông năm ấy". Anh đã đọc đi đọc lại nó cả đêm, từng câu từng chữ như cứa vào tim mình

Cuốn sách không chỉ đơn thuần là một câu chuyện, mà là những hồi ức đau đớn của Wonwoo. Và kẻ đã đẩy cậu vào địa ngục ấy...chính là anh. Mingyu siết chặt cuốn sách, ánh mắt tràn ngập mâu thuẫn. Anh biết mình phải làm gì đó. Anh phải gặp Wonwoo.

.....

Một tuần sau, dự án chuyển thể chính thức được công bố. Nhà xuất bản và công ty truyền thông MG tổ chức một buổi họp báo để giới thiệu về bộ phim, đồng thời thông báo về quá trình hợp tác.

Wonwoo biết điều này sớm muốn gì cũng xảy ra, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tên mình trên màn hình lớn trong phòng họp báo, tim cậu vẫn đập loạn nhịp. Cậu siết chặt hai bàn tay để kiềm chế sự run rẩy. Jisoo đứng bên cạnh, một tay đặt lên vai Wonwoo như muốn truyền cho cậu sức mạnh.

"Nếu không muốn, em không cần phải tham dự" - Jisoo nói nhỏ

Wonwoo: Không. Em đã quyết định rồi. Em sẽ đối mặt

Khi buổi họp báo kết thúc, Jeonghan đề nghị hai bên tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng. Lần này, Wonwoo không từ chối.

Tại nhà hàng, Wonwoo ngồi cạnh Jisoo và Jihoon, xung quanh là những gương mặt quen thuộc của nhà xuất bản. Ở phía đối diện, Mingyu ngồi cùng Seungcheol, Soonyoung và những người từ MG

Trong suốt buổi ăn, Mingyu không rời mắt khỏi Wonwoo. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới có cơ hội nhìn thẳng vào người con trai ấy ở khoảng cách gần đến vậy. Nhưng ánh mắt Wonwoo dành cho anh lại không có chút cảm xúc nào, như thể anh chỉ là một người xa lạ. Mingyu không chịu nổi nữa. Khi mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả, anh đứng dậy đi về phía Wonwoo

"Wonwoo, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"

Không gian xung quanh bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người họ. Jisoo lập tức cau mày:

"Wonwoo không có gì để nói với cậu cả"

Mingyu nhìn Wonwoo, giọng anh trầm xuống, mang theo chút khẩn cầu: "Một chút thôi, được không?"

Tất cả chờ đợi phản ứng của Wonwoo. Cậu lặng lẽ đặt bút xuống, nhìn thẳng vào Mingyu. Một thoáng do dự hiện lên trong mắt cậu, nhưng cuối cùng, Wonwoo đứng dậy

"Được. Nhưng chỉ năm phút"

Mingyu dẫn Wonwoo ra ngoài ban công nhà hàng, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh trong màn đêm. Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách chưa đầy một mét, nhưng lại có cảm giác cách xa nhau cả một thế giới. Mingyu mở lời trước, giọng anh khàn đi:

"Là em, đúng không? Là em đã viết cuốn sách đó?"

Wonwoo: Phải, là tôi

Mingyu: Anh đã đọc nó. Anh biết tất cả những gì em đã trải qua

Wonwoo: Vậy sao? Vậy cậu có nhận ra kẻ đã gây ra tất cả những chuyện đó không?

Mingyu: Anh nhận ra

Wonwoo: Tốt. Vậy thì cậu cũng nên nhận ra rằng giữa chúng ta chẳng có gì để nói với nhau nữa

Nói rồi, cậu quay người bước đi. Nhưng ngay lúc đó, Mingyu vươn tay nắm lấy cổ tay cậu:

"Chờ đã!!! Wonwoo à...."

Wonwoo giật mạnh tay ra, lùi lại vài bước:

"Đừng chạm vào tôi"

Mingyu đứng sững. Khoảnh khắc đó anh nhận ra rằng Wonwoo thực sự đã trở thành một người xa lạ với anh. Không còn là cậu thiếu niên yếu đuối, không chịu khuất phục trước anh ngày nào, mà là một con người đã tự xây dựng bức tường vô hình giữa cả hai. Và chính anh là người đã tạo nên bức tường đó.

.....

Đêm hôm đó, Wonwoo trằn trọc mãi không ngủ được. Cuộc gặp gỡ với Mingyu ở nhà hàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, như một thước phim không ngừng tua ngược. Vừa nhắm mắt, cậu đã thấy mình quay trở lại những ngày tháng đó...

Cậu bị đẩy ngã xuống sàn lớp học. Tiếng cười vang lên xung quanh. Một bàn tay túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu đứng dậy rồi đẩy mạnh vào tường

"Xin lỗi đi. Cúi đầu xin lỗi tao đi"

Rồi cả hôm cậu bị nhốt vào nhà kho tối tăm, lạnh lẽo. Một giọng nói vang lên bên tai

"Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi tao sao?"

Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy bóng người đứng đó, khuôn mặt mờ ảo, nhưng giọng nói thì không lẫn vào đâu được. Là Mingyu.

Hắn nở một nụ cười méo mó. Và rồi, hắn lại giơ tay lên.

"Đừng mà..."

KHÔNG!!!

Wonwoo bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Hơi thở gấp gáp, lồng ngực đau nhói như có ai vừa bóp nghẹt. Hình ảnh trong giấc mơ chân thực đến mức cậu cảm thấy cơn đau vẫn còn đọng lại trên cơ thể mình.

Dạ dày quặn thắt. Wonwoo vội vàng lao xuống giường, chạy vào phòng tắm. Cậu quỳ xuống sàn, bấu chặt lấy thành bồn rửa mặt mà nôn thốc nôn tháo. Cổ họng cháy rát, toàn thân run rẩy. Cậu nhắm chặt mắt nhưng hình ảnh của Mingyu vẫn không biến mất. Bóng ma quá khứ sau bao nhiêu năm, vẫn không chịu buông tha cậu.

.....

Jisoo đang đọc tài liệu trong phòng làm việc thì nghe thấy tiếng động lạ từ phòng bên cạnh. Anh cau mày, đặt tập tài liệu xuống và đứng dậy

Tiếng nước chảy, tiếng nôn mửa. Jisoo hoảng hốt lao ra khỏi phòng, vội vã đẩy cửa phòng tắm

"Wonwoo!!"

Anh nhìn thấy Wonwoo đang quỳ sụp bên cạnh bồn rửa, cơ thể gầy gò run lên từng đợt, hai tay siết chặt thành bồn, đôi mắt đỏ hoe, hơi hỗn loạn. Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mái, bám vào trán cậu.

"Em lại gặp ác mộng đúng không?" - Jisoo quỳ xuống bên cạnh, vội vã vỗ nhẹ lưng Wonwoo

Wonwoo không trả lời. Cậu cúi thấp đầu, bấu chặt vào tay áo của chính mình. Đôi môi khô tái, sắc mặt trắng bệch như thể mất hết sức lực.

"Em có nghe anh nói không?" - Jisoo lo lắng gọi

Phải mất một lúc lâu sau, Wonwoo mới khẽ gật đầu. Giọng cậu yếu ớt, đứt quãng:

"Xin lỗi...em lại làm anh lo lắng rồi"

Jisoo cắn môi, đau lòng nói: "Đừng nói vậy mà"

Anh lấy khăn ướt lau mồ hôi cho Wonwoo, rồi dìu cậu đứng dậy. Nhưng vừa mới nhấc người lên, Wonwoo bỗng cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại ngã xuống. Jisoo vội đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi: "Em có sao không?"

Wonwoo lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh lại. Jisoo không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đỡ cậu ra khỏi phòng tắm, đặt nằm xuống giường.

"Em nằm nghỉ một chút đi. Anh đi pha trà gừng cho em"

Nhìn theo bóng lưng Jisoo rời đi, Wonwoo nhắm mắt lại, bàn tay khẽ siết chặt chăn. Cơn ác mộng lần này...chân thực đến đáng sợ. Và điều khiến cậu sợ hãi hơn cả...là cậu biết nó sẽ không phải là lần cuối cùng.

.....

Bộ phim chuyển thể từ "Mùa đông năm ấy" cuối cùng cũng hoàn thành sau nhiều tháng trời làm việc miệt mài. Suốt thời gian đó, Wonwoo gần như dốc toàn bộ tâm huyết vào từng chi tiết trong kịch bản, đảm bảo mọi cảm xúc mà cậu muốn truyền tải đều được thể hiện chân thực nhất.

Ngày công chiếu bộ phim, cả ekip đều có mặt tại buổi ra mắt, bao gồm cả Wonwoo. Cậu ngồi ở hàng ghế VIP cùng với Jisoo, Jeonghan, Jihoon và Seungcheol. Ở phía đối diện, Mingyu và đội ngũ công ty truyền thông cũng có mặt. Mặc dù đã nhiều lần gặp nhau trong các buổi họp sản xuất, nhưng Wonwoo vẫn không thể thoải mái hoàn toàn khi phải ngồi cùng một không gian với Mingyu.

Khi bộ phim bắt đầu, không khí trong rạp trở nên tĩnh lặng. Những cảnh quay đầu tiên tái hiện quá khứ đầy đau thương của nhân vật chính - một học sinh bị bắt nạt trong suốt thời niên thiếu, chịu đựng những vết thương cả thể xác lẫn tinh thần. Âm nhạc và hình ảnh như từng nhát dao khắc vào tâm trí người xem.

Lúc bộ phim chiếu đến cảnh nhân vật chính bị đánh hội đồng, Wonwoo siết chặt tay lại. Cậu biết rõ đó không chỉ là một cảnh phim mà chính là ký ức thật sự của mình. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng cảm giác đau đớn vẫn trỗi dậy như một cơn sóng lớn cuốn lấy toàn bộ tâm trí cậu.

Jisoo ngồi bên cạnh nhận ra bàn tay Wonwoo đang run lên, liền khẽ đặt tay mình lên tay cậu như một lời nhắc nhở rằng cậu không hề đơn độc.

Khi bộ phim kết thúc, cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay không ngớt. Nhiều khán giả rơi nước mắt vì câu chuyện đầy cảm động. Wonwoo nhìn quanh, thấy nhiều người lặng lẽ gạt đi nước mắt, cậu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ lòng. Câu chuyện của mình cuối cùng cũng đã đến được với những ai từng trải qua nỗi đau giống cậu.

Sau buổi công chiếu, ekip tổ chức một buổi tiệc nhỏ để ăn mừng thành công. Wonwoo vốn không muốn tham gia nhưng Jeonghan nói rằng cậu nên đến ít nhất là để cảm ơn những người đã giúp đỡ mình.

Buổi tiệc diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, bầu không khí vui vẻ và náo nhiệt. Ai cũng bàn tán về những cảnh phim ấn tượng, về diễn xuất của diễn viên và cả những bài học sâu sắc mà bộ phim mang lại.

Mingyu đứng một góc, cầm ly rượu trong tay, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Wonwoo từ xa. Anh không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này - vừa tự hào vì bộ phim thành công, vừa đau lòng khi nhận ra bản thân chính là nguyên nhân khiến Wonwoo phải chịu đựng những tổn thương đó.

Khi Won đi ngang qua để lấy nước, Mingyu nhẹ nhàng gọi: "Wonwoo..."

Cậu dừng lại, quay sang nhìn anh. Hai người đứng đối diện nhau nhưng không ai lên tiếng trước. Mingyu hít một hơi sâu, rồi nói bằng giọng chân thành:

"Cảm ơn em vì đã kể lại câu chuyện của mình"

Wonwoo: Đó là câu chuyện tôi cần phải nói ra. Không phải vì cậu, mà là vì chính tôi

Mingyu gật đầu, không phản bác. Anh biết Wonwoo đã thay đổi. Cậu không còn là học sinh yếu đuối năm xưa, cũng không còn là chàng trai chỉ biết chịu đựng mà không dám lên tiếng.

Nhưng còn anh thì sao?

Anh có thể thay đổi được không?

Anh có thể bù đắp được không?

Đêm đó sau khi rời buổi tiệc, Mingyu đứng lặng một mình dưới ánh đèn đường nhìn theo bóng lưng Won đang khuất dần. Anh biết mình không thể ép Wonwoo tha thứ, nhưng ít nhất, anh phải làm một điều gì đó.

______
Hết chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me