Moi Lan Cau Cuoi Trai Tim To Lang Le Do Guc
Yeonjun ngồi lặng lẽ nơi góc lớp, đôi mắt mơ hồ nhìn xuyên qua khung cửa kính đã phủ sương mỏng. Ngoài kia, ánh sáng mùa thu nghiêng nghiêng trượt qua những tán cây xác xơ, từng chiếc lá rơi lặng lẽ như thời gian đang trôi qua cậu một cách thầm lặng. Gió khẽ lùa vào lớp học qua ô cửa hé mở, mang theo hơi se lạnh của buổi sáng, nhưng vẫn chẳng thể làm dịu đi cái nặng nề đang đè trên ngực Yeonjun.Cậu ngồi đó, bất động, như thể bản thân đã trở thành một phần của khung cảnh tĩnh lặng ấy. Xung quanh, tiếng bạn bè cười nói rì rầm, tiếng bút lướt trên giấy, tiếng giảng bài từ xa vọng lại — tất cả hòa thành một bản nhạc nền mờ nhạt. Với Yeonjun, mọi âm thanh ấy như bị bóp nghẹt qua một lớp kính dày, văng vẳng, không rõ ràng, chẳng đọng lại gì ngoài cảm giác xa cách.Bên ngoài, thế giới vẫn xoay vần. Nhưng bên trong cậu, chỉ là một mớ hỗn độn không tên — những câu hỏi không lời đáp, những hoài nghi lặng lẽ gặm nhấm từng mảnh tự tin, và một nỗi cô đơn sâu thẳm mà chẳng ai chạm tới được.Cậu khẽ thở dài, một hơi thở tưởng chừng nhẹ tênh nhưng lại nặng tựa trăm ngàn suy nghĩ chưa kịp gọi tên. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại mang cảm giác này — cái cảm giác mơ hồ như đang lạc lối giữa thế giới mình từng thuộc về. Mọi thứ xung quanh vẫn vận hành như thường lệ, vẫn những gương mặt quen, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng với Yeonjun, tất cả chỉ là lớp nền nhạt nhòa cho một bức tranh không có cậu ở trong đó.Cậu đã từng cố gắng. Cố gắng thật nhiều để hòa nhập, để trở thành một phần của những điều bình thường người ta vẫn gọi là "thanh xuân". Nhưng rồi, càng cố bước về phía ánh sáng, cậu càng cảm thấy mình như một chiếc bóng vô hình, thừa thãi và lạc lõng.Những lúc như thế, Yeonjun lại nhớ về ngày xưa – khi trái tim cậu còn non trẻ và tràn đầy những giấc mơ ngông cuồng. Khi mọi ước mơ đều rực rỡ như pháo hoa giữa bầu trời tối, và niềm tin vào bản thân vẫn chưa bị xói mòn bởi những hoài nghi chẳng biết đến từ đâu. Nhưng giờ đây, tất cả những gì còn sót lại, chỉ là một khoảng trống lặng lẽ và một nỗi cô đơn không thể gọi thành tên.Cậu không thể chia sẻ những suy nghĩ ấy với bất kỳ ai. Cậu biết rõ điều đó — không phải vì không có ai bên cạnh, mà bởi vì cậu hiểu, có những nỗi buồn không thể diễn đạt thành lời, có những trống trải chỉ có thể cảm nhận trong im lặng. Dù có nói ra, liệu ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe? Liệu có ai thực sự hiểu được những đêm dài không ngủ, những lần cười gượng giữa đám đông chỉ để che giấu sự nứt vỡ đang lớn dần bên trong?Thế nên, Yeonjun chọn cách im lặng. Cậu tự dựng lên một vỏ bọc kiên cố, tinh xảo như mặt nạ sơn mài – sáng bóng, không tì vết. Một Yeonjun hoàn hảo, rạng rỡ, luôn khiến người khác ngưỡng mộ. Và rồi ai cũng tin rằng cậu ổn, cậu mạnh mẽ, cậu không cần ai. Nhưng chẳng ai biết, phía sau ánh nhìn ấy là một tâm hồn mỏi mệt, đang gồng mình đứng vững giữa một thế giới không ngừng xô lệch.Bỗng dưng, trong lúc còn đang trôi lạc giữa những dòng suy nghĩ đan chéo, tiếng chuông vang lên – ngân dài như thể đánh thức một linh hồn đang ngủ quên. Tiếng chuông ấy không chỉ báo hiệu kết thúc tiết học, mà dường như cũng cắt ngang cơn u mê trong lòng cậu, kéo cậu trở về thực tại – một thực tại lạnh lẽo và quá chật chội cho những nỗi buồn chưa kịp gọi tên.Yeonjun lặng lẽ đứng dậy, không một tiếng động, không một cái ngoái nhìn. Chiếc cặp được kéo qua vai như một thói quen đã thuộc nằm lòng, bàn chân bước đi như thể đã quá quen với việc thoát khỏi những căn phòng đông người. Cậu không chào ai, không để lại dấu hiệu nào cho thấy mình từng hiện diện nơi đây, chỉ rẽ qua những ánh nhìn bâng quơ như một cơn gió lành – lặng lẽ, mơ hồ, thoáng qua rồi tan biến.Cậu muốn ra ngoài – ra khỏi lớp học đầy những âm thanh giả tạo và ánh mắt vô tình. Cậu cần một khoảng trời, dù nhỏ, nơi không ai chạm đến, để có thể hít một hơi thật sâu, mong xua đi phần nào cảm giác ngột ngạt đang siết chặt lồng ngực. Cậu bước đi như người chạy trốn – khỏi ánh nhìn, khỏi những câu hỏi thừa thãi, khỏi chính nỗi buồn của mình, dù biết rõ rằng... chẳng thể nào chạy xa được.Cậu không biết mình đang đi đâu, cũng chẳng rõ mình đang tìm kiếm điều gì – chỉ là đôi chân cứ thế đưa đẩy, như một thói quen trốn chạy đã hằn sâu vào tiềm thức. Đôi khi, cậu chỉ muốn biến mất khỏi tất cả. Khỏi những ánh mắt lấp lánh sự hiếu kỳ, khỏi những câu hỏi chưa từng được cất thành lời nhưng vẫn vang vọng trong không khí như những bản nhạc nền vô hình, day dứt.Cậu chỉ muốn trốn. Trốn khỏi chính mình – khỏi cái lớp vỏ hoàn hảo mà cậu tự tay dựng lên, khỏi những kỳ vọng chất chồng, khỏi cái tên "Yeonjun" mà ai cũng ngước nhìn nhưng chưa từng thực sự hiểu.Bước chân cậu lặng lẽ vang lên trên hành lang dài hun hút – âm thanh đơn độc và đều đặn như tiếng tích tắc của thời gian đang bỏ lại cậu phía sau. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhòe, như thể thế giới đã chọn cách làm ngơ với sự hiện diện của cậu. Và trong cái im ắng đến nghẹt thở ấy, chỉ có chính Yeonjun là nghe thấy trái tim mình đang đập – chậm rãi, nặng nề, như muốn nhắc nhở cậu rằng cậu vẫn đang tồn tại... nhưng không hẳn là đang sống.Khi về đến phòng, Yeonjun khóa cửa lại, như thể cậu đang khóa chặt mọi thứ bên ngoài. Căn phòng chỉ có tiếng thở dài của chính mình, không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Cậu ngồi xuống giường, kéo chiếc chăn lên và nằm xuống, cảm giác cơ thể cậu như bị đè nén bởi một thứ nặng nề mà cậu không thể tháo gỡ. Không phải mệt mỏi thể chất, mà là sự rối bời trong tâm hồn — một thứ mệt mỏi mà không ai có thể thấy, không ai có thể hiểu được.Cậu nhìn lên trần nhà, nơi những vệt ánh sáng nhợt nhạt từ bên ngoài hắt vào, rồi lại vụt tắt. Cảm giác trống rỗng lại ập đến. Cậu không biết mình đang làm gì. Cái cảm giác bơ vơ, lạc lõng ấy luôn tồn tại trong mỗi bước đi của cậu, ngay cả khi cậu đứng giữa một đám đông. Tương lai mờ mịt, như một con đường dài vô tận mà cậu không biết có bước tiếp được không. Cậu không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình cảm thấy thực sự hạnh phúc là khi nào, vì cậu đã quá lâu rồi không còn biết được thế nào là vui vẻ đích thực.Yeonjun cầm điện thoại lên một cách vô thức, lướt qua một vài tin nhắn. Những dòng chữ lướt qua trước mắt cậu mà chẳng thể khiến cậu cảm thấy gì. Những lời hỏi han, những câu chào hỏi vô nghĩa... tất cả chỉ làm cho cậu càng thêm cảm thấy mình cô đơn. Cậu đặt điện thoại xuống, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cơn gió mát đang lay động lá cây. Cảm giác trống rỗng ấy lại bùng lên trong lòng cậu, như thể cậu đang lạc vào một vùng không gian xa lạ, không phải là nơi cậu thuộc về.Tương lai. Cậu không biết sẽ ra sao. Tất cả những kế hoạch, những ước mơ, giờ đây chẳng còn gì ngoài những bóng mờ. Một niềm hy vọng bị dập tắt từ lâu. Những lời hứa mà cậu từng dành cho mình giờ trở thành một cái bóng không thể chạm đến. Những gì cậu đang có, chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài — mà bên trong lại chẳng còn gì.Cậu không thể chia sẻ cảm giác này với ai. Cậu biết, dù có nói ra, chẳng ai sẽ hiểu. Những ánh mắt quan tâm có lẽ chỉ làm cậu cảm thấy gánh nặng hơn. Cậu cần phải mạnh mẽ, dù thế giới trong lòng cậu đang vỡ vụn.Cảm giác sợ hãi về chính mình, về những gì mình có thể trở thành, đè nặng lên cậu. Nhưng không, cậu không thể yếu đuối. Mình không thể gục ngã, không thể cho phép bất kỳ ai thấy cậu đang đau đớn. Mọi thứ sẽ chỉ sụp đổ nếu cậu để lộ bản thân quá nhiều.Yeonjun nhắm mắt lại, cố tìm một giấc ngủ. Nhưng không có gì ngoài những suy nghĩ quẩn quanh, lặp đi lặp lại, giống như một vòng xoáy không thể dừng lại. Mệt mỏi. Cậu có thể cảm nhận được nó trong từng hơi thở, từng nhịp tim. Nhưng điều duy nhất cậu có thể làm lúc này là nằm lại và lắng nghe sự im lặng trong lòng mình — một sự im lặng đáng sợ, tĩnh lặng đến mức không thể thở nổi.Và như thế, trong cơn bão của chính mình, Yeonjun vẫn tiếp tục tồn tại, không phải vì cậu có lý do gì đặc biệt, mà chỉ vì cậu chưa đủ mạnh để buông bỏ.Yeonjun nằm đó, đôi mắt vẫn nhắm, nhưng trái tim cậu không thể yên tĩnh. Dù cậu không thể ngủ, dù cậu không thể thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhưng một điều gì đó khác lạ bắt đầu xuất hiện. Một cảm giác mơ hồ, như thể có ai đó đang quan tâm đến mình, đang ở bên cạnh, mặc dù cậu không thể cảm nhận rõ ràng.Cậu nhớ lại những khoảnh khắc trong lớp hôm nay, khi ánh mắt của các bạn học đổ dồn về phía cậu. Những ánh mắt đó không phải là ánh mắt tò mò, không phải sự phán xét. Đó là những ánh mắt của sự quan tâm thật sự, sự lo lắng mà cậu chưa từng nhận ra trước đây. Nhưng cậu lại sợ hãi, không biết làm sao để đối diện với nó. Cậu sợ nếu mình mở lòng, nếu cậu để họ thấy cậu đang gục ngã, thì sẽ không còn gì nguyên vẹn nữa. Cậu không muốn phá vỡ vỏ bọc hoàn hảo mà mình đã tạo dựng.Dù vậy, trong khoảnh khắc ấy, Yeonjun nhận ra một điều. Những người bạn ấy, dù chỉ đứng lặng im nhìn cậu, đều có một sức mạnh nào đó mà cậu không thể bỏ qua. Họ không cần phải làm gì quá lớn lao, chỉ cần có mặt ở đó, một lời hỏi thăm nhẹ nhàng, một cái nhìn thấu hiểu, đã khiến cậu cảm thấy không còn cô đơn trong nỗi đau ấy.Một tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ miên man. Là một tin nhắn. Cậu mở điện thoại ra, thấy dòng chữ đơn giản từ một người bạn trong lớp: "Nếu cần gì, đừng ngần ngại. Mình luôn ở đây."Yeonjun nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười chưa trọn vẹn, nhưng là dấu hiệu đầu tiên của sự an ủi. Có lẽ cậu không phải chiến đấu với tất cả nỗi đau này một mình. Cậu không biết mình có thể tiếp tục như thế nào, nhưng ít nhất, lúc này, cậu đã biết rằng có những người quan tâm, và điều đó đủ để cậu không cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.Cậu nhìn lên trần nhà một lần nữa, nhưng lần này, không còn cảm giác tăm tối như trước. Có thể cậu vẫn chưa thể nhìn thấy con đường phía trước rõ ràng, nhưng ít nhất, cậu không còn cảm thấy hoàn toàn mù mịt. Một tia sáng nhỏ, yếu ớt nhưng đủ để khiến cậu tin rằng sẽ có lúc cơn bão trong lòng cậu sẽ qua đi.Và như vậy, Yeonjun vẫn tiếp tục sống, không phải vì không có lựa chọn nào khác, mà vì cậu nhận ra rằng đôi khi, chỉ cần một lời nói nhỏ bé, một ánh mắt quan tâm, đã đủ để làm sáng lên những khoảng tối trong tâm hồn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me