TruyenFull.Me

Mokasan Magnetic






trời trở lạnh. seoul tháng mười như thở ra từng làn khói buốt mỏng trên mặt sông.

han taesan ngồi trên mái trường cũ, nơi chẳng ai buồn kiểm tra, chân đung đưa phía mép tường. moka ngồi cạnh, tóc dài nhẹ bay trong gió. phía xa, mặt trời đang tàn sau những tòa nhà bê tông xám.

"nếu một ngày em biến mất thì sao?" cậu hỏi, mắt không rời hoàng hôn đang rách dần.

moka không quay sang nhìn, chỉ trả lời nhẹ, như một làn gió :

"nếu ngày đó đến... nghĩa là cậu không còn cần tôi nữa."

taesan im lặng. câu trả lời nhẹ tênh, nhưng nặng như đá rơi vào lòng. từ hôm đó, cậu không còn gọi cô là "ảo giác", "bóng ma" hay "trục trặc thần kinh" nữa. chỉ đơn giản là moka.

một cái tên.

một người.

không ai ngoài cậu thấy được cô.

nhưng cô thấy được cậu — thấy những vết nứt sau lời nói cộc cằn, những lần thức trắng không lý do, những buổi sáng cậu dằn lòng đi học với đôi mắt không giấc ngủ. cô thấy sự mỏi mệt mà cậu luôn giấu dưới lớp áo đồng phục nhàu, thấy ánh mắt cậu nhìn mẹ mà không dám gọi là yêu hay giận.

cô không nói gì. chưa từng đòi hỏi điều gì từ cậu.

có lần, khi trời mưa, taesan quên mang dù. moka đi bên cạnh, áo sơ mi trắng ướt sũng, tóc dính vào má. taesan đưa tay chắn lên đầu cô. rồi nhận ra — không ai cần che cho một người không thể ướt.

"tôi... quên," cậu lẩm bẩm, định bỏ tay xuống.

moka nhìn lên. và lần đầu tiên, cô chủ động bước một bước lại gần. "cảm ơn," cô nói.

cậu cúi đầu, môi mím chặt.

có lẽ, nếu một ngày cô biến mất, sẽ chẳng ai trong thế giới này nhớ về moka.

nhưng han taesan thì sẽ.

và từ giây phút đó, cậu không còn gọi tên nỗi cô đơn trong tim là 'một mình'. cậu gọi nó là moka.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me