Mokasan Magnetic
căn phòng y tế cũ nằm ở tầng hầm bệnh viện, mùi ẩm mốc trộn với mùi giấy mục và hóa chất cũ. taesan không biết vì sao mình lại lục tìm. chỉ là... một buổi chiều rảnh, cậu ngồi chờ mẹ khám tổng quát, rồi bước theo hành lang lặng thinh dẫn đến nơi mà không ai để ý.một chiếc tủ kim loại gỉ sét. vài hộp hồ sơ chưa được số hóa. cậu mở đại một ngăn — không vì lý do gì cụ thể.chỉ là tò mò.chỉ là... không hiểu vì sao tay cậu lại run khi thấy dòng chữ viết tay: "han minseok – chồng (đã ly dị)".hồ sơ sản phụ khoa năm 2011. những tờ siêu âm. giấy xác nhận mang thai lần hai. và bên dưới... giấy cam kết phá thai.ngày tháng. chữ ký. lý do: "sức khỏe tâm thần và thể chất người mẹ không ổn định. chồng không đồng ý giữ lại thai nhi."tim taesan nện thình thịch. mắt cậu dán chặt vào dòng chữ như thể nếu nhìn lâu hơn, nó sẽ biến mất, sẽ hóa thành trò đùa nào đó của trí tưởng tượng méo mó.nhưng nó vẫn ở đó. cậu từng có thể có một em trai. một đứa bé chưa từng có cơ hội sống. một gia đình mà cậu chưa từng được nếm trải. bàn tay cậu siết chặt mép hồ sơ đến khi đứt giấy, đầu ngón tay bật máu. moka đứng phía sau, không nói. chỉ cúi đầu, im lặng."tôi... không biết gì hết," taesan lẩm bẩm. "mẹ chưa từng nói. không một lời. không một lần. tôi cứ nghĩ... chỉ là ly dị bình thường."họng cậu nghẹn lại. nước mắt không trào ra — chỉ có cảm giác nặng như đá đè trên ngực, không thể thở."tôi đáng lẽ... tôi có thể làm gì đó...""cậu là một đứa bé khi chuyện đó xảy ra," moka nói. giọng cô như một tấm chăn ấm đắp lên cơn gió rét. "cậu không thể thay đổi quá khứ.""nhưng tôi sống. còn em tôi thì không."một khoảng im lặng.rồi moka ngồi xuống cạnh cậu. cô không thể chạm vào tay cậu — nhưng lại siết nhẹ nó bằng một cách nào đó mà chính taesan cũng không hiểu. không có áp lực, không có nhiệt độ, không có trọng lượng. chỉ có sự hiện diện.và cậu cảm thấy rõ ràng. rõ ràng hơn bất kỳ cái ôm nào từ mẹ."nỗi đau không biến mất," moka nói chậm rãi. "nhưng tôi sẽ ngồi cạnh cậu cho đến khi cậu không còn phải gồng mình chịu nó một mình."taesan không trả lời, cậu chỉ cúi đầu.và lần đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới này, cậu thầm gọi một cái tên — không phải của cha, cũng không phải của mẹ.mà là của người em chưa từng được sinh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me