TruyenFull.Me

Mokasan Magnetic






"dạo này mày ổn chứ?"

giọng hỏi vang lên khi taesan đang rửa mặt trong phòng vệ sinh nam, nước lạnh nhỏ giọt từ cằm xuống cổ áo sơ mi đã nhăn. cậu ngẩng đầu nhìn vào gương — và thấy khuôn mặt quen thuộc của leehan, bạn cùng lớp, người duy nhất từng đủ kiên nhẫn để mời cậu đi ăn trưa vào năm ngoái.

"vẫn sống," taesan đáp, khô khốc.

leehan cau mày. "mấy đứa trong lớp nói dạo này mày hay lẩm bẩm một mình. có hôm đứng giữa sân trường nhìn chằm chằm vào khoảng không. mày có chắc là—"

"nếu mày định hỏi tao có bị điên không thì khỏi," taesan ngắt lời, giọng cộc lốc. leehan im bặt. không khí nặng nề bao trùm căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng thở của cả hai người.

sau một lúc, leehan chỉ nói khẽ: "nếu cần gì... mày biết là vẫn có người lắng nghe, đúng không?"

taesan không đáp. cậu nhìn vào gương — phía sau hình phản chiếu của mình, moka đang đứng, ánh mắt dịu lại, không một lời xen vào.

sau khi leehan rời đi, taesan ngồi một mình trong lớp học trống. trời mưa lất phất bên ngoài, giọt nước vẽ nên những đường ngoằn ngoèo trên cửa kính. mokа ngồi cách cậu một chiếc bàn, tay đặt nhẹ lên quyển sách cũ mà cô chẳng bao giờ lật.

"mọi người nghĩ tôi bị điên," cậu nói, mắt nhìn ra sân trường đẫm mưa.

"cậu không cần họ tin," moka đáp.

"và nếu tôi không tin cô thì sao?"

moka khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió:

"cậu không cần tin tôi. nhưng tôi vẫn ở đây."

taesan nhìn cô. không phải kiểu nhìn dò xét hay phòng vệ như trước, mà là ánh nhìn tĩnh lặng, như thể lần đầu tiên cậu thấy sự tồn tại của cô... không phải là gánh nặng.

"sao cô không bỏ đi? ở bên tôi chẳng vui vẻ gì."

moka mỉm cười, không phải nụ cười an ủi hay thương hại, mà là thứ gì đó thành thật và âm thầm.

"vì tôi không có nơi nào khác để đến. và... có lẽ cậu cũng vậy."

trong khoảnh khắc ấy, han taesan không trả lời. nhưng cậu không gắt gỏng, không gạt bỏ cô, không bỏ đi như mọi lần. có lẽ vì trong không gian mờ mịt của thế giới cậu đang sống, sự im lặng của moka lại là điều duy nhất không khiến cậu mệt mỏi.

lần đầu tiên sau rất lâu, cậu cảm thấy một phần rất nhỏ trong mình... được thấu hiểu.

không cần lời hứa.

không cần lý do.

chỉ là, có ai đó ở đó. và không rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me