Mo Van
- Tránh ra, ta nói các ngươi tránh ra, nếu không đừng trách ta hạ thủ với các ngươi. Hai nam nhân đứng trước cửa phòng giằng co với một nữ tử xinh đẹp nhìn thế nào cũng thấy là có chuyện gì đó đang xảy ra.
Chỉ nhìn nữ tử kia y phục nhăn nhúm rối tung, tóc tai tán loạn nhưng sức lực không nhỏ giằng co với hai đại nam nhân hòng tiến vào bên trong.
Hai nam nhân cũng không dám quá thô lỗ mạnh tay nên nửa co nửa kéo nàng ta, bên cạnh còn có một tiểu nữ hài chừng mười tuổi vẫn cố nắm chặt góc Áo nữ nhân kia, gương mặt đầy nước mắt, nhỏ tiếng kêu. - Di nương, người bình tĩnh, phu nhân sẽ không hại đệ đệ đâu, người đừng loạn, chúng ta về đợi chút, nhất định phụ thân sẽ đưa đệ đệ về thôi.....
- Ngươi tránh ra! Nữ nhân kia điên cuồng hất tay tiểu nữ hài khiến đứa bé tuột tay ngã xuống bậc thêm đầu đập xuống đất. Cả một khoảng không gian đột nhiên trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. ---------------------------------------------------
Cố Tương mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một không gian tối om, toàn nước. Điều kì lạ là nàng không hề bị ngộp nước thậm chí còn cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
Theo bản năng, nàng đưa tay đụng lung tung, ước định khoảng không gian này khá chật hẹp.
Vừa tìm hiểu khắp nơi, vừa mải miết suy nghĩ, chẳng phải lúc trước nàng đang cùng di nương tới trước cửa viện của phu nhân để tìm đệ đệ sao, sao bây giờ nàng lại ở đây? Có phải phụ thân thấy nàng phiền phức liền nhốt nàng lại không? Nghĩ tới đây nàng khẽ rùng mình, bàn tay đặt lên vật giữ mình dùng sức hơn, chợt một giọng phụ nhân vang lên:- A...đứa bé này, sao hôm nay lại quậy vậy chứ, bình thường không phải an tĩnh lắm sao
- Phu nhân, chắc tiểu thư cũng giống phu nhân lo lắng cho lão gia nên mới vậy aNgười được gọi phu nhân rất lâu không thấy đáp lời còn nàng chỉ cảm thấy nơi nàng bị "nhốt" lắc lư nhẹ rồi lại nghe thấy tiếng nói của tì nữ kia- Phu nhân, người đừng quá lo, lão gia biết tin người mang thai chắc chắn sẽ đánh thắng trận để về xem tiểu thư của chúng ta.
- Em đừng có một câu tiểu thư hai câu tiểu thư, nhỡ đây là nam hài vậy chẳng phải đứa nhỏ sẽ rất khổ sở sao...Tì nữ kia xem ra nghe hiểu phụ nhân đang nói gì cũng cười cười mà đáp:- Em thấy ấy à, thai này của phu nhân đặc biệt an tĩnh, đại phu cũng nói mặc dù phu nhân tuổi cao mang thai khổ cực hơn nhiều nhưng em lại thấy đứa trẻ này đặc biệt ngoan, phu nhân nghén cũng ưa cay nồng. Trương ma ma nói chua nam cay nữ, đây khẳng định là tiểu thư a.
- Phì....ta hoài thai lão nhị em nói bụng ta nhìn tròn, chắc chắn là nữ nhi, hoài lão tam, lão tứ thấy ta thích nghe đàn, ngắm hoa cũng khẳng định là con gái. Rồi sao, còn không phải là một nhà toàn nam nhân sao. Đứa bé này ấy à, dù sao cũng là hài tử cuối cùng của ta và lão gia, bất kể là con trai hay con gái đều được, đều tốt cả.
- Xì...phu nhân, lão gia ngày đêm đều tâm tâm niệm niệm nữ nhi, chẳng phải phu nhân cũng rất mong có một tiểu thư để bầu bạn sao, hơn nữa lão thái gia cũng... Nói đến đây, tì nữ kia liền im bặt, Cố Tương nghe nàng với phụ nhân kia nói một hồi liền lờ mờ hiểu ra gì đó, nàng có chút hoảng hồn. Lẽ nào, lẽ nào nàng lại biến thành thai nhi? Nàng là ai? Chuyện này là như thế nào? Ngàn vạn câu hỏi xoay quanh đầu óc nhỏ bé của Cố Tương ép đến nàng mệt mỏi.
Chỉ nhìn nữ tử kia y phục nhăn nhúm rối tung, tóc tai tán loạn nhưng sức lực không nhỏ giằng co với hai đại nam nhân hòng tiến vào bên trong.
Hai nam nhân cũng không dám quá thô lỗ mạnh tay nên nửa co nửa kéo nàng ta, bên cạnh còn có một tiểu nữ hài chừng mười tuổi vẫn cố nắm chặt góc Áo nữ nhân kia, gương mặt đầy nước mắt, nhỏ tiếng kêu. - Di nương, người bình tĩnh, phu nhân sẽ không hại đệ đệ đâu, người đừng loạn, chúng ta về đợi chút, nhất định phụ thân sẽ đưa đệ đệ về thôi.....
- Ngươi tránh ra! Nữ nhân kia điên cuồng hất tay tiểu nữ hài khiến đứa bé tuột tay ngã xuống bậc thêm đầu đập xuống đất. Cả một khoảng không gian đột nhiên trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. ---------------------------------------------------
Cố Tương mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một không gian tối om, toàn nước. Điều kì lạ là nàng không hề bị ngộp nước thậm chí còn cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.
Theo bản năng, nàng đưa tay đụng lung tung, ước định khoảng không gian này khá chật hẹp.
Vừa tìm hiểu khắp nơi, vừa mải miết suy nghĩ, chẳng phải lúc trước nàng đang cùng di nương tới trước cửa viện của phu nhân để tìm đệ đệ sao, sao bây giờ nàng lại ở đây? Có phải phụ thân thấy nàng phiền phức liền nhốt nàng lại không? Nghĩ tới đây nàng khẽ rùng mình, bàn tay đặt lên vật giữ mình dùng sức hơn, chợt một giọng phụ nhân vang lên:- A...đứa bé này, sao hôm nay lại quậy vậy chứ, bình thường không phải an tĩnh lắm sao
- Phu nhân, chắc tiểu thư cũng giống phu nhân lo lắng cho lão gia nên mới vậy aNgười được gọi phu nhân rất lâu không thấy đáp lời còn nàng chỉ cảm thấy nơi nàng bị "nhốt" lắc lư nhẹ rồi lại nghe thấy tiếng nói của tì nữ kia- Phu nhân, người đừng quá lo, lão gia biết tin người mang thai chắc chắn sẽ đánh thắng trận để về xem tiểu thư của chúng ta.
- Em đừng có một câu tiểu thư hai câu tiểu thư, nhỡ đây là nam hài vậy chẳng phải đứa nhỏ sẽ rất khổ sở sao...Tì nữ kia xem ra nghe hiểu phụ nhân đang nói gì cũng cười cười mà đáp:- Em thấy ấy à, thai này của phu nhân đặc biệt an tĩnh, đại phu cũng nói mặc dù phu nhân tuổi cao mang thai khổ cực hơn nhiều nhưng em lại thấy đứa trẻ này đặc biệt ngoan, phu nhân nghén cũng ưa cay nồng. Trương ma ma nói chua nam cay nữ, đây khẳng định là tiểu thư a.
- Phì....ta hoài thai lão nhị em nói bụng ta nhìn tròn, chắc chắn là nữ nhi, hoài lão tam, lão tứ thấy ta thích nghe đàn, ngắm hoa cũng khẳng định là con gái. Rồi sao, còn không phải là một nhà toàn nam nhân sao. Đứa bé này ấy à, dù sao cũng là hài tử cuối cùng của ta và lão gia, bất kể là con trai hay con gái đều được, đều tốt cả.
- Xì...phu nhân, lão gia ngày đêm đều tâm tâm niệm niệm nữ nhi, chẳng phải phu nhân cũng rất mong có một tiểu thư để bầu bạn sao, hơn nữa lão thái gia cũng... Nói đến đây, tì nữ kia liền im bặt, Cố Tương nghe nàng với phụ nhân kia nói một hồi liền lờ mờ hiểu ra gì đó, nàng có chút hoảng hồn. Lẽ nào, lẽ nào nàng lại biến thành thai nhi? Nàng là ai? Chuyện này là như thế nào? Ngàn vạn câu hỏi xoay quanh đầu óc nhỏ bé của Cố Tương ép đến nàng mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me