Mokasan Magnetic
ánh sáng trắng xé toạc bóng tối.taesan mở mắt, ánh đèn huỳnh quang trên trần khiến cậu nheo lại. mùi thuốc sát trùng, tiếng máy đo nhịp tim, ga trải giường thô ráp dưới lưng – mọi thứ đều thật đến mức khó chịu.cậu khẽ nhúc nhích, một cơn đau âm ỉ chạy dọc từ hông lên vai. chân phải bị cố định bằng nẹp, đầu băng kín. cậu còn sống. kỳ lạ là không hề có cảm giác may mắn – chỉ là một sự tiếp diễn miễn cưỡng của hiện thực."cuối cùng cũng tỉnh rồi."giọng nói ấy vang lên từ chiếc ghế đặt sát giường bệnh.taesan quay đầu nhìn, là một cô gái.mái tóc đen dài buông rũ xuống vai áo sơ mi trắng, đôi mắt màu nâu đậm nhìn thẳng vào cậu không chớp. gương mặt cô bình tĩnh đến lạ – không phải kiểu điềm tĩnh của người thường, mà như thể cô đã chờ đợi rất lâu để chứng kiến khoảnh khắc này."cô là ai?" taesan hỏi, giọng khản đặc."sakai moka." cô đáp, mỉm cười nhè nhẹ. "thần hộ mệnh của cậu."taesan im lặng một nhịp, rồi bật cười – khô khốc và cộc cằn."cái gì cơ?""đúng như cậu nghe đấy. từ giờ, tôi sẽ ở bên cậu cho đến khi—""thôi đủ rồi." cậu cắt lời, cau mày. "nếu cô là bệnh nhân tâm thần thì đi về phòng mình đi. còn nếu tôi đang mơ thì mong là tỉnh dậy nhanh cho xong việc."moka nghiêng đầu, ánh mắt không có chút tổn thương, chỉ có sự... kiên nhẫn."đây không phải mơ. và tôi không phải là ảo giác.""ừ. chắc tôi cũng nên xin thêm thuốc an thần."tiếng cửa phòng bật mở. một y tá bước vào, tay cầm khay thuốc."han taesan, em tỉnh rồi à? may thật đấy. bác sĩ bảo chỉ là chấn thương phần mềm và vài vết trầy. em nghỉ vài ngày là ổn."taesan nhìn y tá, rồi liếc sang moka."chị này." cậu chỉ về phía ghế bên giường. "chị có thấy cô gái đang ngồi kia không?"y tá dừng lại. "gì cơ?""cô gái tóc dài, áo trắng, tên là sakai moka. chị thấy cô ấy không? hình như là bệnh nhân phòng khác"y tá nhìn quanh căn phòng trống trải, rồi nhìn taesan bằng ánh mắt e dè."em vẫn còn choáng à? ở đây chỉ có mình em thôi."taesan chớp mắt.moka mỉm cười, khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước đến gần giường, cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu."tôi đã nói rồi. tôi là người không ai thấy được – trừ cậu."tim cậu đập mạnh một nhịp. không phải vì sợ. mà vì lần đầu tiên trong rất lâu, một điều cậu không thể lý giải... đã thực sự xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me