Minyeon Cong Chua Va Ac Ma
Thế là cả nhà Halm gia cứ thường xuyên đến Park gia ăn chực. Eunjung rất vui mừng vì con trai đã tập tự mình ăn cơm, Qri bụng cũng đã bắt đầu to nên hay vui buồn vô cớ, có Hyomin ở cùng thì cô cũng đỡ phải chịu tội, huống chi Park gia thế này, cái thứ xa xỉ gì chẳng có, chẳng cần cô tốn công tốn sức. Eunjung tính tính toán toán một hồi cười đến sắp rách cả mồm.''Ngồi đó tơ tưởng đến cô nào rồi hả? Mau lại bóp chân cho mình''Đầu bị Qri giáng cho một cái, trời đất như tối sầm, Eunjung vội vàng ngồi lại bóp chân cho Qri.''Đâu có, mình đang tính dạo này mình ăn ở Park gia, chắc chắn khiến Park Jiyeon tổn thất không ít''Qri không hiểu trong cái đầu nhỏ của Eunjung đang chứa cái gì, vì chút đồ ăn thức uống mà vui vẻ như vậy, chút xíu xiu cỏn con này còn không bằng cái bánh xe của Jiyeon kia kìa, người ta thì chẳng nhìn đến, còn Eunjung thì suốt ngày tự vui vẻ. Dạo này bé con cứ quấn quýt Hyomin nên cô đỡ phải trông thằng bé, thậm chí Hyomin còn cho người làm một phòng baby cho thằng bé, đem đủ loại đồ chơi về cho nó. Tần suất Jiyeon nhìn chằm chằm thằng bé cũng ngày càng tăng, tuy cô biết Jiyeon sẽ không làm hại bé con nhà cônnhưng mà ánh mắt Jiyeon thật sự quá dọa người, Qri sợ bé con nhà cô bị ám ảnh mà thôi.''Này, cậu mau tìm bé con lại đây, Hyomin sức khỏe không tốt đâu, cứ bắt cậu ấy giữ nó hoài, Park Jiyeon sẽ giết chúng ta mất''Eunjung vội chạy vào phòng baby tìm bé con. Lúc này Hyomin đang ngồi dưới đất cùng nó chơi xếp gỗ, sàn nhà được trải thảm rất mềm mại, những mảnh ghép bị thằng bé quăng khắp nơi, có một khối gỗ bị mất, nó tìm hoài không thấy nên mếu máo sắp khóc, Hyomin vội dỗ dành.''Đừng khóc, để mami tìm cho con''Hyomin xoay người tìm khắp phòng, thấy mảnh gỗ bị quăng dưới góc bàn, vội đứng dậy định nhặt lấy, nhưng vừa đứng dậy thì mắt tối sầm, đầu óc hơi choáng váng. Nàng nghĩ có lẽ huyết áp lại bị tụt rồi, lúc sáng thấy trong người hơi khó chịu.Eunjung vào phòng liền nói với Hyomin.''Để tớ lấy cho, sao sắc mặt kém thế, cậu khó chịu à?''Eunjung lấy mảnh gỗ đưa cho bé con. Hyomin mỉm cười lắc đầu.''Chắc do ngồi lầu nên đứng lên hơi choáng, không sao đâu''Eunjung bước đến ôm bé con nhưng thằng bé nhỏ nhắn luồn ra khỏi vòng tay cô.''Không thích mamy, chơi với mami cơ''Sự việc hơi bất ngờ, thằng bé lao đến ôm chân Hyomin, Eunjung không kịp cản lại. Hyomin chưa đứng vững đã bị đập vào, loạng choạng té xuống, may là khắp nơi trong phòng đều là thảm lông mềm mại, mọi góc nhọn đều đã được đậy lại kỹ càng. Trong phút chốc mắt tối sầm, Hyomin vẫn kịp nghĩ lần này chắc chắn sẽ lâu lắm không được gặp lại bé con rồi.
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me