Chap 26: Lời nói. [ KuroKira ]
: Há há cổ comeback sau khi nghe có SMP trong hè năm 2025! Hè này chắc vừa cày vừa học thuii....Lại một ngày nữa trôi qua, cuối cùng ngày đó cũng đã tới. Ngày mà chúng ta gặp lại họ dù họ không thay đổi nhưng sẽ có những sự mới mẻ làm chúng ta cảm nhận được sự khác lạ bên trong họ. "Kuro heo""Này gì đấy?"Một giọng nói quen thuộc thoáng qua tai, ồ có vẻ là gặp lại con người đó rồi. Hình bóng con người ấy làm cho tôi nhớ nhung rất nhiều, tôi đứng đó nhìn em tiến tới."Kuro heooo""Này tôi không phải heo-""Cho' Kuro""Haiz.. vẫn bố láo như ngày nào"Tôi thở dài nhìn em, sự khởi đầu mới đã nghe hai cái biệt danh khó ưa ấy tôi tức lắm mà chả làm gì được. Tại sợ em lại oánh tôi nữa, tính cách em hung hăng khó gần không biết tại sao tôi chịu nổi nữa."Này Kuro""Chuyện gì?""Nhìn kìa-""Nhìn gì?""Thì nhìn đi.."Tôi nhìn theo hướng em bảo, em khẽ kéo vai tôi xuống đặt một nụ hôn lên má phải của tôi. Hơi ấm của em chạm vào làn da của tôi, mặt tôi đỏ bừng lên ngước sang nhìn em. Đôi mắt đỏ thẫm có rất nhiều sự huyền bí, bí ẩn chứa trong đôi mắt của người sở hữu nó. Khéo môi em khẽ cười, bàn tay em chạm nhẹ vào bàn tay tôi. Một cơn rùng mình khiến tôi phải run nhẹ lên, sự hưng phấn trong tôi nó diễn tả ở khuôn mặt và hành động của tôi. "Kira?""Ông làm gì vừa nãy thế""Tôi chỉ chạm nhẹ vào tay ông thôi""Uhm"Tôi không tin lời biện minh của em khi tôi đã biết hết sự thật. Tôi kéo nhẹ cổ tay em để cơ thể em chạm vào cơ thể tôi thì tôi sẽ buông em ra. Bùm.Một âm thanh như tiếng nổ vang lên, lúc đó tôi chợt tỉnh giấc khỏi giấc mơ. Ồ, có lẽ giấc mơ đẹp này không kéo dài lâu. Tôi nhìn qua khung cửa sổ nơi mà tiếng nổ phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi, bình minh thức dậy có những tia nắng ấm áp mang lại sức sống cho một ngày mới có năng lượng. Tôi khẽ ngáy ngủ bước ra khỏi giường, mở cửa sổ ra nhìn ngắm bình minh. Tin nhắn vang lên, ồ là em nay em định rủ đi đâu đó cho đỡ chán. Tôi nhìn màn hình điện thoại mỉm cười lúc nào không hay, tôi nhắn lại đồng ý một cách hào hứng chờ em."Alooo..?""Hửm"Tiếng gõ cửa khá mạnh, chắc là người bạn của tôi lại có chuyện gì gấp nữa rồi. Tôi bước ra khỏi phòng tiến về phía cửa, mở cửa ra. Gã liền nắm chặt vai tôi rưng rưng nói."Kuroo ơi, Kresh...""Nín đi rồi nói Ken ơi-""Kresh bỏ tôi theo con heo kìa"Tôi im lặng vài giây rồi cũng an ủi người bạn của tôi, gã thút thít kéo tôi vào nhà tôi. Tôi thở dài để gã kéo vô, ngồi xuống sofa. "Haiz...ông ghen với con heo thật á hả""Kresh yêu con heo hơn tui luôn rồi Kuro ớiii""Thôi đừng khóc nữa"Tôi vừa an ủi gã vừa chờ tin nhắn em, em đang soạn tin nhắn cũng mất khoảng thời gian rồi vẫn chưa soạn xong. Tôi chán nản gọi người thân thiết của gã qua rước gã về, hắn nghe vậy cũng im lặng đi qua. Hắn gõ cửa rồi được tôi mở cửa dắt gã về, tôi nhìn hai người đó thân mật mà phải thở dài ngán ngẫm."Kresh đi ra đi, tui không có về đâu""Ken nghe tui nói-""Không! Kresh đi về đi""Ken à, nghe tui nói đi-""Không không""Ken-""Mệt hai người quá, Kresh dắt Ken về giải quyết đi. Vợ chồng với nhau về nhà cãi lộn, chứ nhà tui không phải nơi cãi lộn đâu trời..""Tui bảo rồi.. Kresh về đi""Ken về với Kresh đi rồi Kresh về-""Không! Tui ở lại nhà Kuro""Ken à..""Trời.. hai cái con người này-""Ú òa có ai ở nhà hong nè"Giọng điệu nhẹ nhàng vang ở phía cửa, đôi mắt đen sâu thẩm vui vẻ bước ra cửa. Mở cửa ra đó chính là em, tôi hí hửng nhìn em."Có drama gì hả? Saoo ông không rủ tui coi chung- đồ tồi""Ơ hay, tui định nhắn mà ông không nhắn tin lại cho tui chứ bộ-""Huhu ông hết thương tui rồi"Tôi nhìn qua gã và hắn xong nhìn qua em, em kéo tôi vô nhìn hai người đó nói qua nói lại. Em nắm nhẹ cổ tay tôi, tôi không khỏi ngại ngùng nhìn em. "Ken- nghe tui đi mà""Không! Tui không nghe nữa đâu""Ông tồi lắm Kresh""Ken à...""Ken về với tui nha?""Không!""Tui hứa sẽ mua cho Ken đồ ă-""Ok về thui!!!"Tôi khẽ cười nhìn hai người họ cuối cùng cũng chịu đi về nhà, sau khi họ về thì em cũng dự định đi mà thôi ở lại quậy phá nhà tôi."Hehe- ông nuôi mèo hồi nào dạaa""Ẻm cưng quá đi hihi""À- tui nuôi mèo cũng mới đây thôi""Ông thích hả Kira?""Thích!!"Em ôm chầm lấy con mèo tui nuôi mà quên luôn buổi hẹn với tôi đi đâu đó, em ngồi ở ghế sofa vuốt ve con mèo nhà tôi. Con mèo đó tên là Đào bởi vì tôi gặp con mèo ở một gốc cây hoa anh đào đang nở rộ, nó cuộn mình ngủ thiếp đi trong lúc chờ đợi điều gì đó. Tôi khá thích con mèo này nên chạm vào nó muốn nó về nhà chăm sóc, tới tận bây giờ nó vẫn ở đây chỉ là nó ít khi ra khỏi nhà chủ yếu nó chỉ nằm trong cái giường nhỏ yêu quý của nó mà ngủ. Tôi không thể rời mắt khỏi em, nhìn cảnh tượng ấy em bỗng nhiên xinh đẹp trong ánh mắt của tôi. Em ngước nhìn qua tôi, ánh mắt chạm nhau muốn nói lên điều gì đó mà khó có thể nói. Tôi bắt đầu nhìn qua chỗ khác để không khỏi chạm vào mắt em, em cười nhẹ ngồi gần tôi hơn. Đào nhảy sang người tôi nằm dài trên đùi tôi còn em dựa vào vai tôi, tôi ngại ngùng cúi mặt xuống xoa đầu Đào."Kuro""Hả?""Tôi nói cái này.. ông có ghét tôi không?""Sao""Thật ra thì.."...: Háp pi bớt đây, Min lười ra kết lắm nên đừng nói Min nha tại Min mới comeback lại. Buồn ngủ quá chắc lát thức=)).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me