TruyenFull.Me

Mong Gui Nguoi Xa

Từ sau những tháng ngày yên bình nơi phủ Thượng tướng quân, Lâm Yên đã không còn là cô gái năm nào đứng dưới gốc sen chờ đợi một lời hứa viển vông. Nàng học được cách lặng lẽ yêu thương, học được cách tin tưởng người bên cạnh mình, mà không còn bị quá khứ trói buộc.

Đêm mùa hạ nọ, sau khi dùng xong bữa tối, Lê Tĩnh đứng nơi sân viện, gió lướt qua tán trúc, phát ra âm thanh như tiếng ngâm nga của đất trời. Lâm Yên khoác áo mỏng bước đến, ánh trăng dịu dàng phủ lên tóc nàng một tầng sáng bạc.

"Gió lớn quá, chàng không lạnh sao?"

Y quay đầu, nhìn nàng một thoáng, ánh mắt dịu lại.

"Có nàng ở đây, gió nào cũng hóa ấm."

Nàng bật cười khẽ, nhưng chưa kịp quay đi thì y đã bước tới, đưa tay giữ lấy bờ vai mảnh mai.

Ánh trăng phản chiếu trong mắt nàng, tĩnh lặng như nước, khiến y không dằn được xúc cảm. Đôi môi y hạ xuống, dịu dàng hôn lên trán nàng, rồi dừng lại rất lâu nơi khóe môi, như khắc ghi tất cả thương nhớ dồn nén suốt bao tháng ngày.

Lâm Yên khẽ nhắm mắt, môi hé mở, đón lấy nụ hôn đầu tiên giữa hai người, chậm rãi, nồng nàn, và đầy chân thành.

Đêm ấy, gió lặng, trăng ngà. Trong gian phòng nhỏ phủ kín màn lụa, Lâm Yên gối đầu lên tay y, lặng lẽ nghe tiếng tim y đập dưới lớp áo mỏng.

"Chàng chờ thiếp ba năm, không thấy phiền sao?"

"Có chờ nàng đến chết, ta cũng không hối hận."

Nàng cười khẽ, bàn tay khẽ đặt lên ngực y, nơi tim đập vững vàng.

"Lòng thiếp hướng về chàng rồi, mãi mãi."

Đêm cứ thế trôi đi, nhẹ như gió lướt qua vòm trúc, như mùi hương sen năm cũ, thứ cảm xúc tưởng chừng đã tàn úa, nay nở rộ lần nữa, dịu dàng hơn cả lời hứa thuở ban đầu.

Sớm mai, khi ánh dương chưa kịp rọi qua song cửa, nàng đã tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp, bên cạnh là hơi thở đều đặn của người nàng yêu. Y còn chưa thức dậy, tóc đen rũ xuống trán, vẻ mặt bình yên như đứa trẻ. Lâm Yên chỉ khẽ đưa tay vuốt nhẹ, như thể sợ đánh thức một giấc mộng lành.

Phủ Thượng tướng quân vẫn nhịp nhàng như vậy, nhưng trong lòng nàng, thời gian như ngưng đọng. Mỗi khoảnh khắc đều trọn vẹn, mỗi ánh mắt trao nhau đều có ý nghĩa. Không phải là những lời hứa rực rỡ, mà là hiện tại dịu dàng. Y yêu nàng bằng sự chín chắn, còn nàng đáp lại bằng sự mềm mại mà thời gian đã dạy cho.

Lúc Lê Tĩnh ra thao trường, nàng ngồi dưới mái hiên thêu áo, hoặc mang trà đến cho cha chồng. Thỉnh thoảng, nàng cùng y ra ngoài thành dạo phố, vào những ngày không mưa. Nàng khoác áo choàng mỏng, tay cầm quạt giấy, còn y vẫn khoác áo vải thô, giản dị mà cao lớn.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Nàng hỏi khi xe ngựa dừng lại ở một ngã ba quen thuộc.

Lê Tĩnh không đáp, chỉ kéo tay nàng xuống xe. Đến lúc nàng nhận ra con đường đất mòn dẫn ra cánh đồng sen nơi ngoại ô, thì hương ký ức đã dịu dàng ùa về.

"Chàng còn nhớ nơi này?" Nàng dừng lại bên bờ ruộng, cúi người chạm vào cánh sen vừa hé nở.

"Làm sao quên được. Khi ta mười sáu tuổi, đã đứng dưới gốc sen kia nhìn nàng cười."

"Thiếp thì nhớ... có người đứng rất lâu dưới nắng, chỉ để nhìn thiếp một lần."

Y đứng sau lưng nàng, vòng tay qua eo, khẽ siết. Cảm giác như gió đồng dậy hương, như bao tiếc nuối thuở thiếu niên đều hóa ngọt ngào.

"Những năm đó, ta vẫn thường đến đây một mình. Chỉ để thấy hoa nở, rồi nghĩ đến nàng."

"Vậy thì giờ chàng không cần đến một mình nữa." Nàng quay đầu nhìn y, mắt cong lên dịu dàng.

Y không nói, chỉ khẽ cười, rồi cúi xuống hôn lên trán nàng một cái thật nhẹ, như cách năm xưa gió đã chạm vào những đóa sen chưa nở.

Sau ngày hôm đó, Lê Tĩnh cho người lợp lại một mái nhà nhỏ bên hồ sen. Không sang trọng, chỉ là mấy gian gỗ giản đơn, nhưng mỗi lần ra đấy, hai người như được tách hẳn khỏi thế gian, sống giữa thanh vắng trời nước. Buổi trưa, Lâm Yên nằm võng dưới gốc liễu, đọc sách, còn y thì kê bàn đá mài mực, đôi khi cầm bút vẽ linh tinh lên giấy, nét vẽ ngây ngô nhưng đầy tình cảm. Khi trời dịu, cả hai chèo thuyền ra giữa hồ, hái vài bông sen, rồi quay lại uống trà sen sấy mới, nghe chim hót trong vòm lá.

Một hôm, khi nàng đang phơi mớ thảo dược mới hái thì Lê Tĩnh từ phía sau ôm lấy eo nàng, thì thầm.

"Hay là chúng ta cứ sống thế này đi, không màng thế sự, không vướng ân oán gì nữa."

Nàng đặt rổ lá xuống bàn, xoay người lại nhìn y, rồi chậm rãi gật đầu.

"Thiếp cũng chỉ mong một đời bình yên, một người chờ đợi, một người bên cạnh. Có chàng rồi, chẳng cần gì nữa."

Câu nói ấy, như tiếng chuông khẽ ngân giữa chốn yên lặng, vang vọng mãi trong lòng người. Lê Tĩnh cúi đầu, chạm trán mình vào trán nàng.

"Ta từng nghĩ mình không xứng với nàng. Nhưng giờ... ta muốn dùng cả đời để xứng."

Nàng mỉm cười, tay đặt lên ngực y.

"Vậy chàng phải giữ lời. Vì thiếp đã đặt trọn tim mình nơi chàng rồi."

Lúc đó, gió nhẹ thổi qua rặng trúc trước hiên, hương sen thoảng qua, nắng chiều ngả xuống. Trong khoảnh khắc ấy, mọi mộng tưởng đều hóa thành thực, mọi hoài nghi đều được xoa dịu. Lâm Yên biết, nàng đã tìm được chốn về.

***

Hạ sang thu, tiết trời dần se lạnh. Những trận mưa đầu mùa kéo dài cả đêm không dứt, khiến hoa trúc đào nơi hành lang rụng lả tả, đỏ như máu vương trên mặt đất ướt lạnh. Trong phủ, mọi chuyện vẫn êm đềm như bao ngày, nhưng Lâm Yên cảm thấy có điều gì đó đổi khác, một thứ u ám lặng thầm lan trong lòng những người từng kiêu hãnh như núi đá.

Từ mấy hôm nay, Lê Tĩnh ít khi về phòng, mỗi lần về cũng chỉ ngồi trầm mặc thật lâu bên án thư, ánh mắt nặng trĩu như vướng bụi trần. Có lần nàng hỏi, y chỉ cười nhạt, đáp rằng quân vụ căng thẳng, đừng lo.

Nhưng đến một ngày, khi Tô Trung Cẩn mang theo tấu chương từ triều về, vẻ mặt nặng nề khác thường, nàng mới biết… không phải chỉ là quân vụ.

Lê Tĩnh là con trai trưởng của Lê Trung, ông nắm trong tay ba mươi vạn binh mã. Mà trong triều, có binh thì có thế. Một thời gian dài, thế lực của ông khiến triều đình kiêng dè. Nay hoàng đế tuổi đã cao, thái tử chưa sắc phong, các thế lực âm thầm cấu kết, mưu tính đường riêng.

Một bản tấu mật từ miền biên viễn gửi về, một thuộc tướng cũ của Lê Trung cấu kết phản tặc, lấy danh nghĩa họ Lê mà mưu phản. Triều đình bắt đầu xét lại toàn bộ người nhà, thuộc hạ, cả những lời bàn tán quanh danh vọng của ông. Lê Trung bị buộc tạm giao binh quyền, chờ thẩm tra.

Lê Tĩnh bị gọi vào cung, giải trình mọi hành động của quân đội trong suốt ba năm gần đây.

Tin ấy truyền về phủ, cả nhà rơi vào cảnh rối ren. Lâm Yên hoảng hốt, nàng biết những chuyện dính đến "mưu phản" dù chỉ là nghi vấn, cũng đủ khiến cả một gia tộc ngã xuống không gượng dậy được.

Suốt bảy ngày liên tiếp, Lê Tĩnh không về phủ. Nàng thức đêm chờ đợi, ánh đèn nơi phòng chính không tắt dù chỉ một canh giờ.

Đêm thứ tám, trời mưa lạnh hơn mọi ngày. Tiếng vó ngựa lộc cộc trong màn mưa khiến nàng bật dậy, chạy vội ra cổng phủ.

Bóng y hiện lên mờ nhòa trong màn nước. Ướt sũng, mệt mỏi, nhưng vẫn giữ nét bình thản thường thấy.

Nàng lao đến, giữ lấy tay y.

"Sao chàng về muộn thế? Có sao không?"

Y chỉ lắc đầu, giọng khàn đặc.

"Không sao. Ta còn sống, là may mắn rồi."

Lâm Yên dìu y vào phòng, thay áo, lau tóc, sắc một bát gừng nóng. Cả đêm ấy, nàng ngồi bên cạnh, không rời nửa bước.

Gần sáng, khi ánh trăng mờ rọi qua lớp rèm mỏng, y chợt mở mắt, cất tiếng thật khẽ.

"Nếu một ngày… ta không còn gì cả, không còn danh vọng, không còn binh quyền… nàng có còn ở bên ta không?"

Lâm Yên thoáng sững người, rồi nắm lấy tay y, đặt lên má mình.

"Không phải thiếp đã nói, người thiếp đã gả, dù không quyền cao chức trọng, thì vẫn là người thiếp yêu."

Đôi mắt Lê Tĩnh ngân ngấn nước, lần đầu tiên trong đời, người từng cầm quân đánh giặc, từng vào sinh ra tử, lại cảm thấy muốn yếu mềm, muốn dựa vào một người.

Hai tháng sau, sắc chỉ của Bệ hạ được ban ra. Lê Trung được chứng minh trong sạch, thuộc hạ phản bội đã bị chém đầu nơi biên thùy. Nhưng vì tấu chương đề cập không rõ ràng, triều đình mượn cớ "thiếu kiểm soát" mà tước bớt một phần binh quyền, đưa sang bộ Binh điều phối.

Lê Tĩnh được lệnh không tiếp tục trấn thủ kinh thành mà bị điều về trấn Quảng An, nơi xa xôi và hẻo lánh hơn.

Ngày lên đường, y nắm tay Lâm Yên, đôi mắt ánh lên tia kiên định.

"Nếu nàng không sợ khổ, không sợ xa, vậy hãy theo ta."

Nàng cười, không chút do dự.

"Chàng đi đâu, thiếp đi đó."

Biến cố tưởng là đoạn kết, lại trở thành một khởi đầu. Hai người rời kinh, bỏ lại vinh hoa, về miền đất gió cát và nắng cháy. Nhưng từ nơi ấy, tình yêu của họ thêm vững vàng. Không còn là lời hứa hẹn mùa sen, mà là nắm tay nhau đi hết một đời.

***

Triều đình giáng chức Lê Tĩnh, đưa y ra làm huyện úy Quảng An, danh nghĩa là tạm thời điều tra an dân, kỳ thực là giáng chức lưu đày.

Trấn Quảng An nằm về phía đông nam kinh thành, lưng tựa núi, mặt hướng sông. Nơi ấy phong cảnh thanh nhã, khí hậu mát lành quanh năm, dân cư hiền hòa, sống chủ yếu bằng nghề canh nông và buôn bán ven sông.

Đoạn đường từ kinh thành đến Quảng An dài gần trăm dặm. Lâm Yên ngồi xe ngựa theo sau những chiếc xe ngựa phủ vải mộc, mắt lặng nhìn những rặng liễu ven đường lướt qua như một dòng mộng chảy ngược. Gió đầu vương chút lạnh, nàng kéo cao cổ áo, che đi những nỗi ưu tư lặng lẽ. Chuyến đi này, chẳng ai đưa tiễn, chẳng có pháo đỏ kèn vang, chỉ có đôi phu thê đồng hành cùng nhau giữa những dở dang chưa kịp lý giải.

Quảng An đón họ bằng cơn mưa phùn lất phất đầu mùa. Mái ngói cũ xám rêu, đường đá mấp mô, cây cối chen chúc quanh bờ giếng làng. Dân chúng nghe nói quan huyện mới đến, lũ lượt ra nghênh đón. Dù là chức quan nhỏ, nhưng thân thế Lê Tĩnh là điều ai cũng biết, huống hồ tin tức trong kinh lan ra không ít lời đồn.

Huyện nha được sửa sang sơ sài, mùi ẩm mốc lẫn gỗ mục vẫn còn vương vất. Lâm Yên cùng vài gia nhân tự tay dọn dẹp, trải chiếu, kê giường, thổi bếp. Nàng từng là cô cả phủ Đô thống, quen sống nơi phồn hoa, chưa từng chạm tay vào nước lạnh. Vậy mà nay, tay cầm chổi, tay cầm khăn, áo dính bụi tro, tóc vấn sơ sài, vẫn chẳng kêu một lời.

Lê Tĩnh chẳng nói, chỉ âm thầm sai người dựng thêm một mái hiên nhỏ trước nhà, để nàng mỗi sớm có thể ngồi hong tóc, ngắm sương.

Mùa đông qua đi, nắng xuân rọi trên mái ngói cũ. Dân Quảng An dần quý mến vị quan trẻ ít nói, công minh, lại thường lui tới từng hộ dân thăm hỏi. Lâm Yên mỗi ngày đều ra chợ, theo các bà các chị học cách chọn rau, nấu canh, ủ dưa. Đôi tay trắng nõn giờ chai sần, nhưng ánh mắt nàng đã khác. Không còn nét mơ màng nơi phồn hoa đô hội, mà đượm thêm sự vững chãi lặng lẽ của người đã nếm trải gió sương.

Nàng vẫn không hỏi về vụ án năm ấy, không nhắc đến triều đình, không gặng cha mình viết thư cầu cứu. Mỗi đêm, khi Lê Tĩnh trở về, nàng chỉ lặng lẽ dọn cơm, hỏi y có mệt không, hôm nay có dân tình đến kiện tụng gì không. Ánh đèn leo lét hắt lên đôi mắt nàng, nâu trầm, tĩnh tại, mà cũng sâu không thấy đáy.

Đêm ấy, nàng thức dậy giữa khuya. Gió lùa cửa sổ, ngoài sân có tiếng bước chân. Nàng choàng áo, bước ra, thấy Lê Tĩnh một mình ngồi dưới hiên, tay siết chặt mảnh thư đã nhòe mực.

"Chàng vẫn chưa quên được kinh thành?" Nàng khẽ hỏi.

Y không trả lời, chỉ gật đầu chậm rãi.

"Thiếp lại nghĩ, được cùng chàng ở đây, bình an mà sống, ngày ngày trồng rau, nấu cơm, đốt hương, đã là điều may mắn hơn vô vàn kẻ khác."

Lê Tĩnh ngước nhìn nàng. Dưới ánh trăng, gương mặt ấy không còn là cô cả ngạo nghễ, mà là một nữ nhân dịu dàng kiên cường, khiến y không kìm được vươn tay ôm nàng vào lòng.

***

Trăng đêm Nguyên tiêu phủ ánh bạc óng ánh xuống những mái nhà lợp ngói, sáng cả con đường đất dẫn vào trung tâm trấn Quảng An. Người dân trấn nhỏ mộc mạc, chân tình, từng nhà treo đèn lồng đỏ, trước cửa đặt mâm lễ cúng rằm, dâng trầu cau, hoa quả và chén rượu nếp thơm lừng. Tiếng trống rộn rã vang lên từ xa, xen giữa những tiếng pháo lách tách và tiếng người reo hò náo nhiệt, đoàn múa lân múa rồng đã bắt đầu diễu hành qua các con ngõ lớn nhỏ, đưa lễ hội vào cao trào rực rỡ.

Lâm Yên đứng nép bên cạnh Lê Tĩnh, đôi mắt sáng long lanh nhìn theo thân hình uốn lượn linh hoạt của hai con lân vàng đỏ, nối đuôi nhau nhảy nhót giữa tiếng trống, tiếng thanh la và tiếng phách gõ giòn giã. Phía sau là một con rồng dài uốn mình như sóng cuộn, thân vảy bạc lấp lánh ánh đèn lồng. Mỗi bước xoay vòng, rồng lại lượn qua đầu người, gập thân cuộn lại rồi bất ngờ nhảy cao giữa tiếng trống thúc dồn, khiến cả đám trẻ con la lên vui sướng.

"Rồng của đội làng Đông năm nay múa khéo thật." Một bác lão làng đứng bên cạnh tấm tắc. "Con rồng xoay ba vòng còn không loạng choạng."

Lê Tĩnh nghiêng người nói nhỏ bên tai nàng. "Hồi nhỏ ta cũng từng đi đội múa lân đấy. Nhưng múa được vài bữa thì bị gọi đi luyện võ, cha nói lân nhảy không bằng người đánh trận."

Lâm Yên cười khúc khích. "Chứ nếu chàng làm đầu lân, chắc đám trẻ con sợ chạy hết."

"Vậy thì ta làm đuôi lân thôi, chui trong đó nép sau người khác, khỏi ai thấy mặt." Y bông đùa.

Nàng cười đến nghiêng cả vai, rồi bỗng ngẩng lên nhìn đoàn múa đang đi vòng qua miếu Thổ Công. Người trong trấn rải gạo muối đón đường, treo đèn đỏ, tặng lộc lì xì cho đoàn múa để cầu may. Đoàn lân dừng lại trước cổng miếu, con lân đỏ chắp hai tay làm lễ, rồi bất ngờ bật nhảy lên bệ đá, há miệng ngậm lấy bao lộc dán câu chúc tết đỏ thắm.

Người xung quanh vỗ tay rầm rầm, pháo giấy nổ lách tách, xác đỏ phủ khắp sân.

Lê Tĩnh nghiêng đầu nhìn nàng. "Ta cõng nàng đi lấy lộc.”

Lâm Yên đỏ mặt. "Thôi… ở đây có lộc rồi."

Y cười dịu dàng. "Vậy ta xin một chữ lộc của nàng cho cả năm."

"Lộc của thiếp đâu có quý vậy chứ." Nàng đáp, mắt long lanh trong ánh đèn hoa đăng.

"Quý lắm chứ." Y trầm giọng. Vì cả đời này ta chỉ muốn xin một lần thôi."

Ánh trăng như dịu lại, rơi đầy trên vai áo họ. Trong tiếng trống múa rồng vang vọng, giữa đèn đuốc rực rỡ và nụ cười người dân khắp trấn, Lâm Yên bất giác cảm thấy lòng mình yên ấm như chưa từng vướng bụi trần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me