Minyeon Ba Xa Toi La Xa Hoi Den
Vốn không có quan hệ gì tới nàng ta, nhưng vết thương của nàng ta vẫn khiến mình lo lắng."Miệng vết thương của cô sao rồi?""Đỡ nhiều rồi""Mặc dù không bị thương nội tạng nhưng vẫn cần tịnh dưỡng""Ừ, tôi biết rồi!"Cứ như vậy, hai người nhạt nhẽo nói chuyện với nhau.Cho tới khi tới trước một cánh cửa, Hyomin quay đầu nhìn Jiyeon."Tới rồi"Jiyeon dừng ngoài cửa, quả thực không thể tin vào mắt của mình. Hồng, hồng, căn phòng màu hồng?''Đừng đứng đần ra đó, cô có thể coi như đây là sở thích cá nhân"Hyomin bất đắc dĩ lắc đầu."Vào đi"Nhớ tới Hyojoon đẹp trai, Jiyeon không khỏi bật cười."Cười vui chứ!''Hyomin rồi lên ghế sofa."Thực xin lỗi!"Jiyeon vội vàng nín cười, cũng học theo ngồi lên ghế sofa."Không sao, từ nhỏ tới lớn tôi đã quen rồi"Hyomin cười khẽ."Bình thường thì appa đều như vậy, rất khôi hài, rất cởi mở, nhưng ông ta thật sự yêu tôi cùng mẹ, rất rất yêu, yêu tới mức có thể trả giá bằng tính mạng"''Nhớ năm tám tuổi, băng đảng xã hội đen trả thù nhau, nhân cơ hội appa không có đã phóng hỏa thiêu nhà, bắt tôi cùng mẹ làm con tin nhốt trong kho hàng. Trời rất tối, ngoài trời thì mưa rất to, tôi rất sợ, bởi vì bọn họ nói nếu như appa không tới thì sẽ giết chúng tôi, còn tới thì sẽ tiễn cả nhà chúng tôi tới tây thiên...''''Tôi khóc và trốn trong lòng mẹ, bà chỉ nói một câu...''''Tin tưởng appa, ông nhất định sẽ tới cứu chúng tôi''''Không biết qua bao lâu, cửa kho hàng bị đẩy tung, là appa, còn có đám Eunjung, đầy người họ đều là máu, ông ta ném súng đi và ôm chặt tôi cùng mẹ vào lòng, cái người luôn cười nũng gọi tôi là bảo bối ấy lại khóc, nước mắt hòa với máu chảy từ bờ má của ông rơi xuống miệng của tôi, mãi cho tới hôm nay tôi vẫn nhớ rõ câu nói lúc đó của ông...''"Anh yêu hai người, đời đời kiếp kiếp!"Trong mắt của Hyomin đầy sương mù."Thật là, sao tôi lại nói với cô mấy chuyện này chứ?"Jiyeon không nói gì cả, chỉ yên lặng đưa khăn tay qua."Cám ơn cô, Jiyeon"Đây không phải lần đầu nhìn thấy nàng cười, nhưng hiện tại không ngờ nó lại xinh đẹp như thế, có lẽ bên dưới bộ mặt băng sơn ấy là một trái tim ấm áp.Rất ấm, rất ấm... Thế nhưng là chân thấy ấm.Cúi đầu nhìn, a, một con mèo mập đang cuộn người trên chân của mình, híp nửa con mắt đánh giá mình.Nhịn, nhịn, nhịn...Bạn học Jiyeon tự nhủ.Hyomin đứng dậy ôm lấy con mèo cuộn mình trên chân Jiyeon."Đây là Tiểu Mini, là một người ở chung khác"Nhịn, nhịn, nhịn...Bạn học Jiyeon lại tự nhủ.Nhưng đồng chí Tiểu Mini vẫn cố tình híp mắt nhìn bạn nhỏ Jiyeon, cái miệng hồng hồng nhỏ nhỏ kêu một tiếng."Meo ~''Đồng chí Tiểu Mini nhìn thẳng vào bạn nhỏ Jiyeon.Bạn nhỏ Jiyeon nhìn thẳng vào đồng chí Tiểu Mini.Nháy mắt.Hình thành cục điện bạn nhỏ Park Jiyeon cùng đồng chí Tiểu Mini trừng mắt.Nhịn, nhịn, nhịn...Trong lòng Jiyeon đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho bản thân."Không được rồi"Cuối cùng dưới biểu tình nghi hoặc của Hyomin, Jiyeon đưa tây ôm lấy đồng chí Tiểu Mini trong lòng nàng ta. "Thật... Thật... Thật đáng yêu!"Thoáng cái, trong phòng ngủ truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ai đó."Thời gian mới ở chung"Hai cô gái cùng một con mèo mập chính thức bắt đầu.Mấy ngày tới, cuộc sống của hai người cùng một con mèo xem như hòa thuận. Dưới nụ cười nghiền ngẫm cùng ánh mắt không có lòng tốt của Hyojoon. Cuối cùng Jiyeon cũng dùng xong cơm chiều, sau đó chạy nhanh trở về phòng.Đồng chí Tiểu Mini ăn uống no say cũng nằm vỏng vẹo trên ghế sofa, nhìn Jiyeon mặt mày đỏ bừng."Meo... Meo..."Lần này Jiyeon chẳng bị khơi dậy chút hứng thú nào.
Mẩu chuyện thứ nhất..."Chú Park, cháu cùng Hyomin..."Giọng nói nhỏ như muỗi kêu."A, thì ra là Jiyeon... Có chuyện gì không? Ôi, chú đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là appa. Appa! Chúng ta không phải là người một nhà sao?" (Rút ngắn năm ngàn chữ)"À, phải rồi, cháu tìm ta có chuyện gì?""Dạ không có gì''"Người nào đó ỉu xìu rời khỏi.
Mẫu chuyện thứ hai..."Chú Park...''Chưa nói hết thì đã thấy mắt của Hyojoon đã đầy nước mắt.Hắc tuyến =.="Này, Park Appa""Ừ ừ ừ!"Cái nhìn đầy nước mắt lập tức biến thành phấn khởi."Cháu ấy, thực ra quan hệ giữa cháu với con gái bác không phải như tưởng tượng của bác"Lấy hết dũng khí, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng nói được.Trầm mặc... Trầm mặc... Trầm mặc..."À? Thật hả thật hả? Jiyeon chẳng lẽ cháu đã đắc thủ?"Hết biết nói gì... Hết biết nói gì... Hết biết nói gì!Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.
Mẫu chuyện ngắn thứ ba..."Park Appa"Ok! Cách gọi không sai."Cháu muốn nói với bác, quan hệ giữa cháu cùng Hyomin chỉ là quan hệ bình thường"Ok, hôm nay mình đã nói ra được."A"Hử? Phản ứng bình thường vậy, có hơi khác thường nha!Jiyeon buông đũa, nhìn thẳng vào soái ca đang ăn tôm hùm."A"Cuối cùng cũng chịu mở miệng.''Jiyeon, cố gắng lên!"Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.Tuyệt vọng, tuyệt vọng! Hoàn toàn tuyệt vọng với Park Appa.
Mẩu chuyện thứ nhất..."Chú Park, cháu cùng Hyomin..."Giọng nói nhỏ như muỗi kêu."A, thì ra là Jiyeon... Có chuyện gì không? Ôi, chú đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là appa. Appa! Chúng ta không phải là người một nhà sao?" (Rút ngắn năm ngàn chữ)"À, phải rồi, cháu tìm ta có chuyện gì?""Dạ không có gì''"Người nào đó ỉu xìu rời khỏi.
Mẫu chuyện thứ hai..."Chú Park...''Chưa nói hết thì đã thấy mắt của Hyojoon đã đầy nước mắt.Hắc tuyến =.="Này, Park Appa""Ừ ừ ừ!"Cái nhìn đầy nước mắt lập tức biến thành phấn khởi."Cháu ấy, thực ra quan hệ giữa cháu với con gái bác không phải như tưởng tượng của bác"Lấy hết dũng khí, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng nói được.Trầm mặc... Trầm mặc... Trầm mặc..."À? Thật hả thật hả? Jiyeon chẳng lẽ cháu đã đắc thủ?"Hết biết nói gì... Hết biết nói gì... Hết biết nói gì!Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.
Mẫu chuyện ngắn thứ ba..."Park Appa"Ok! Cách gọi không sai."Cháu muốn nói với bác, quan hệ giữa cháu cùng Hyomin chỉ là quan hệ bình thường"Ok, hôm nay mình đã nói ra được."A"Hử? Phản ứng bình thường vậy, có hơi khác thường nha!Jiyeon buông đũa, nhìn thẳng vào soái ca đang ăn tôm hùm."A"Cuối cùng cũng chịu mở miệng.''Jiyeon, cố gắng lên!"Ai đó mặt mày ỉu xìu rời khỏi.Tuyệt vọng, tuyệt vọng! Hoàn toàn tuyệt vọng với Park Appa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me