Minyeon Cong Chua Va Ac Ma
Hai ngày sau, trong văn phòng chủ tịch Park...''Trợ lý Han, gọi ông Park* đến gặp tôi''Jiyeon đã hành động, mọi việc sớm chỉ có thể nằm trong bàn tay cô mà thôi. Việc vận chuyển viên "Nước mắt nhân ngư" cô đều để cho ông Park* toàn quyền, đến tận khi buổi đấu giá bắt đầu, nó vẫn an toàn nằm trong hộp nhung. Thậm chí trước mắt ông Park* ''Nước mắt nhân ngư" thật sự đã được trao cho người đấu giá cao nhất, nhưng người đó không ai khác chính là cô. Vì thế, thật thật giả giả, có mấy ai biết được.Cô ngồi trên ghế, xoay mặt về phía cửa kính. Trời vẫn có tuyết rơi, có lẽ mùa đông năm nay hơi khắc nghiệt, đã gần qua tháng giêng mới mà trời vẫn chưa bớt lạnh. Jiyeon luôn thích thời tiết khắc nghiệt như vậy, măc dù nó khiến sức khỏe cô báo động, nhưng càng làm cô ghi sâu những cơn đau này, đau đớn thể xác khiến cô càng tỉnh táo''Chủ tịch Park tìm tôi...''Tiếng nói thấp thỏm của ông Park* vang lên. Sau buổi tiệc thuận lợi, ông đã nhận được tiền từ việc bán viên ''Nước mắt nhân ngư''. Đó là số tiền rất lớn, vốn xoay vòng cũng nhờ số tiền đó mà được giải quyết, thế nhưng hôm nay Jiyeon muốn gặp ông vì viên kim cương đó.''Tôi đã tin tưởng ngài quá mức rồi Park* Tổng. Ngài xem, thế này làm sao tôi ăn nói với khách hàng? Uy tín của Park thị còn để đâu được?''Jiyeon ra vẻ tiếc hận, đưa chiếc hộp nhung đựng viên ''Nước mắt nhân ngư'' đến trước mặt ông Park*. Ông Park* không hiểu nhìn lại, rõ ràng viên kim cương rất hoàn mỹ, xinh đẹp chiếu sáng, mỗi một khía cạnh đều rất lưu loát, là một viên kim cương tự nhiên vô cùng trân quý.Jiyeon liếc mắt, trợ lý Han càng biết ý cúi đầu.''Park* Tổng, theo chuyên gia phân tích, viên kim cương này là viên kim cương nhân tạo, hoàn toàn không phải ''Nước mắt nhân ngư''. Giá trị thị trường của nó tuy cũng không thấp, nhưng so ra cái giá phải trả cho ''Nước mắt nhân ngư'' thì nó còn kém xa. Khách hàng sau khi kiểm định đã tức giận trả hàng lại cho Park thị''Ông Park* hoàn toàn kinh hãi, rõ ràng với con mắt giám định của ông, bề ngoài viên kim cương này hoàn toàn giống viên ''Nước mắt nhân ngư''. Hơn nữa ông đã ký hợp đồng với Park thị, nếu đây là hàng giả, số tiền ông lấy phải trả lại, còn phải để bù gấp 5 lần. Đó là hơn tất cả vốn của Park* thị, nếu thế thì tuyên bố phá sản cũng cách ông rất gần thôi vì tiền vốn lần trước ông đã dồn cho lô hàng mới, định bụng muốn hợp tác thêm với Park thị.Ông run rẩy lấy kính nhỏ trong túi áo ra, đeo gang tay, cầm viên kim cương lên nhìn thật rõ. Đúng là nhìn bằng mắt thường nó tương tự ''Nước mắt nhân ngư'' nhưng qua thấu kính, nhìn rõ được độ tinh xảo thua kém, cả những nét cắt thủ công không thể có trên một viên kim cương tự nhiên, sắc mặt ông càng lúc càng trắng. ''Chuyện này không thể nào, rõ ràng tôi đã giám định rất kỹ, lúc đưa hàng đến còn rất bí mật, không thể bị tráo được, rõ ràng có nhầm lẫn rồi...''Jiyeon nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.''Vậy Park* Tổng cho là Park Jiyeon tôi dựng chuyện với ông sao? Uy tín của Park thị có thể mang ra đùa giỡn sao?''Từng tiếng, từng tiếng, đâm sâu vào trái tim đang run rẩy của ông Park*. Ông không thể nói được, đúng là Park thị trước giờ chưa bao giờ để mất uy tín, vì vậy mở vững vàng trở thành một hiệp hội đứng đầu. Những vật phẩm của Park thị đem ra đấu giá, chưa có một ai dám nghi ngờ nó là giả. Ông cũng không tìm ra nguyên nhân tại sao Park Jiyeon có thể bẫy mình, càng không thể dùng uy tín của Park thị mà bẫy mình được.''Chuyện này, chuyện này không thể nào...''Ông Park* ôm ngực run rẩy chỉ vào viên kim cương trên bàn. Jiyeon đứng lên đến gần ông, cô có dáng người mảnh mai, cao gầy, đứng gần một người đàn ông trung niên, trông cũng có vẻ bé nhỏ, thế nhưng ánh nhìn sắc như đao khiến người đối diện không dám trực tiếp nghênh đón.''Bán con gái ông đi, tôi sẽ không tính toán với Park* thị, kèm theo điều kiện, tôi sẽ tài trợ cho Park* thị 10 triệu USD, nhưng ông phải chính miệng nói với Hyomin, ông đã bán nàng đi vì món tiền này''Một tờ hợp đồng mua bán rơi trên người ông, khóe môi ông run rẩy, trái tim kịch liệt đập liên hồi, lồng ngực đau nhói. Thì ra tất cả đều là cái bẫy, ông đã quá sơ suất khi tin tưởng cô ta lười chơi đùa với ông, sự thật cô ta chỉ đang tiêu khiển mà thôi, hết lần này đến lần khác bày tỏ thành ý, chẳng qua là trò chơi mà cô ta sắp đặt. Thế nhưng ông lại vì cái lợi trước mắt mà bỏ qua tính toán, lần này nếu không khuất phục, tâm huyết cả đời của ông cứ như vậy mà sụp đổ, thậm chí có nguy cơ ngồi tù, nhưng còn Hyomin, ông luôn cảm thấy có lỗi với nàng. Nàng là đứa con ông yêu thương nhất, nàng rất giống mẹ, luôn mang một hơi thở thuần khiết, dịu dàng, nàng chưa từng đấu tranh trong vòng xoáy kim tiền này. Ông cũng biết vợ và con trai mình thật ra vẫn không thích Hyomin, nhưng có lẽ còn ngại sự có mặt của ông nên không trực tiếp phơi bày thái độ. Ông nhượng cho Hyomin 10% cổ phần sớm như vậy là sợ sau này hai người kia có trở mặt, Hyomin cũng có thể an ổn sống hết đời. Thế nhưng lần này ông phải bán con gái mình thật sao? Trên khuôn mặt già nua tràn ngập thống khổ.''Đó là sức mạnh của kim tiền, không ai có thể không cúi đầu''Jiyeon nói rồi quay bước bỏ đi, chỉ để lại ông Park* đang run rẩy. Trò chơi này cũng thật vui, cuối cùng rồi thì cô vẫn là người chiến thắng mà thôi. Jiyeon vui vẻ nghĩ.
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me