TruyenFull.Me

Mo Quy

- Mộng gia?

Tiêu Chiến nghe đến họ này có chút nghi hoặc, nếu là thông tin từ cậu có lẽ là thật, có điều quả thật hiếm gặp. Gia thế lớn mà lại không phô trương thanh thế sao? Còn có thành phần tốt như vậy à?

- Ừm, Mộng gia là gia đình giàu có chuyên kinh doanh buôn bán đá quý, thật ra tôi cũng không hiểu rõ về gia đình họ lắm. Nghe ba mẹ kể lại thì nhà đấy chỉ có duy nhất một cô con gái có lẽ bây giờ là cô gái đó tiếp nhận chuyện kinh doanh nếu còn sống. Gia đình họ mặc dù khá có tiếng trong giới đá quý song lại kín tiếng với các mối quan hệ không cần thiết.

Vương Nhất Bác nói một vài thông tin bản thân biết được cho vị cảnh sát đã có tuổi kia, cậu biết anh không giống cậu không rảnh rỗi để ý đến mấy cái thể loại quyền thế lắm nên chắc cũng chẳng biết Mộng gia là ai, họ Mộng lại khá hiếm chắc là một đầu dấu hỏi chấm ở phía đầu dây kia rồi. Nghĩ đến đây Vương Nhất Bác lại không khỏi híp mắt cười tưởng tượng thôi cũng đã thấy hình ảnh vị cảnh sát đa năng phải bày ra cái dạng cầu ban thông tin, đặc sắc biết bao.

Mà vị cảnh sát ấy lại không hề hay biết đến cái thái độ giễu cợt của đối phương vô cùng thành thật hỏi tiếp.

- Cậu có cách liên lạc với nhà bọn họ không?

- Không có.

- Vậy cậu cũng không biết ai có thể quen bọn họ sao?

- Tất nhiên là không. Anh cảnh sát à, chúng tôi căn bản là biết nhau về mặt thông tin thôi, không cùng ngành thì sẽ không tiếp xúc.

- Được rồi, cậu bận việc của mình đi.

Tiêu Chiến vừa dứt lời liền nhận được 3 tiếng tút ..tút...tút, như kiểu đợi anh nói mỗi câu này vậy. Chọc cho vị cảnh sát gương mẫu phải mắng thầm vài câu yêu thương "Ranh con láo toét, khi gặp tôi sẽ xử tội cậu sau", tiếp đến lại hùng hổ đẩy cửa phòng SIB

- Chuẩn bị họp.

- Rõ.

Đám nhân viên công ích dưới trướng của anh sau khi bị Cửu Ngọc doạ cho chạy đi ôm bồn cầu suốt nửa tiếng đến mức xanh mặt, nhìn cũng đã có thần sắc hơn, ai nấy đều vội vội vàng vàng chuẩn bị tài liệu để họp.

Trong phòng họp, Tần Lập nói vắn tắt tất cả trọng điểm cần thiết sau khi thẩm vấn Huỳnh Văn và Nghê Mỹ, nhường lại vị trí cho pháp y Cửu Ngọc, cô gái ấy lại nhanh nhảu nhìn đám người Tạ Quang mà bày ra vẻ mặt gian xảo.

- Mọi người quan sát qua hiện trường có lẽ cơ bản cũng đã có nhận định riêng về vụ án lần này. Qua các dấu hiệu của thi thể, tôi quan sát được các vết bầm tím xuất hiện chứng minh nạn nhân chết quả thật là do rơi từ độ cao xuống. Các bộ phận bị biến dạng cũng đã khôi phục, đại khái là do va chạm với mặt đất nên mới vỡ ra, quan trọng nhất khi mổ xẻ thi thể tôi phát hiện ở dạ dày còn chưa kịp tiêu hóa hết một lượng thức ăn, trong đó là thức ăn được làm từ tinh bột và thịt, có lẽ trước khi chết nạn nhân đã ăn bánh bao hoặc là loại tương tự.

- Vậy thì có gì quan trọng? Đói thì ăn thôi.

Tạ Quang ở bên cạnh cảm thấy tò mò, chẳng phải là ăn bánh bao thôi sao, đói thì ăn đây chẳng phải chuyện bình thường sao.

- Vậy sao? Quên chưa nói hết cho mọi người, nhân bánh chính thịt người. Tôi khổ sở lắm mới phân tích ra được đấy.

Cửu Ngọc như con nhện độc giăng sẵn tơ nhện cho côn trùng nhỏ như Tạ Quang bất cẩn sa vào mà híp mắt giọng điệu trở nên kỳ quái đến lạ lùng trầm giọng đáp.
Một câu ấy chính thức làm đám người kia lại bỏ chạy tranh nhau chiếc bồn cầu thân yêu trong nhà vệ sinh. Tần Lập chỉ biết lắc đầu cười vì cảnh này quá đỗi quen thuộc, Tiêu Chiến ở bên đưa tay vỗ đầu Cửu Ngọc một cái để cảnh cáo rồi nói.

- Vậy em tra được gì từ đống này?

- Em cho xét nghiệm ADN, lúc nãy có nhờ anh Tạ Quang tra thử, kết quả trùng khớp với người tên Phó Bác Sơn. Ông ta là chủ một công ty kinh doanh dầu khí, thích sưu tập đá quý, ông ta cũng là một trong những người góp quỹ vào Thanh An. Có điều người nhà đã báo mất tích được 5 ngày. Còn việc tại sao lại xuất hiện trong phần thức ăn của Triệu Khải thì em chưa đoán được.

- Ừm. Được rồi, mấy người các cậu nôn xong chưa, còn không quay lại phòng họp.

Tiêu Chiến đấu khi nghe đại khái mấy thông tin trên thì quay qua đám người mặt xanh mặt đỏ chen chúc nhau trong nhà vệ sinh mà gọi. Đám người kia lại vội vàng ngồi vào vị trí mà tiếp tục cuộc họp.

- Làm quá cái gì vậy hả? Làm như các cậu chưa thấy mấy cái thi thể bao giờ đấy?

Tiêu Chiến vừa ghim tấm ảnh cô gái họ Mộng kia lên bảng trắng vừa càm ràm đám người nhát gan kia. Vừa lúc này tất cả mọi người đều mắt chữ o miệng chữ a, hết nhìn vào tấm ảnh rồi lại nhìn sang nàng pháp y đang rót nước kia. 'Đinh' một cái trong đầu, phải rồi bảo sao cứ thấy quen mắt, người này rất giống Cửu Ngọc.

- Tiểu Ngọc, em qua đây một chút.

Tần Lập vẫy tay gọi người đã xong việc đang bù nước ở góc phòng qua để tất nhìn cho rõ.

- Hửm, sao vậy ạ?

- Giống ghê luôn.

Trần Vũ ở một bên cũng cảm thán, giống tới 70%. Mặc dù cô gái trong tấm ảnh nét rõ tây hơn nhưng ánh mắt và kiểu tóc thì lại rất giống.
Tiêu Chiến không quan tâm mấy cái vẻ mặt kinh ngạc kia, chỉ tấm ảnh hỏi.

- Em quen người này không?

- Cũng có thể nói là quen, sao thế?

- Người này từng liên lạc với nạn nhân vụ án lần này.

- Mọi người muốn gặp bà ấy sao?

Cửu Ngọc có chút lưỡng lự hỏi lại. Thoạt nhìn có thể nhận ra, cô có vẻ không muốn gặp đối phương cho lắm, nhưng nếu yêu cầu phối hợp điều tra có lẽ sẽ miễn cưỡng mà đồng ý. Câu hỏi vừa ra khỏi miệng liền làm cho toàn đội SIB sáng mắt, cuối cùng cũng có bước tiến mới, chạy đông chạy tây hoá ra thông tin ở ngay bên cạnh, mọi người không hẹn đồng thành đáp.

- Tất nhiên rồi. Em biết người này ở đâu sao?

- Biết thì có biết, có điều mọi người có lẽ nên tới nhà em một chuyến.

Cửu Ngọc ngại ngần gãi đầu, nhìn đồng hồ đang hiển thị 16:00 giờ, cô ước chừng thời gian phù hợp để hẹn người gặp mặt. Mặc dù tổ đội SIB không hiểu vì sao muốn gặp người phụ nữ họ Mộng kia lại cần tới nhà của cô nhưng vẫn vui vẻ gật đầu chấp thuận.

- Được chứ, có thể hẹn gặp người đã là tốt rồi.

Tiêu Chiến nhìn cô gái đang cầm ly nước mà vần qua lại kia, ôn hoà nói. Anh không muốn ép cô phải đưa người đến cảnh cục, ở nhà cô thẩm vấn cũng được, cứ xem như là lấy thông tin vậy. Còn chưa xác định người ta có phải nghi phạm hay không, không cần khua chiêng gõ mõ trực tiếp bắt người về.

- Vậy lát nữa mọi người cùng qua đi, sẵn tiện em mời cơm tối mọi người luôn.

Cửu Ngọc là kiểu người hay đùa giỡn với mọi người, nhưng mấy loại chuyện đối nhân xử thế, giữ lễ nghi khi mời khách lại đặc biệt chỉnh chu. Là kiểu đã được rèn từ nhỏ, nhưng bởi vì cô nói bản thân khó khăn lắm mới có thể học được ở ngành pháp nên mặc định gia đình cô khó khăn.

- Hây, lần đầu được tiểu Ngọc mời nha.

Tất cả mọi người trong SIB đều cười rộ lên với câu nói của lão Lỗ. Lão Lỗ tên Lỗ Hoài là nam trung đã khoảng 40, đã có gia đình, thường hay khoe hình con gái với đồng đội, tính cách vui vẻ hoà thuận, chân tay nhanh nhẹn giỏi đanh nhau.

Thoáng chốc, hoàng hôn đã đổ bóng, giờ tan tầm đã đến, xe cộ ngoài đường tấp nập qua lại. Lâm Nguyệt nhìn dòng phương tiện chạy lại trên đường liền thở dài nói.

- Xem chừng lát nữa sẽ tắc đường, không biết nhà tiểu Ngọc ở khu nào.

Mấy người bọn Tạ Quang nghe vậy cũng gật gù theo, ở khu gần đây thì đi lại khá thông thoáng, nhưng xét theo tình hình gia đình nhà cô pháp y kia chắc là sẽ ở lối rìa, tắc đường là chuyện không thể tránh khỏi.
Mọi người theo hẹn gặp nhau ở bãi đậu xe, vừa xuống tới đã thấy trước cổng cục cảnh sát có một chiếc xe hạng sang đậu lại đợi ai đó. Cửa xe mở ra, một nam trung khoảng 50 bước xuống thành thục thao tác mời người lên xe, trước con mắt dẹp của mọi người cô "pháp y nghèo" bước lên xe rồi ra hiệu cho mọi người chạy theo xe mình.

Mọi người trong SIB dừng xe trước một căn biệt thự theo phong cách hiện đại, quanh nhà trồng rất nhiều loại hoa hồng, tất cả bọn họ đều mắt tròn mắt dẹp mà kinh ngạc.

-Không phải bảo nhà em ấy khó khăn à?

Tạ Quang không kìm được mà thốt lên, mọi người chỉ biết cười trừ. Nhìn ở ngoài đã kinh diễm vào trong lại càng chói loá hơn, Cửu Ngọc đề nghị dẫn mọi người đi tham quan một vòng trước khi vị khách kia tới.

- Phía trên lầu là thư viện và phòng tiêu bản, mọi người muốn xem qua một chút không?

- Có thể sao?

Lâm Nguyệt cao hứng nói.

- Tất nhiên rồi, nào em dẫn đường cho mọi người.

Trước mắt họ thoáng chốc đã hiện lên một khung cảnh hết sức kỳ ảo, những kệ sách chật kín, mấy mẫu tiêu bản bắt mắt, có của mấy loại thực vật hiếm, mấy loại côn trùng xinh đẹp, hay của mấy loại bò sát như rắn, mấy loại của đại dương mênh mông cũng có đẹp mắt nhất có lẽ chính là con sứa ở chính giữa kia....

-Thế nào, đẹp chứ?

Cửu Ngọc như một đứa trẻ cao hứng khoe mấy món đồ chơi yêu thích của bản thân, nhưng Tiêu Chiến có vẻ không yêu thích bộ môn này lắm nên nhìn có vẻ chán ra ngoài mặt, làm cho chủ nhà phải xuất ra tuyệt chiêu.

- Sếp à, em cho anh xem một cái thú vị hơn

Thoát cái chỉ thấy tay cô gái kia ấn nhẹ một cái, tủ sách đã xoay 90° làm lộ ra một căn phòng bí mật, tại đó một tiêu bản xương người được cẩn thận đặt trong lọ kính, nhìn như đang nằm giữ vườn hoa, giường như tất cả chỉ là một khung cảnh một người đang thả mình giữ cánh đồng hoa, tận hưởng hương thơm của hoa cỏ, làn gió mát trong lành. Tất cả hài hòa và thu hút đến mức bọn họ đều quên đi thứ trước mắt chính là một bộ xương người thật. Chỉ có Tần Lập và Tiêu Chiến là ý thức được vấn đề liền nghiêm giọng hỏi.

- Em lấy bộ xương này từ đâu?

- Đừng lo, đây là được hiến tặng, có giấy tờ đường hoàng ạ

Bầu không khí từ vui vẻ chuyển sang căng thẳng rồi lại chuyển về ôn hoà làm người ta nhất thời bị nghẹt thở, ngay lúc này tiếng gõ cửa chính thức đập tan cái bầu không khí ngượng ngùng, vị quản gia của căn biệt thự cất giọng.

- Tiểu thư, người đã đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me