Minyeon Cong Chua Va Ac Ma
Ở Park gia, Hyomin có hơi thấp thỏm mong chờ Jiyeon về. Mấy ngày nay đã không thấy về, hôm nay lại cho người thông báo sẽ về nhà ăn cơm, thế nhưng đã quá 6 giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.''Phu nhân hay là người cứ về phòng đợi, khi nào chủ tịch về chúng tôi sẽ báo...''Người làm thấy nàng thấp thỏm ngồi bên bàn ăn đành nhỏ giọng trấn an.''Không sao...''Chưa nói hết câu đã nghe tiếng xe ngoài cổng, Hyomin đứng dậy bước ra, Jiyeon đứng ở cửa nhà cởi áo khoác đưa cho trợ lý Han. Thấy nàng bước đến, trong ánh mắt là vẻ thấu hiểu chua chát, thì ra chỉ là có việc nên ân cần, nếu không có việc gì, chắc nàng còn không quan tâm cô sống chết ra sao, có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài.''Làm sao thế?''Để diễn tròn vở kịch, cô cũng ra vẻ ngạc nhiên hỏi, muốn xem sau đó nàng làm sao thuyết phục cô.''Tôi muốn ra ngoài một chút...''Jiyeon là kẻ thích cợt nhã vô cùng, đùa đến khi người khác quẫn bách mới cười vui thỏa mãn, tính khí đôi lúc chẳng giống một nữ nhân 25 tuổi. Cô tỏ vẻ đã nghe nhưng không đáp lại lời nàng, không mặn không nhạt nói một câu.''Ăn cơm''Hyomin hơi bối rối không biết nên làm sao, đành phải ngồi xuống ăn cơm, nhưng trong bữa ăn rất không yên lòng mà liếc nhìn Jiyeon.''Tôm này ngon, ăn đi''Jiyeon gắp cho nàng một con tôm, vẻ mặt không mấy thay đổi, không thể đoán được cô đang nghĩ gì.''Cảm ơn...''Hyomin nhỏ giọng đáp trả, tiếp tục thấp thỏm ăn cơm. Đến khi mọi thứ đã được dọn xuống, Jiyeon vừa định đứng lên đi về phòng, Hyomin liếc nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ, như hạ quyết tâm nói.''Hôm nay, tôi muốn đi dự sinh nhật bạn tôi''Jiyeon mỉm cười quay lại, hơi khom lưng, kéo gần khoảng cách của cả hai.''Tôi biết, là sinh nhật Lee đại tiểu thư. Chị đúng là không khiến tôi thất vọng, càng ngày càng biết cách yêu cầu''Hyomin hơi ngạc nhiên vì Jiyeon biết được mục đích của nàng. Vậy ra từ đầu nàng thấp thỏm là vô ích, có lẽ cô đã có chủ đích từ sớm, muốn xem nàng chật vật một phen. Trong lòng không biết tại sao dâng lên một cỗ tức giận, có lẽ do kìm nén lâu dài liền bộc phát.''Thái độ này của em là sao? Có phải rất thích đùa cợt tôi? Từ đầu đã lấy tôi làm trò đùa, nếu như em có một chút nghiêm túc, thật sự không phải đến nước này!''Hyomin vừa nói, ánh mắt không tự chủ được hơi hồng lên, tựa hồ như sắp khóc. Jiyeon sau ngày đó chưa từng thấy nàng có vẻ xúc động như thế, dù mình trêu đùa thế nào nàng cũng một mực xa cách. Trong lòng cô đã nhận định nàng thật sự không dành tình cảm cho mình nên vẫn có chút chán chường mà tìm vui bên đám nữ nhân kia, còn Hyomin có xung động bao nhiêu cũng đã học được kiềm chế bản thân, lần này phát tiết có lẽ là do tích tụ quá lâu, trong một giây lát kích động mà bộc phát. Nói xong cũng thấy mình có vẻ vô lý, nàng rõ ràng đang cầu xin người ta mà lại không chịu nổi một chút đả kích.Jiyeon nghe nàng nói cũng hơi ngạc nhiên, thì ra nàng bất mãn lâu như vậy hôm nay lại đột nhiên tuôn trào, cũng biết là mình trêu đùa nàng trước nên có chút đuối lý, bèn nghiêm giọng, trở về thái độ xa cách.''Thôi được rồi, chị tức giận gì chứ, tôi chuẩn bị quà cho chị rồi, không được đi quá 12 giờ đêm đâu đấy''Jiyeon nói xong cũng không để ý mà rời đi, chỉ còn mình Hyomin đang ngơ ngác đứng giữa phòng. Cứ nghĩ lần này lại bị Jiyeon trêu đùa, nhưng cô lại không nói một lời, còn lẳng lẳng chuẩn bị quà giúp nàng, Hyomin nghĩ mình càng lúc càng tùy hứng như thế này, có lẽ là do cô quá dung túng thật rồi. Còn trợ lý Han đứng một bên nghe hai người ngốc nghếch này cãi nhau cũng chỉ biết cúi đầu im lặng. Rõ ràng là trong lòng đều để ý đối phương đến mức không che đậy được, vậy mà không ai chịu thừa nhận, lại còn cứ cố chấp không buông, đều là dày vò bản thân rồi lại dày vò đối phương khiến cho trong nhà cứ áp thấp mãi, làm cho người làm nội tâm cũng bị dày vò không ít rồi a.
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me