TruyenFull.Me

MỐI TÌNH ĐẦU SAI NGƯỜI

kiên định, tự tin

dododo06

Khi sự chia ly thật sự đến, mọi thứ dường như chẳng khác gì một ngày bình thường.

Tôn Dĩnh Sa đã theo đội sang Nhật Bản, còn câu "tạm biệt" cuối cùng dành cho Mộng Xuyên, cô thậm chí còn chẳng kịp nói trực tiếp.
Nhưng có lẽ, khi từng cú đánh của cô vang lên, khi cô từ vòng loại bước vào vòng chính, rồi như một chú ngựa ô băng băng tiến thẳng đến trận chung kết, cô đã nói ra lời chia tay ấy theo một cách khác - một cách kiên cường hơn, quyết liệt hơn.

Trước mỗi trận đấu, cô luôn ngồi lặng lẽ trong khu vực chờ, để tâm trí trôi theo những đường bóng còn chưa vẽ ra.

Vương Sở Khâm từng nói, trước mỗi lần ra sân, anh nhất định phải nghe "光辉岁月" - một bản nhạc khiến anh cảm thấy an tâm.

Tôn Dĩnh Sa trước đây chưa từng có thói quen ấy, nhưng rồi cũng nằng nặc muốn tìm một bài hát để nghe trước trận đấu.

Hôm ấy, khi đang gọi video, cô vừa lướt qua danh sách nhạc, vừa nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch: "Rốt cuộc nên chọn bài nào đây?"
"Anh Đầu, anh thấy bài này có được không?"

Cô vẫn cúi đầu lướt điện thoại, rồi đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sáng trong phản chiếu ánh đèn màn hình.

"Hửm? Bài gì thế?"

Nãy giờ, anh cứ mải nhìn hàng mi khẽ rung của cô, cùng nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt, hoàn toàn chẳng để tâm cô vừa ngân nga giai điệu nào.

Tôn Dĩnh Sa liếc anh một cái, giọng pha chút hờn dỗi: "Em hát lệch tông đến mức ấy à?"

Cô cứ tưởng là do mình hát không ra gì, nên anh mới không nhận ra giai điệu.

"Tôn Dĩnh Sa."

Anh đổi tư thế, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, chăm chú dừng lại nơi đường nét gương mặt, nơi ánh đèn hắt lên tạo thành những mảng sáng tối mềm mại.

Anh rất ít khi gọi cô bằng cả họ tên. Lúc này lại nghiêm túc thốt lên như thế, khiến lòng cô thoáng căng thẳng.

"Gì vậy?"

Ngón tay đang lướt màn hình của cô khựng lại.

"Anh muốn em sớm quay về."

Thật ra, cô mới đi được hai ngày. Nếu tính chính xác hơn, có lẽ chỉ là một ngày rưỡi.

"Nhưng anh cũng mong em về trễ một chút."

Anh hy vọng cô có thể đi đến tận cùng, bước lên sân khấu cao nhất, để cả thế giới đều nhìn thấy cô.

Về sớm, vì anh nhớ em.
Về muộn, vì anh muốn thấy em tỏa sáng.

Anh có một đôi mắt rất đẹp.

Tôn Dĩnh Sa nghĩ rằng chuyện này không thể trách cô được - bất kỳ ai bị ánh mắt ấy nhìn đến, nhớ đến, luôn dõi theo với sự chân thành như thế, cũng sẽ thấy tim mình chùng xuống, có chút không thể chịu nổi.

Lần nữa ngồi vào khu vực chờ trước trận chung kết, cô nhận ra cảm giác bây giờ đã hoàn toàn khác những ngày trước. Đột nhiên, cô nhớ đến lời Vương Sở Khâm nói trong đêm hôm ấy - cô đã đi đến tận ngày cuối cùng của giải đấu, áp lực đè nặng đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.

"Đừng căng thẳng, cứ thoải mái mà đánh."
Điện thoại khẽ rung, là tin nhắn của Vương Sở Khâm.

"Thắng là kiếm lời, thua cũng chẳng lỗ."

Nói là đừng căng thẳng, nhưng thực ra, người căng thẳng nhất lại chính là anh. Ngón tay anh run nhẹ khi gõ từng chữ.

Trận đấu ấy, sau này được gọi là trận đấu định danh của Tôn Dĩnh Sa.

Một vô danh tiểu tốt đối đầu với ngôi sao mới của Nhật Bản, bị dẫn trước 0:2, đối thủ đã nhiều lần chạm đến đường bóng cuối, vậy mà cô vẫn cắn chặt lấy trận đấu, từng bước từng bước lật ngược tình thế.

Cô không quan tâm đến việc mình có chơi đẹp mắt hay không, chiến thắng mới là câu trả lời duy nhất.

Tiếng reo hò, tiếng vỗ tay như sóng trào nhấn chìm cô.

Tôn Dĩnh Sa giơ tay lên, dùng vợt bóng bàn chỉ vào cái tên sau lưng mình. Khoảnh khắc ấy, in sâu vào đôi mắt của cả thế giới.

Thế gian này có rất nhiều kẻ tò mò, họ mong chờ những cú sốc bất ngờ, chỉ vì như thế mới đáng để bàn tán.

Thế gian này cũng có rất nhiều người chạy theo đám đông, họ tôn thờ huy chương, tôn thờ chiến thắng, khi tung hô thì nâng lên tận mây xanh, khi thất bại lại vùi dập không thương tiếc.

Gần như chẳng ai có thể thực sự cảm nhận được những gì cô đã trải qua - ngoại trừ những người thật sự yêu cô.

"Tay tôi lạnh quá."

Cô nói vậy trong buổi phỏng vấn sau trận đấu.

"Tay em lạnh quá."

Cùng lúc đó, khi cô giành được điểm số quyết định, Vương Sở Khâm cũng khẽ nghiêng đầu, nói với Lương Tĩnh Khôn bên cạnh.

———————-

"Sa Sa, chúng tôi thấy trong khu vực chờ, bạn luôn đeo tai nghe. Bạn là đang nghe nhạc à? Có thể chia sẻ với chúng tôi đó là bài gì không?"

Trong buổi phỏng vấn, một phóng viên đột nhiên nhắc đến một chi tiết nhỏ ngoài lề.

Cô thoáng sững lại, rồi bật cười, đưa tay vuốt nhẹ phần tóc mai ướt mồ hôi.

"Bài tôi nghe là "我是如此相信" của Châu Kiệt Luân"

"Vậy Sa Sa có thể hát một câu cho chúng tôi nghe được không?"

Phóng viên thuận thế đưa micro về phía cô.

Cô vội vàng xua tay, ánh mắt cong cong đầy ý cười, như đang cầu xin được tha:

"Tôi hát lệch tông lắm, thôi bỏ qua đi."

Rồi cô chợt nghiêm túc lại, nhẹ giọng nói:

"Vậy để tôi chia sẻ câu hát mà tôi thích nhất nhé - Em luôn tin rằng / Người luôn ở phía sau ủng hộ em chính là anh."

Nói đến đây, ánh mắt cô bỗng chốc có chút né tránh, vành tai cũng bắt đầu ửng đỏ.

Cô dừng lại một giây, rồi lại nhìn thẳng vào ống kính, khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn những người đã luôn ủng hộ và cống hiến vì tôi - cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn đội tuyển quốc gia, cảm ơn người hâm mộ. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Câu nói ấy, không cần hỏi cũng biết, có người ở trước màn hình chắc chắn đang cười đến mức không khép miệng lại được.

Đêm trước khi về nước, trong bữa tiệc chúc mừng chiến thắng, Tôn Dĩnh Sa uống mấy ly rượu hoa quả. Đến tối, khi gọi video với Vương Sở Khâm, khuôn mặt cô đỏ hây hây, như một con tôm vừa mới hấp chín.

"Em uống bao nhiêu rồi đấy?"

Vương Sở Khâm giả vờ ghét bỏ, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.

"Có bao nhiêu đâu, chỉ ba ly bé xíu thế này thôi mà."

Cô vừa nói, vừa giơ tay làm động tác minh họa.

"Thế mà còn bảo là không nhiều à?"

Anh biết cô đang vui, thế nên cũng không kìm được mà bật cười theo.

"Rượu này nhẹ lắm, không say đâu."

Cô khẽ liếm môi, như thể vẫn còn đang lưu luyến dư vị của nó.

"Hôm nay em phải ngủ sớm, mai có chuyến bay từ sáng sớm."

Miệng thì nói phải đi ngủ, nhưng đôi mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình, nhìn anh không rời.

"Sao phải vội thế? Đội tuyển đâu có về sớm như vậy, chiều mới bay mà?"

Anh cố ý hỏi, dù trong lòng đã biết rõ câu trả lời.

"Không phải anh bảo em về sớm một chút sao?"
Cũng may, cô lúc nào cũng phối hợp với anh như thế.

Vương Sở Khâm cười, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể tan thành nước.

"Đối với anh tốt vậy sao?"

Anh vốn chẳng phải người tham lam, chỉ cần một câu nói này thôi, trong lòng đã sướng đến nỗi muốn nổ tung.

"Anh cũng đối với em rất tốt mà."

Tôn Dĩnh Sa chậm rãi tiến lại gần màn hình, đôi mắt đong đầy ý cười, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gương mặt anh qua màn hình điện thoại.

"Em nhớ anh đến phát điên rồi."

Cô buột miệng nói ra câu ấy, giọng điệu vô thức ngọt ngào đến mức khiến người ta xao động.
Như thể cô biết cách khiến trái tim anh rung lên, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Hai người cứ níu kéo cuộc trò chuyện mãi không dứt, từ "phải ngủ sớm" đến "thật sự cúp máy đây", rồi đến "không cúp là cún con nhé", lại dây dưa thêm vài lượt mới chịu kết thúc.
Trước khi tắt máy, cô để lại một nhiệm vụ bí mật:

"Em giấu một điều bất ngờ trong iPad của anh, nhớ tìm thử nhé."

Vương Sở Khâm đặt điện thoại xuống, khóe môi còn vương nụ cười không cách nào che giấu. Ai nhìn vào cũng biết, người ở đầu dây bên kia nhất định là một người anh vô cùng trân trọng.

Anh mở iPad, không có một đầu mối nào, bèn lần mò khắp nơi. Album ảnh không có gì mới, danh sách nhạc cũng chẳng thêm bài nào, tìm mãi vẫn không thấy điều bất ngờ mà cô nói. Mãi đến khi ánh mắt anh vô tình dừng lại trên một biểu tượng màu tím quen thuộc.

"Cuốn sách giải đáp."

Anh chưa từng dùng ứng dụng này để hỏi về
tương lai, chỉ duy nhất một lần đặt ra một câu hỏi về cô.

Khoảnh khắc chạm vào biểu tượng ấy, một linh cảm mạnh mẽ bất chợt dâng lên - chính là nó.
Ánh sáng nhấp nháy, câu hỏi cũ mà anh từng đặt đã bị thay thế bởi một dòng chữ mới.

"Chúng ta... sẽ có một tương lai tươi đẹp chứ?"

Và câu trả lời xuất hiện ngay sau đó:

"Kiên định, tự tin - hẹn gặp nhau trên đỉnh cao."

Ngay bên dưới, một dòng số liệu nhỏ hiện lên.

Cô đã tìm kiếm đáp án này hơn 200 lần.

Nếu số phận không đưa ra câu trả lời như mong đợi, cô sẽ bấm lại. Nếu đáp án chưa đúng ý, cô sẽ thử thêm lần nữa. Cứ như thế, lặp đi lặp lại, cho đến khi dòng chữ mà cô muốn thấy cuối cùng cũng xuất hiện.

Không cần đoán, chỉ có thể là Tôn Dĩnh Sa.

Và ngay trong giây phút ấy, không ai trong hai người họ biết rằng - bánh xe của số phận đã bắt đầu lăn về phía trước.

—————————-

"Chúng ta hãy cùng nhau đánh đôi nam nữ nhé."
Là khởi đầu của câu chuyện.

"Năm mới không vui chút nào."
Là một khúc trầm giữa những chương của cuộc đời.

"Lâu rồi không gặp."
Là tiếng vọng của sự tái ngộ.

"Em rất thích anh."
Là tấm chân tình chẳng thể che giấu.

"Em sẽ luôn ở bên anh."
Là một lời hứa khắc cốt ghi tâm.

"Kiên định, tự tin - hẹn gặp nhau trên đỉnh cao."
Là niềm tin mãnh liệt về tương lai.

———————-

Khi nội dung đôi nam nữ trở thành một hạng mục riêng tại Olympic, khi tay trái xuất sắc nhất gặp tay phải mạnh mẽ nhất, khi cơn bão tuổi trẻ thổi từ Buenos Aires đến Paris.

Con đường phía trước có thể quanh co, thử thách nối tiếp khó khăn, nhưng ánh sáng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tắt.

Bọn họ không chỉ bước đi cùng nhau.
Mà còn cùng nhau, đứng trên đỉnh cao thế giới.

(Hết)

——-//——-//————

我是如此相信 (Anh tin là như vậy) của Châu Kiệt Luân: Bài hát này thể hiện sự tin tưởng và tình cảm sâu sắc giữa hai người yêu nhau, với hình ảnh người yêu luôn âm thầm ủng hộ và chờ đợi, mang lại niềm tin và sức mạnh cho đối phương.

光辉岁月 (Những năm tháng huy hoàng) của Beyond: Bài hát miêu tả hình ảnh một con người bị xiềng xích, bị tổn thương, bị đày ải, nhưng vẫn giữ vững ý chí, không hề than trách số phận. Dù bạn có bị cuộc sống vùi dập, đừng bao giờ đánh mất niềm tin. Dù thế giới có bất công, hãy kiên cường để tìm ra ánh sáng. Mỗi người đều có một những năm tháng huy hoàng của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me