Moi Tuan La Nhung Cau Chuyen Dang Yeu Cua Kuroken
- Quán Donguri Shijokarasuma cũng khá thú vị đấy chứ.
- Và...?
Câu hỏi của Kenma khiến Kuroo bật cười:
- Đúng vậy, anh đã đặt trước rồi. Dù gì cũng sẽ tốt hơn nếu chúng ta đến đó mà hết chỗ ngồi, em biết đó, nó là điều thật tồi tệ.
Nói rồi cả hai lên chiếc xe đưa họ đến khu trung tâm, từ đó họ đi bộ đến quán, dù gì cũng gần mà. Bước vào quán, mùi yakisoba thoang thoảng bên mũi khiến Kenma phải nuốt nước bọt. Hai người đi theo nhân viên dẫn lên bàn mà Kuroo đã đặt trước. Kenma nhìn menu một hồi, rồi nói với Kuroo:
- Hay anh ăn yakisoba đi, còn em ăn okonmiyaki, có gì chúng ta có thể đổi cho nhau.
- Ý hay đấy Kenma.
Kuroo đồng tình rồi kêu với nhân viên đến để gọi món. Tầm 5, 10 phút sau, người phục vụ mang ra một phần yakisoba và 1 phần okonmiyaki. Nó thật sự rất thơm, và ngon nữa, khiến Kenma chỉ muốn ăn ngay chứ chả đợi chờ gì. Kuroo thấy thế cũng bật cười rồi bảo:
- Em ăn đi.
- Chúc ngon miệng.
Kenma chả cần nghĩ ngợi gì, lập tức ăn ngấu nghiến. Kuroo ngồi nhìn Kenma một hồi rồi cũng cầm đũa lên ăn. Món ăn ngon đến mức mà trong nháy mắt cả hai điều đã ăn xong, tất nhiên đã thử món của người kia rồi. Anh tính tiền rồi quay sang nói với cậu:
- Kenma này, em có muốn mua gì không, có gì ta tạt qua cửa hàng tiện lợi mua chút đồ.
- Chắc em sẽ mua một chút đồ ăn vặt .
Kenma trả lời rồi đứng dậy đi theo Kuroo ra ngoài. Cả hai định sẽ đi bộ về khách sạn, vì nơi đó chả xa khu này cho lắm. Vừa đi, Kuroo vừa ngắm nhìn khung cảnh đêm ở cố đô Kyoto, bầu trời trông như một bức tranh vô giá giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Vô thức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người thương, anh khẽ cười rồi quay sang nhìn Kenma, con người vô tư kia chả để ý được đâu. Đi đến cửa hàng tiện lợi gần khách sạn, cả hai cùng bước vào trong. Kuroo chỉ vào chiếc bánh táo trên quầy rồi hỏi:
- Kenma, ăn không?
Mọi người nghĩ Kenma có ăn không, tất nhiên là có rồi.
Kenma gật đầu rồi quay sang kiếm chút bánh kẹo cho buổi tối. Mua đồ xong xuôi, cả hai thong thả bước về khách sạn. Kenma nhanh chóng đến quầy lễ tân lấy phòng, vì Kuroo đang mang kha khá đồ, hầu hết là đồ ăn vặt thôi, nhưng cũng nặng phết chứ đùa. Họ lên phòng, cánh cửa vừa được mở thì đèn điện trong phòng đều bật sáng, đây là tính năng khá thú vị ở nơi này, khi khách bước vào, đèn trong phòng sẽ tự bật lên, nếu không cần thì tự tắt, nó không phiền đến sự riêng tư của khách hàng. Kuroo soạn ra bộ đồ ngủ cho Kenma rồi đưa cho cậu, ý bảo hãy đi tắm đi, Kenma cũng nghe theo mà đi tắm. Kenma bước ra khỏi phòng thì chạy như bay đến cái giường trong khi Kuroo đang ngồi trên giường khiến anh bất ngờ một phen. Cậu thì cho đó là một trò chơi khăm vui vẻ, nhưng ai ngờ anh lại phản ứng thái quá như thế, điều này khiến Kenma cười khúc khích. Kuroo bị Kenma chọc nên có hơi tức, anh quay sang đè Kenma xuống giường. Đùa chứ như thế mà cậu vẫn cười hoài, anh cũng ngại lắm đấy. Kuroo nói với giọng răn đe(nhưng lại chẳng có chút uy lực nào hết):- Em còn cười nữa là anh hôn em đấy.- Em xin lỗi....Kenma tiếp tục cười. Kuroo đành phải sài biện pháp mạnh thôi, lấy độc trị độc. Nói rồi anh cù lét Kenma khiến cậu cười miết. Khi đã thấm mệt cậu mới nói:- Được rồi, em không...cười nữa...Cười đến mức nói không nổi luôn.Nói như thế Kuroo mới chịu buôn tha đấy, chứ không thì còn lâu mới tha nhé. Kenma mệt mỏi(vì cười) nói:- Thế Kuro đây có đi tắm không?- Được rồi, anh đi liền đây.Nói rồi Kuroo bước vào nhà tắm. Kenma nằm trên giường mang hết đồ ăn vặt ra. Lúc anh quay lại thì cậu đã chén xong hết rồi. Kuroo nói với Kenma:- Giờ ngủ nhé.- Vâng.Nhận được câu trả lời, anh nhanh chóng tắt đèn rồi chui lên giường cùng Kenma. Thế rồi 1 đêm lại qua._________________________________________Trễ 4 tiếng ;-;Ba không cho thức khuya nên khó viết quá chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me