Mokasan Magnetic
đêm ấy, moka không đứng cạnh taesan như mọi khi. cô đang mơ. lần đầu tiên kể từ khi hiện diện, cô mơ thấy chính mình.trong giấc mơ, cô đứng giữa một không gian trắng toát — không tường, không nền, không chân trời. chỉ là ánh sáng rực đến mức khiến mọi hình ảnh đều tan biến. có giọng nói vang lên, không nam không nữ, như vọng từ trong xương:"nếu ngươi yêu cảm xúc... ngươi sẽ mất lý do tồn tại."moka quay đầu, nhưng không thấy ai."ngươi được tạo ra để bảo vệ, không phải để cảm nhận.""tôi không hiểu..." cô lẩm bẩm. "tôi chỉ muốn ở lại. muốn được là một phần của thế giới đó.""đó chính là vấn đề."khi giọng nói dứt, ánh sáng bỗng vụt tắt, mọi thứ vỡ tan. moka choàng tỉnh. hơi thở dồn dập. cô đang đứng trong phòng taesan — như mọi khi, khi cậu ngủ. nhưng lần này, đôi vai cô run rẩy."moka?" taesan nhỏm dậy, dụi mắt. "cô sao vậy?"cô không trả lời. cô chỉ lùi lại, như thể sợ rằng nếu nói ra, cô sẽ biến mất ngay tại chỗ."moka," taesan tiến lại gần. "nói tôi nghe."lúc đó, giọng cô nhỏ hơn cả hơi thở: "tôi nhớ rồi."taesan khựng lại."nhớ gì?""tôi... từng là một linh hồn lang thang," cô đáp, mắt không rời sàn nhà. "không nơi đến, không tên gọi, không ai nhớ đến. tôi đã tự nguyện trở thành thần hộ mệnh — vì tôi muốn tồn tại có mục đích.""và giờ cô đã có.""phải." cô ngẩng đầu, ánh mắt như mặt nước chuẩn bị vỡ ra. "nhưng tôi không được phép cảm nhận. nếu tôi bắt đầu yêu... nếu tôi trở nên quá giống con người... tôi sẽ mất quyền tồn tại. mãi mãi."phòng ngủ trở nên lặng như tờ. taesan nhìn cô rất lâu. trong mắt cậu, không còn chỉ là sự lo lắng. mà là một nỗi đau khác."tức là... nếu cô tiếp tục như thế này... cô sẽ biến mất?"moka gật đầu, taesan siết chặt tay.cậu không biết mình nên tức giận với ai. với hệ thống vô hình đã tạo ra quy luật ấy? với những giới hạn giữa hai thế giới? hay với chính mình – vì đã để bản thân bước quá gần?moka thì chỉ nói khẽ:"nên nếu một ngày tôi rời đi... đừng tìm tôi."taesan im lặng rất lâu, rồi chỉ nói một câu:"vậy hãy ở lại đến khi cô không thể nữa."giọng cậu không van nài. không giận dữ. chỉ là một lời chấp nhận. và trong khoảnh khắc ấy, hai kẻ không thuộc về cùng một thế giới, lại thấy nhau rõ hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me