Moi Lan Xuyen Qua Deu Thay Chau Trai Dang Dau Tay Doi Naruto
Ta nhớ lúc mới xuyên qua, trời không có trăng, và cũng chẳng có trăng cho đến tận khi ta đến đây. Ta tự hỏi mặt trăng đêm qua từ đâu mà có. Nếu đêm qua không nhìn thấy, chắc ta đã quên mất sự tồn tại của nó rồi. Vừa nghĩ đến trăng, ta vừa dạo bước vào trong rừng. Ta luôn cảm thấy khu rừng ở thế giới này phù hợp với mình hơn. Tổ trạch vẫn còn quá ồn ào, và ta không thể thích nghi với sự ồn ào đó được. Tuy nhiên, trên đường đi, ta thực sự ấn tượng trước cuộc sống yên bình và hạnh phúc của họ. Hagoromo, hắn luôn đạt được mọi điều mình mong muốn. Ngay cả việc chia sẻ sức mạnh của mình với người khác cũng thật tùy tiện. Hắn tin rằng sức mạnh là nguồn gốc của mọi tội lỗi, vậy mà hắn lại sẵn sàng để mọi người sử dụng thứ sức mạnh mà hắn gọi là "chakra" để cải thiện cuộc sống của họ. Thật là một đứa trẻ khó lường! Đứng sâu trong rừng, cảm nhận sức sống mãnh liệt của khu rừng, ta cảm thấy như mình được trở lại dưới gốc thần thụ. Tiếc là thần thụ chắc hẳn đã bị Hagormo phá hủy. Hagoromo luôn đạt được những gì mình đặt ra. Hắn bướng bỉnh và kiên trì. Hồi đó, khi tất cả thường dân đều khiếp sợ tộc Ōtsutsuki, Hagoromo đã có thể hòa nhập với họ, điều này càng củng cố quyết tâm của tộc Ōtsutsuki muốn đưa hắn lên làm thủ lĩnh tiếp theo. Đáng buồn thay, giờ đây không còn thành viên nào của tộc Ōtsutsuki nữa. "Haizz, lúc nào cũng có người quấy rầy sự bình yên của ta." Cảm nhận được những dao động năng lượng sâu thẳm bên trong, thứ năng lượng mà Hagoromo gọi là 'chakra' đang trào dâng khắp khu rừng. Cảm giác thật quen thuộc, giống như Indra vậy. Ta không khỏi nhíu mày. Tại sao đứa bé này cũng có vẻ phiền phức đến như vậy? Nhưng mà, ai có thể trách đứa bé xinh đẹp như vậy chứ? Những đứa bé xinh đẹp luôn có đặc quyền. Cắt xuyên không gian và bay vào sâu bên trong. Vừa đến, ta thấy 'chakra' dữ dội của lndra đang tàn phá bên ngoài. Anh đặt tay lên vai Indra, cau mày nhìn ba chiếc cọc gỗ. Trước khi Indra kịp phản ứng, tự kìm nén 'chakra' của mình, ta vẫy tay, một luồng năng lượng bay về phía một trong ba chiếc cọc. "Indra, gu thẩm mỹ của con đã bị cha con làm cho méo mó." Bùn đen còn sót lại sau khi bị tấn công, hiện rõ hình dạng thật trên nền vải cùng rơm rạ vương vãi. "Nó bẩn đến mức chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê tởm." "Bà ơi," Giọng Indra đầy hoảng loạn. Quay lại, ta thấy nó liên tục tích tụ năng lượng trong cơ thể, rõ ràng không thể tập hợp được cái gọi là 'chakra' mà ta đã áp chế. Quả cầu bùn đen cũng vùng vẫy, có lẽ không biết luồng năng lượng mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của nó. "Nói cho ta biết, ngươi là ai? Sao ngươi dám câu dẫn cháu trai ta?" Ta lờ Indra đang hoảng loạn và bước tới nhìn đống bùn đen tôi đã ghim vào cọc gỗ. Vừa hỏi xong,nó đột nhiên ngạc nhiên nói: "Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng từ mặt trăng trở về rồi à?" "Im đi, ta không có đứa con trai xấu xí nào như vậy." Trong cái thế giới khốn khiếp này, tại sao những người gọi ta là mẹ lại trông khác xa với gu thẩm mỹ của ta đến vậy? Chẳng lẽ ta đã hủy diệt thiên hà trước khi du hành xuyên thời gian sao? Khoan đã, thiên hà là gì? Làm sao ta có thể hủy diệt nó? Nếu không thì tại sao những sinh vật xấu xí như vậy lại gọi ta là mẹ? Cuối cùng ta cũng có một đứa cháu trai xinh xắn, nhưng thực ra nó bị tâm thần phân liệt. Thật không thể chịu đựng nổi.Đừng hỏi tại sao ta lại nghĩ cháu trai ta bị tâm thần phân liệt. Hôm qua nó vẫn rất ổn, vậy mà giờ trông nó dữ dội quá, sức mạnh của nó được giải phóng. Nó phải tức giận đến mức nào chứ? Nó chỉ là một người thừa kế, và nó lại buồn bã vì không được kế vị? Hừm... nghe có vẻ hơi quá đáng. Suy cho cùng, đây là thời đại của chế độ trưởng nam thừa tự. Ta lắc đầu, quay sang nhìn Indra đang quỳ dưới đất, rồi vẫy tay, biến thanh 'chakra' thành một cái lồng chứa bùn đen. Phải, ta sẽ không bao giờ nói với Hagoromo rằng tên của nó đặt cũng khá hay. Tuyệt đối không. "Bà ơi, Sharingan thực sự là gì?" Ta cau mày, bối rối không hiểu tại sao thằng bé lại hỏi như vậy, nhưng ta cảm thấy rằng nếu như hiện tại không trả lời hoặc lừa dối nó thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường. "Sharingan chỉ là một loại sức mạnh thôi," ta thở dài, cuối cùng không nhịn được và ngồi xuống trước nó. "Chuyện đó xảy ra khi ta vẫn còn là tiểu thư của tộc Ōtsutsuki." Ta kể cho Indra nghe về việc mình có được Sharingan, Rinnegan, Byakugan, và lý do ta khao khát sức mạnh. Đây là điều ta thậm chí còn chưa từng chia sẻ với Hagoromo và Hamura. Tất nhiên, nếu muốn, họ cũng có thể học hỏi từ những người còn lại trong tộc Ōtsutsuki, nhưng dường như họ hoàn toàn không hiểu tại sao mẹ mình lại được mệnh danh là 'Nữ thần Thỏ'. "Ta đã dùng sức mạnh của mình để dập tắt chiến tranh, và cha con đã chia sẻ nó với những người khác, đặt tên là 'Chakra'." Sau khi kể lại 'câu chuyện' này, ta nhớ lại những gì mình đã chứng kiến gần đây và mỉm cười. "Hắn cũng phát minh ra nhẫn thuật để cuộc sống của mọi người trở nên tiện nghi hơn." "Không, là con đã phát minh ra nhẫn thuật," Indra ngắt lời. Ta sửng sốt. Sự việc này ta chưa từng nghĩ đến. Đúng như dự đoán, Hagoromo vẫn là một đứa trẻ không đáng tin cậy. Tại sao hắn lại phải thay đổi người thừa kế trong khi con trai hắn đã phát minh ra nhẫn thuật, mang lại sự giúp đỡ cho mọi người và đóng góp to lớn cho gia tộc? Và đứa trẻ đứng trước mặt ta, người đã phát minh ra nhẫn thuật giúp cuộc sống của mọi người trở nên dễ dàng hơn, lẽ ra phải là người được mọi người kính trọng, ngưỡng mộ và biết ơn. Tại sao nó lại bị xa lánh như vậy? Cha con hai người điên rồ đến mức nào? Đột nhiên không muốn thừa nhận hai người bọn họ là hậu duệ của mình nữa thì phải làm sao? Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Indra, dù nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, ta không nhịn được hỏi: "Vậy, tại sao con lại đem cái lợi thế tốt như vậy hủy hoại?" "....." Bùn đen bên cạnh cứ kêu lách cách khó chịu. Ta bực mình đến nỗi tước đi khả năng nói của nó. Nó chỉ là một khối năng lượng, tại sao nó lại cần khả năng nói? Dù có mang theo linh khí của thần thụ, cũng không thể thay đổi sự thật rằng nó rất xấu xí. Và khối năng lượng này là một tập hợp năng lượng tiêu cực. Ta thậm chí còn có thể đoán được nó là lý do cho sự thay đổi tâm trạng thất thường của Indra. Để xác nhận nghi ngờ của mình, ta giơ ngón trỏ và ngón giữa ra và chọc vào trán Indra. Quả nhiên, ta cảm thấy một nguồn năng lượng tiêu cực đang dần ăn mòn tâm hồn nó. Ta rụt tay lại, thì thấy vẻ mặt ngơ ngác của thằng bé. "Giữa hai lông mày là nơi gần tâm hồn nhất. Con đã bao giờ bị thứ này tấn công chưa?" Ta vẫy cái lồng lại gần Indra. Nó sững sờ, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Phải thừa nhận rằng nó là cháu trai tôi. Dù sao thì nó cũng khá thông minh.-------Hmm...tôi muốn hỏi một chút là có nên sửa tiểu thư là hime-sama cho giống bản gốc không tại dịch là tiểu thư cũng không được sát nghĩa lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me